Nam Chính Câu Dẫn Ta

Chương 20




Sở Nghiêu Nghiêu nghẹn họng, nửa ngày cũng nói không nên lời, nàng một lời khó nói hết mà nhìn Tạ Lâm Nghiễn, hoài nghi tai mình nghe lầm.

“Làm cho ta thích ngươi, sau đó lại giết ta?”

Tạ Lâm Nghiễn cong mắt: “Không phải ta đã nói sẽ không giết nàng sao?”

Sở Nghiêu Nghiêu không tin: “Không giết ta, chẳng lẽ muốn thành thân với ta?”

“Cũng không phải không thể, nếu Sở cô nương muốn gả, tại hạ có thể suy xét một chút.”

Hắn nói thật thoải mái, giống như hiện tại bọn họ đang thảo luận bắp cải bên đường bao nhiêu tiền một cân vậy.

Trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu thầm mắng hắn một câu có bệnh: “Đáng tiếc ta đã có người trong lòng, ta là người chung thủy, sẽ không tùy tiện thay lòng đổi dạ.”

Tạ Lâm Nghiễn vậy mà cũng không giận, thậm chí mặt đầy tiếc nuối nói: “Người trong lòng Sở cô nương thật làm cho tại hạ hâm mộ.”

Sở Nghiêu Nghiêu: “…”

Nàng không nghĩ ra Tạ Lâm Nghiễn học được từ đâu cách nói chuyện thảo mai này, mùi trà xanh quả thực phóng lên cao.

Sở Nghiêu Nghiêu không định cùng hắn nói mấy vấn đề linh tinh này, nàng nghiêm chỉnh hỏi Tạ Lâm Nghiễn: “Ngươi cứ để Ngưng Ngọc Thúy ở chỗ ta vậy sao?”

“Ngưng Ngọc Thúy có thể giúp miệng vết thương nhanh khép lại” hắn dừng lại một chút lại nói: “Hơn nữa bảo vật này rất yếu ớt, cần dưỡng ấm ở trong đan điền mới không bị hao tổn linh khí.”

Đã hiểu, giấy khôi lỗi của Tạ Lâm Nghiễn cho dù làm giống người như đúc cũng không có hiệu quả của người sống như nàng, nàng là một cái lọ tuyệt hảo, công cụ bằng người thật.

“Chúng ta bây giờ làm sao đây? Ngọc Hành Sơn sẽ phái người tới bắt chúng ta sao?”

“Sẽ.” Tạ Lâm Nghiễn gật đầu: “Nhưng chuyện chưởng môn Ngọc Hành Sơn bỏ mình đủ để bọn họ bận bịu, cho nên nhóm người được phái đi truy sát ta sẽ không quá khó giải quyết. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ ngã xuống đối với một môn phái mà nói là đại sự, Ngọc Hành Sơn tuyên bố với bên ngoài là chưởng môn bế quan, ta sợ bọn họ quá nhàn nên trong thời gian ngươi hôn mê đã đem tin tức chưởng môn của bọn họ bỏ mình truyền ra ngoài.”

Sở Nghiêu Nghiêu lại nhịn không được bắt đầu cảm khái Tạ Lâm Nghiễn âm hiểm giả dối.

Biểu tình trên mặt Tạ Lâm Nghiễn có thể gọi là vô tội: “Nếu không phải Ngưng Ngọc Thúy đang trong tay chúng ta, thì với tình trạng hỗn loạn như hiện nay Ngọc Hành Sơn thậm chí không phái người truy sát chúng ta, dù sao tự thân bọn họ cũng khó có thể bảo toàn.”

“Cho nên bây giờ chúng ta nên đi đâu?” Sở Nghiêu Nghiêu lại hỏi.

Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lóe lên vẻ tìm tòi nghiên cứu, hắn cười hỏi ngược lại một câu: “Ta cho rằng Sở cô nương biết chứ.”

“Ta đâu biết đi đâu?” Sở Nghiêu Nghiêu phát hiện Tạ Lâm Nghiễn đang thử nàng.

Tuy rằng nàng đã xem qua tiểu thuyết, cũng biết tình tiết trong nguyên tác, nhưng trong sách chỉ viết đơn giản là khi trọng thương Tạ Lâm Nghiễn tùy tiện tìm một sơn động trốn đi, cũng không nói chi tiết rốt cuộc hắn trốn ở chỗ nào.

Đôi mắt Tạ Lâm Nghiễn híp lại, dường như muốn nhìn xuyên thấu Sở Nghiêu Nghiêu xem có phải nàng đang nói dối hay không, sau một lúc lâu vẻ mặt mới hòa hoãn lại: “Tạm thời chúng ta cần trốn đi, Ngọc Hành Sơn cũng gây không ít phiền toái cho ta.”

“Bọn họ làm cái gì?” Sở Nghiêu Nghiêu không rõ ràng cho lắm.

Hắn cười nhạo một tiếng: “Bọn họ thả tin tức, nói ta bị trọng thương nghiêm trọng đến mức cần phải trộm Ngưng Ngọc Thúy để chữa trị, bọn họ còn nói” ánh mắt của hắn không mặn không nhạt dạo trên người Sở Nghiêu Nghiêu một vòng: “Nói bên cạnh ta mang một người trói buộc như ngươi.”

Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt, sau đó cũng hiểu ý tứ trong lời nói của hắn: “Thuần âm chi thể?”

Tạ Lâm Nghiễn gật đầu. Kỳ thật trước đó Tạ Lâm Nghiễn vẫn luôn tránh không nói đến việc hắn bị thương, nhưng tác dụng lớn nhất của cổ bảo Ngưng Ngọc Thúy này vốn là chữa thương, chỉ cần là người có đầu óc đều có thể dễ dàng nghĩ đến.

“Bọn họ đoán ra quan hệ của ta và ngươi?” Sở Nghiêu Nghiêu có chút khẩn trương, tuy rằng nàng từng lấy chuyện này ra uy hiếp hắn, nhưng nàng cũng không hy vọng thật sự bị người khác biết,  đối với Tạ Lâm Nghiễn hay đối với nàng mà nói đều vô cùng nguy hiểm.

“Vậy thì không có, cái thứ như đồng sinh cộng tử chú hẳn là chưa có ai ở tu chân giới từng nghe nói tới.” Thần sắc của Tạ Lâm Nghiễn có vài phần quái dị: “Bọn họ chỉ cho rằng ta chịu thương thế cổ quái nào đó, không chỉ cần dùng đến Ngưng Ngọc Thúy còn nhất định phải thêm cái lô đỉnh là ngươi nữa.”

Sở Nghiêu Nghiêu có chút ngạc nhiên há miệng thở dốc.

Tạ Lâm Nghiễn lại bổ sung: “Người của Ngọc Hành Sơn cũng không ngốc, thời điểm ta che chở cho ngươi, bọn họ đã nhìn ra ta để tâm với ngươi, sau khi nghĩ lại cũng không khó để cho ra cái kết luận này.”

“Cho nên bây giờ bọn họ muốn thông qua việc giết ta để ngăn cản ngươi chữa thương?”

“Cũng không thể nói như vậy, bọn họ chỉ muốn ngăn cản ta chữa thương, nhưng cũng không muốn giết ngươi.” Đáy mắt Tạ Lâm Nghiễn lóe qua một tia châm biếm.

“Vì sao?” Sở Nghiêu Nghiêu trong khoảng thời gian ngắn không kịp hiểu.

“Còn nhớ rõ lúc Yến Đạo An dùng mạng ngươi uy hiếp ta, ta đã nói gì không?”

Sở Nghiêu Nghiêu đương nhiên nhớ, Tạ Lâm Nghiễn lúc ấy kiêu ngạo chọc giận Yến Đạo An, làm Sở Nghiêu Nghiêu sợ Yến Đạo An nóng đầu lên thật sự sẽ giết nàng.

“Hắn sẽ không giết ngươi, thuần âm chi thể sống hữu dụng hơn so với chết.” Tạ Lâm Nghiễn mỉm cười: “Một lô đỉnh thuần âm chi thể có thể tạo ra một thiên tài, như là đưa cho tu sĩ bị kẹt ở Kim Đan môn phái sẽ có thể tăng thêm một vị trưởng lão Nguyên Anh.”

Trong thế giới của Lăng Thiên Ma Tôn, tài nguyên tu luyện rất thiếu thốn, Nguyên Anh kỳ trong thế giới này đã xem là ở cảnh giới cao, Hóa Thần kỳ đã rất lâu không hiện thế, thậm chí rất nhiều người còn hoài nghi, hiện giờ tu chân giới thật sự còn có tu sĩ Hóa Thần kỳ tồn tại sao?

Nếu nói đến phi thăng, đó càng như là một sự tồn tại chỉ có trong ở tranh sách, lời đồn. Cho nên Nguyên Anh trưởng lão đối với một môn phái mà nói rất có giá trị.

Tạ Lâm Nghiễn âm trầm nói: “Hiện tại các môn phái nghe nói bên cạnh ta có một thuần âm chi thể, đều muốn đến đoạt đấy.”

“Ta tự nhiên lại thành bánh trái.” Sở Nghiêu Nghiêu như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ phát triển thành như vậy.

“Ta sẽ không giao ngươi cho người khác.”

Sở Nghiêu Nghiêu liếc Tạ Lâm Nghiễn một chút, lời này của hắn dùng từ có chút ái muội, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu biết hắn không phải ý đó. Bởi vì lúc hắn nói cắn răng nghiến lợi, thậm chí còn cười lạnh. Giữa hai người họ có đồng sinh cộng tử chú, trong mắt bệnh nhân đa nghi thời kỳ cuối như Tạ Lâm Nghiễn phỏng chừng ngoại trừ bên cạnh hắn thì không có địa phương an toàn tuyệt đối nào khác.

Sở Nghiêu Nghiêu thở dài, nhiệm vụ chính của nàng làm sao được đây…

“Đúng rồi.” Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên nghĩ tới: “Tại sao lúc ấy ta lại bị Yến Đạo An khống chế, một chút phòng bị ta cũng không có, vậy lần sau chẳng phải còn có thể trúng chiêu.”

“Đó là bởi vì ngươi không hề cảnh giác, ngươi không phát hiện vị sư huynh mỗi ngày đưa cơm cho ngươi đều bỏ thêm gì đó vào đồ ăn của ngươi sao?” Tạ Lâm Nghiễn nói không chút để ý, trong lời nói thể hiện sự ghét bỏ với Sở Nghiêu Nghiêu.

Sở Nghiêu Nghiêu “A” một tiếng, nói thật, nàng thật sự không phát hiện.

“Ngươi đã sớm biết?”

Tạ Lâm Nghiễn gật đầu.

Sở Nghiêu Nghiêu tự hỏi một chút, liền hiểu: “Cho nên ngươi không nhắc nhở ta là vì tương kế tựu kế?”

Nếu Tạ Lâm Nghiễn nói trước cho nàng biết, vậy thì giống như đang nhắc nhở Ngọc Hành Sơn đổi một kế sách khác để đối phó hắn, đến lúc đó còn phải suy nghĩ làm thế nào đối phó với kế sách mới kia, thật sự làm điều thừa.

Tạ Lâm Nghiễn nhẹ gật đầu: “Sở cô nương có thể hiểu được là tốt.”

“Hơn nữa” hắn lại bổ sung: “Nếu ta nói cho ngươi biết kế hoạch của ta, ngươi sẽ diễn không giống, dễ dàng bị lộ.”

Tạ ma đầu quả nhiên là Tạ ma đầu, tâm tư kín đáo đến mức làm người ta kinh hãi.

“Tạ công tử thật thông minh.” Sở Nghiêu Nghiêu nhịn không được khen hắn một câu, trong lời nói có chút ghen tỵ.

Khoé môi Tạ Lâm Nghiễn hơi nhếch: “Sở cô nương cũng vậy.”