Editor: Endy.
Nguyên Khúc sốt ruột lắc đầu, "Trong cốt truyện không có tình tiết này, mọi chuyện xảy ra trên thế giới này đều sẽ có phản hồi cho tôi. Chuyện này là do Phí Sư Phi bịa đặt để tránh cho Tần Thư Dư truy cứu trách nhiệm. Nhưng nếu muốn điều tra, với cái đức hạnh kia của Phí Hiên, còn vừa mới tự cắt cổ tay, đến bản thân còn muốn tổn thương, muốn biết có bị bệnh thần kinh không rất đơn giản.”
An Sênh gật đầu. Nguyên Khúc không nhịn được hỏi lại cô: "Cô hỏi cái này để làm gì? Cuối cùng cô muốn làm cái gì hả?"
"Phí Hiên hẳn là rất nhanh sẽ khỏe lại đúng không?" An Sênh nói, "Anh ấy sẽ tìm tôi sớm thôi."
Nguyên Khúc bắt đầu ồn ào, "Sớm đã ra khỏi đồn cảnh sát, hiện tại đang ở bệnh viện, ước chừng hai ngày nữa..."
"Để tôi suy nghĩ một chút," An Sênh nói, "Tôi nghĩ ra một biện pháp, để Phí Hiên chủ động buông tha cho tôi."
Nguyên Khúc tràn đầy hoài nghi, An Sênh cũng không nói gì với anh, mà chỉ hếch cằm lên, ra hiệu cho anh nhìn về phía màn hình, sau đó ấn phát.
Nguyên Khúc nghi hoặc nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc. Màn hình đang chiếu đoạn mở đầu của bộ phim, người đàn ông bị bắt nhốt không thể giải thích được, giống như một kẻ điên đập phá đồ đạc khắp nơi, la hét giận dữ...
Nguyên Khúc lập tức quay đầu lại, nhìn An Sênh. Anh nhanh chóng lắc đầu như trống bỏi.
"Không được, không được, không được. Anh ta là nam chính của thế giới này," Nguyên Khúc nói. "Cả thế giới đều mặc định bảo vệ anh ta. Cô có thể giam giữ được anh ta sao?"
An Sênh nhìn Nguyên Khúc, gằn từng tiếng không chút hoang mang nói: "Đương nhiên là không được. Tôi chỉ là một người xuyên không. Tuy rằng là nữ chính nhưng vai trò trong thế giới này quá thấp."
Cô nhìn chằm chằm vào anh, còn nói thêm "Nhưng chỉ cần kịch tình giúp tôi, thì có thể."
"Không được.. không được… không được..."
"Cô đừng nghĩ tới, tuyệt đối không có khả năng!"
"Tôi là kịch tình, nam chính là con ruột của tôi! Tôi sẽ không lừa dối anh ta!"
"Hôm qua cô không thấy bão tuyết sao? Phí Hiên bạo phát thì thời tiết liền trở thành như vậy. Nếu bị nhốt đến phát điên, ai biết thế giới này sẽ như thế nào!"
Nguyên Khúc lẩm bẩm, đứng lên đi vòng quanh ghế sô pha, giống một con lừa kéo cái cối xay.
An Sênh bình tĩnh cầm lấy khoai tây chiên, cắn “răng rắc”, nhẹ giọng nói: “Anh ấy bắt nạt anh, hù hù dọa anh, ỷ vào năng lực của mình làm rối tung cốt truyện, còn không chịu buông tha cho tôi. Hơn nữa, mấy ngày trước còn suýt chút nữa đã đánh chết người. "
Cô nói: "Cho dù Tần Thư Dư chỉ là một nhân vật phụ, nhưng dù sao cũng là một người sống sờ sờ trong thế giới này."
Nguyên Khúc vẫn lắc đầu, An Sênh khẽ thở dài, "Anh ấy không chịu buông tha cho tôi, còn cho người theo dõi tôi. Bây giờ, Tần Thư Dư ngay cả truy cứu trách nhiệm cũng không làm, anh ấy nhất định sẽ không thu liễm. Nói không chừng trong hai ngày nữa có thể sẽ bắt nhốt tôi. Tôi không thể ra tay trước được sao? "
Trên mặt Nguyên Khúc lộ ra biểu cảm vô cùng rối rắm. An Sênh đột nnhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh anh đang đi vòng vòng, ngăn lại nói "Anh thân là "cha", anh không muốn dạy con trai mình thành người tốt sao?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyên Khúc bắt đầu trở nên nhăn nhó, sau vài lần rối rắm đến chết đi sống lại, lại nhìn màn hình tivi, vỗ đùi, nghiến răng nghiến lợi, "Bây giờ cô muốn làm gì?"
An Sênh nở nụ cười.
Hai người ở trong phòng khách thì thầm bàn tán hồi lâu mới đưa ra quyết định cuối cùng. Sau khi cẩn thận tính toán cũng đã ba giờ đêm. An Sênh quay trở lại phòng ngủ, Nguyên Khúc ngủ lại trên sofa.
Nguyên Khúc đêm đó không có rời khỏi nhà An Sênh, chuyện này nhanh chóng đến Phí Hiên.
Không lâu sau khi nổi điên, Phí Hiên mới biết Tần Thư Dư và An Sênh chỉ tình cờ gặp nhau. Nhưng lúc đó anh thật sự bị k1ch thích quá mạnh, về sau anh mới biết An Sênh quả thực muốn rời đi, mà vốn dĩ Tần Thư Dư có mục đích không trong sáng. Nên Phí Hiên một điểm cũng không hối hận vì đánh anh ta một trận.
Anh chỉ là lo lắng An Sênh bị một màn ở sân bay doạ sợ. Bởi vì sau khi về nhà, cô không bình thường, ngay cả tiệm bánh cũng không đến.
Vết thương của Phí Hiên đã khôi phục rất tốt, phải khâu lại lần nữa. Khi đó, Tần Thư Dư không có khả năng đánh trả, cho nên anh không bị thương chỗ nào khác.
Phí Hiên không có ý định đi tìm An Sênh. Cô muốn rời xa anh. Đó là sự thật. Nếu không có trận tuyết rơi dày đặc hôm đó, hiện tại anh đã không tìm thấy cô nữa rồi.
Anh không thể chấp nhận kết quả này. Anh dây dưa với cô, dùng mọi biện pháp để cô hồi tâm chuyển ý, thậm chí không tiếc tự cắt cổ tay, tự làm thương chính mình. Nhưng tất cả chỉ có tác dụng khi An Sênh không có ý nghĩ muốn rời khỏi đây.
Nhưng bây giờ, sau khi cắt cổ tay, anh còn chưa tỉnh dậy mà cô đã muốn cao chạy xa bay. Đây là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Vô luận dùng biện pháp gì đi chăng nữa, An Sênh cũng sẽ rời xa anh. Phí Hiên nhắm chặt mắt, phân phó Phí Sư tìm người dọn dẹp biệt thự ở lưng chừng núi.
Vậy mà An Sênh vẫn còn dây dưa với tên chim trĩ kia. Trong lòng anh vô cùng hoảng sợ. An Sênh đã không còn cần anh nữa, hoàn toàn không cần anh nữa rồi.
Cô không chỉ định rời đi một mình, mà còn nói chuyện với ba mẹ cô. Phí Hiên đã từng ghé qua trang trại ở ngoại ô. Sau khi nhận được tin tức, trái tim của anh hoàn toàn lạnh lẽo.
An Sênh không phải muốn rời đi trong thời gian ngắn, không phải bị anh doạ sợ, mà là muốn trốn tránh anh cả đời.
Phí Hiên tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra!
Sáng hôm sau, Phí Hiên được xuất viện. Anh không mang theo ai cả, chỉ mang theo một chiếc khăn tẩm thuốc có thể khiến người khác bất tỉnh ngay khi vừa ngửi.
Anh muốn đích thân đem bảo bối của mình về, cho dù sau này kết quả có ra sao, cho dù đó là hậu quả tồi tệ nhất mà anh nghĩ đến, nếu hai người có trở thành kẻ thù, tra tấn lẫn nhau, cũng tốt hơn việc anh không còn nhìn thấy cô...
Trái ngược với Phí Hiên chỉ chuẩn bị một chiếc khăn tẩm thuốc, bên này có thể nói An Sênh đã chuẩn bị kỹ càng tỉ mỉ.
Khi An Sênh bố trí xong, cô không thể không nghĩ tốt xấu gì cô cũng là một người trưởng thành bình thường, biết số phận trêu người, nhưng cô không nghĩ đến việc khiêu chiến với vận mệnh.
Nhưng vận mệnh dường như đã đi quá xa, muốn giễu cợt cô.
Một chút cơ hội cũng không có, ngột ngạt không có chỗ thở. Kiếp trước khổ sở đi theo một con chó. Kiếp này không dễ dàng gì mới yêu một người, yêu đến tâm tâm niệm niệm, đến sinh mấy đứa cũng đã nghĩ đến, thật con mẹ nó mới phát hiện người này còn không bằng một con chó.
Nếu An Sênh không đấu tranh, kết cục chờ đợi cô sẽ là bị Phí Hiên bắt giam.
Tại sao cô phải bị giam cầm? An Sênh đã suy nghĩ về vấn đề này vài ngày nay.
Cô yêu Phí Hiên vì bản thân cô không thể kiểm soát được cảm xúc. Cô quý trọng khoảng thời gian ở bên anh. Sau khi chia tay với Phí Hiên, cô vẫn luôn hết lòng vì công việc, giúp đỡ bà cụ qua đường, không lấy tiền mua kem của học sinh tiểu học.
Cô không tạo nghiệp mà vẫn dính dáng tới Phí Hiên, vứt không được, tránh không xong. Trừ bỏ cúi đầu chấp nhận số phận, không có kết cục nào khác ngoài cái chết sao?
Bản thân cô cũng là nữ chính, là vầng sáng trên bầu trời đêm mà.
Lần này, cô phải là người chịu trách nhiệm chính cho vận mệnh.
Lúc Phí Hiên đến cửa hàng, An Sênh đang lau quầy. Cô bé trợ lý đã từ chức, nên Nguyên Khúc biến hoá thành nhân viên phục vụ, đang tiếp đãi khách.
Sau khi Phí Hiên vào trong, nhìn thấy An Sênh, vốn chuẩn bị nghênh đón sự lạnh lùng của cô, nhưng không nghĩ tới vừa vào cửa, An Sênh quay lại nhìn anh, nở nụ cười.
"Anh đã tới?" An Sênh đặt khăn lau xuống, chào đón: “Em định buổi tối đến thăm anh. Vết thương trên tay như thế nào rồi?”
Nói xong, ncô hẹ nhàng kéo Phí Hiên tới trước quầy, đem một cái ghế cho anh ngồi xuống.
Cả người Phí Hiên như chìm trong giấc mộng. Đã rất lâu rồi anh không nhìn thấy nụ cười của An Sênh. Kể từ khi hai người chia tay, An Sênh chưa bao giờ cười với anh như thế này.
Anh ngây ngốc nhìn. Cô vươn tay quơ quơ trước mặt, đưa một cái bánh ngọt nhỏ.
"Đây là hương vị mới em vừa chế. Anh nếm thử đi."
Phí Hiên ngơ ngác nhìn An Sênh, cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, nhưng bộ dáng này của cô chính là điều mà anh luôn muốn trong mơ. Hơn nữa, An Sênh còn nắm chặt tay anh, vuốt v3 các ngón tay. Chỉ lúc hai người còn chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, An Sênh mới thường xuyên làm hành động này…
"Sênh Sênh... Anh..."
Phí Hiên đột nhiên thấy cô hồi tâm chuyển ý, nghĩ đến chiếc khăn tẩm thuốc trong túi, đột nhiên có chút nổi lên lương tâm.
Lúc này trước tiên đừng nên hành động, anh nghĩ, anh vẫn muốn cùng An Sênh sống hạnh phúc.
An Sênh cười đặc biệt đẹp, ôn nhu lại lưu luyến. Phí Hiên gọi tên cô, cô nhẹ nhàng đáp lại.
"Sênh Sênh..." Phí Hiên lại gọi, An Sênh lại lên tiếng trả lời. Hốc mắt anh bỗng đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
"Anh..." Phí Hiên có chút nghẹn ngào. Anh muốn nói một câu anh sai rồi, nhưng dường như có quá nhiều sai lầm, anh không thể nói nên lời.
Không còn cách nào khác, anh ôm lấy cô, mặc kệ trong cửa hàng có người, kéo cô lại gần hôn lên môi, "Em... đừng đi."
Phí Hiên khóc thút thít hai tiếng, kịch liệt kìm chế, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, run giọng hỏi, "Trở lại bên anh, được không?"
An Sênh vẫn cười, không trả lời, đưa tay lau nước mắt cho Phí Hiên. Cô đã bị nước mắt cá sấu của anh lừa quá nhiều lần nên bây giờ đã miễn dịch, tâm vẫn không dao động.
"Anh nếm thử đi." An Sênh lại đẩy chiếc bánh nhỏ vào tay anh, "Đây là món sở trường của em..."
Cô ngẩng đầu, kiễng chân dựa vào quầy, tiến đến bên tai Phí Hiên, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Em đặc biệt làm nó cho anh. Anh xem, nó chính là tình yêu của anh, là tình yêu mà anh luôn muốn."
"Nếm thử đi..." An Sênh đặt cái nĩa nhỏ vào tay anh.
Phí Hiên mừng đến phát khóc, nắm lấy tay An Sênh, hỏi cô: "Em tha thứ cho anh sao? Là đáp ứng anh đúng không? Ở bên anh một lẫn nữa đúng không?"
An Sênh gật đầu. Nguyên Khúc không dấu vết đuổi tất cả khách trong tiệm ra ngoài, cầm chìa khoá trong tay, đứng ở cửa liếc nhìn cô.
Chậm rãi nói: "Nếu anh ăn bánh, em sẽ làm hoà với anh. Từ nay về sau, chỉ cần anh không nói chia tay, em sẽ không bao giờ rời xa anh..."
- Hết chương 55-