Editor: Endy.
Xe chạy một đường đến bệnh viện. Sau khi đỗ xe, Đồng Tứ không có lập tức xuống xe. Phí Lam Lam kéo cửa, nhưng không mở được. Cô nghi hoặc quay đầu nhìn Đồng Tứ.
Anh không có chút lo lắng nào cho tên cẩu vật Phí Hiên kia, cắt cổ tay sao? Thật sự là muốn cười rụng răng. Loại chuyện này cũng chỉ doạ được mấy cô gái nhỏ như An Sênh. Có năng lực thì cắt động mạch cổ đi? Đảm bảo chết nhanh, không cần phí công đưa đến bệnh viện.
Phí Lam Lam hiển nhiên cũng không lo lắng cho Phí Hiên. Cho tới bây giờ, cô đều biết anh là người như thế nào. Anh làm gì và muốn gì, không có việc gì là không có mục đích và thủ đoạn.
Hơn nữa, Phí Hiên quả thực nghe lời cô nói, cũng không có "bắt nạt" An Sênh. Sau khi Phí Lam Lam nghe tin Phí Hiên cắt cổ tay, cô không hề tỏ ra lo lắng. Bởi vì Phí Hiên chắc chắn có chừng mực, không cần cô lo lắng.
Đồng Tứ quay đầu nhìn Phí Lam Lam. Cô lại đưa tay mở cửa xe, nhưng vẫn không nhúc nhích. Cô thu tay lại, bình tĩnh nhìn anh.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, đương sự rốt cuộc không kìm lòng được mà nói, "Em không có gì muốn giải thích với tôi?"
Phí Lam Lam có chút mờ mịt lắc đầu. Đồng Tứ chậc lưỡi một cái, đột nhiên nghiêng người về phía cô, môi anh chỉ cách mặt cô không đến hai cm, hơi thở phả vào mặt cô, "Về chuyện em dụ dỗ tôi, không có gì muốn giải thích sao?”
Bản thân không kiềm chế được, đem người ta ăn sạch, Đồng Tứ nhận tội. Nhưng nếu Phí Lam Lam muốn lừa anh, nếu sau này bị Phí Hiên chỉnh thê thảm hơn, hiện tại anh càng muốn nghe nguyên nhân một chút.
Phí Lam Lam chần chừ “A” một tiếng, sau đó đỏ mặt, cắn môi, há miệng thở d ốc, nhưng lại không biết nói như thế nào.
Cô quả thực muốn lợi dụng Đồng Tứ, dù sao trong chuyện này anh cũng không chịu thiệt. Ngủ thì ngủ. Anh hẳn là không vì loại chuyện này mà đi tìm hiểu cặn kẽ gốc rễ. Nếu anh sợ Phí Hiên, hẳn là nên lau miệng, chạy còn không kịp.
Ba cô sẽ không dám đống đến Đồng Tứ. Nếu Phí Hiên có biết chuyện này, Phí Lam Lam không cần giải thích, anh vẫn có thể hiểu được ý của cô.
Nhưng cô không ngờ tới, Đồng Tứ lại hỏi tại sao...
Phí Lam Lam không biết nói như thế nào nên đành im lặng. Về cái gia đình vặn vẹo kia, mặc dù có xấu xa như thế nào đi chăng nữa, thì đó cũng là nơi cô đã sống bao lâu nay.
Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Phí Lam Lam mím môi, hơi quay đầu đi, trốn tránh hơi thở nóng bỏng của Đồng Tứ, không nói gì.
Hành động này trong mắt Đồng Tứ, quả nhiên là cô muốn lừa anh.
Kỳ thật trong lòng anh không quá thoải mái. Anh luôn cảm thấy Phí Lam Lam giống như tiên nữ, tại sao lại làm ra loại chuyện như vậy?
Ngập ngừng một lúc, anh lại hỏi: "Em có chuyện gì khó xử sao? Tại sao lại thế này? Không thể nói sao?"
Phí Lam Lam uất ức giống hệt một cô gái vừa trượt chân té ngã lại còn bị mắng, nhưng cô lại chậm rãi lắc đầu, siết chặt ngón tay, một lúc sau lại lắc đầu.
"Không có khó xử? Không thể nói?" Đồng Tứ nhìn cô, nhưng cô vẫn không lên tiếng, cụp mắt xuống, ngay cả đầu cũng không động.
Anh ngồi trở lại chỗ của mình, nhưng không có mở cửa xe. Đêm đã khuya, trong bãi đậu xe của bệnh viện yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có ánh đèn tịch liêu xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong xe.
Tay Đồng Tứ gõ vào cửa kính xe, từng nhịp từng nhịp, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, sau đó khởi động xe, chạy đến chỗ yên tĩnh mới dừng lại. Đầu xe hướng vào tường, vừa vặn tránh được camera giám sát, sau đó mới tắt động cơ.
Sau khi tắt máy, Phí Lam Lam lại kéo cửa, nhưng vẫn không mở được. Đồng Tứ quay đầu nhìn cô. Trong bóng đêm, Phí Lam Lam đối diện với anh, bị anh ôm lấy cổ.
Cái gọi là thực tủy biết vị*, dù sao anh đã nhảy xuống hố này rồi, hậu quả là khó tránh khỏi, chi bằng trước mắt…cứ ăn cho đã!
*Thực tuỷ biết vị: nghĩa đen là khi ăn tuỷ rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.
“Cạch”… ghế được hạ xuống, “cạch”… dây an toàn bị kéo ra.
Phí Lam Lam bị Đồng Tứ ôm vào lòng, ngồi trên đùi anh. Đồng Tứ ấn cổ cô, tuỳ ý hôn môi, không cho cô lùi bước.
Bãi đậu xe vẫn như trước yên tĩnh và tối đen, một chiếc xe lặng lẽ đậu ở đó rung động, hồi lâu mới dừng lại.
Khoảng 3 giờ sáng, Đồng Tứ nắm tay Phí Lam Lam. Trên người cô đang khoác áo của anh, miệng anh ngậm một điếu thuốc, mở cửa ra ngoài bãi đỗ xe.
Anh dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh. Đồng Tứ vòng tay ôm eo Phí Lam Lam, nửa đỡ nửa ôm, dìu cô lên từng bậc thang.
Phí Lam Lam choàng áo khoác của anh, trên mặt còn mang theo nét đỏ ửng không bình thường, nhưng bị gió đêm thổi tan không ít.
Lúc này trong bệnh viện không có ai qua lại, nhất là khu nội trú, chỉ có hai y tá đang trực.
Đồng Tứ hỏi hai y tá, liền tìm được phòng bệnh của Phí Hiên. Quả nhiên, đèn trong phòng bệnh vẫn sáng, người “sắp chết” còn đang ngủ. Ngược lại, người bị anh “tra tấn” lại đang trợn mắt, ngồi nhìn chằm chằm bình nước biển.
Đồng Tứ bước vào phòng, An Sênh quay đầu nhìn sang. Cô hơi ngạc nhiên vì hai người họ lại xuất hiện muộn như vậy. Bởi vì lúc trước Nguyên Khúc đã tới đây, nói hai người họ đã đi ngủ rồi.
"Thế nào nửa đêm còn đến đây?" An Sênh đứng lên, quay đầu kéo một cái ghế khác. Sau khi vào phòng, Đồng Tứ cũng đã buông tay Phí Lam Lam. Lúc này, An Sênh đem cái ghế đưa tới, anh rất tự nhiên nhận lấy, đặt ở phía sau Phí Lam Lam, ấn bả vai cô ngồi xuống.
An Sênh không nhận thấy giữa hai người có gì khác lạ. Mí mắt cô đã buồn ngủ đến không chịu nổi, vẫn còn nửa bình nước biển. Sau khi truyền hết thì cô có thể nghỉ ngơi.
Dù có nói thế nào Phí Hiên cũng không chịu, cứ quấn lấy An Sênh. Một lúc thì đi vệ sinh, một lúc thì muốn uống nước, Phí Sư vừa tới liền bị anh đuổi về ngay lập tức.
Ngay từ đầu, An Sênh đã biết Phí Hiên chỉ đang giở trò, nhưng ai bảo cô không thể nhắm mắt làm ngơ mọi việc, nên hôm nay cô mới bị anh lôi kéo, chờ ngày mai hộ lý tới, cô sẽ đi.
Lúc sau thực sự ngại anh quá phiền phức, cô mới vụng trộm nói với bác sĩ rằng cảm xúc của Phí Hiên không ổn định, còn có xu hướng tự sát. Bác sĩ mới tăng liều thuốc an thần, nên bây giờ anh mới ngủ như vậy.
"Không có việc gì, mất máu không quá nhiều, không cần phải đến đây." An Sênh nói, "Miệng vết thương cũng đã được xử lý, không có gì nguy hiểm, cũng không tổn thương tới gân cốt.”
An Sênh nói với Phí Lam Lam. Cô gật đầu, Đồng Tứ đứng một bên nhìn Phí Hiên nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt. Không những anh không cảm thấy đáng thương mà còn có chút cay cú.
Nhưng anh vẫn gật đầu một cách lịch sự, không tình nguyện nói, "Vậy là tốt..."
Ba người rơi vào trầm mặc. Trên thực tế, đối với việc Phí Hiên cắt cổ tay, bọn họ đều có cùng tâm trạng. Tuy rằng Đồng Tứ không biết những chuyện hỗn đản của Phí Hiên làm với An Sênh, nhưng dựa theo sự điên rồ của Phí Hiên, Đồng Tứ hiểu rõ anh có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình.
Cắt cổ tay thực sự rất k1ch thích, vừa có thể khiến người khác mềm lòng, lại có thể ép buộc An Sênh ở lại. Quả thực, tự tổn thương là một biện pháp tốt.
Thực ra, bản thân Phí Hiên cũng chỉ là nhất thời mới nảy ra ý này. Lúc thấy An Sênh rời đi, anh không muốn làm hành động cứng rắn với cô. Tính tình của cô ăn mềm không ăn cứng, vừa vặn đụng ngã xe toa ăn, con dao sắc bén rơi xuống dưới chân, Phí Hiên mới dùng đến nó.
Mà Phí Lam Lam biết rõ con người của Phí Hiên. Thủ đoạn của anh cô cũng hiểu biết một ít, mức độ này... rõ ràng chỉ để hù dọa An Sênh mà thôi.
Tuy rằng phương pháp này tổn nhân bất lợi kỷ*, nhưng không thể không thừa nhận, An Sênh quả thực đã mềm lòng, ít nhất đêm nay vẫn luôn ở bên cạnh Phí Hiên.
*Tổn nhân bất lợi kỷ: dù mình không được lợi gì nhưng vấn cứ hại người khác.
"Hai người về đi, ở đây có tôi là được rồi." An Sênh xoa xoa gương mặt mệt mỏi nói, "Phí Sư nói sáng mai sẽ có hộ lý tới chăm sóc."
Phí Lam Lam ngồi đối diện, thuận tay sửa sang lại mái tóc của An Sênh, ôn nhu nói "Anh ấy* chỉ là tính khí trẻ con thôi. Cô đã thức một đêm, chắc cũng mệt mỏi, cô mau đi nghỉ ngơi đi. Để tôi canh chừng..."
*Phí Lam Lam luôn gọi Phí Hiên là anh trai (ca ca), nhưng lúc edit mình để là anh cho gọn nhé.
Phí Lam Lam vừa nói được một nửa, Đồng Tứ đứng sau đẩy lưng cô một chút. Cô khựng lại, quay đầu nhìn anh.
Nhìn ánh mắt Đồng Tứ liền hiểu được ý tứ. An Sênh mệt mỏi cả đêm, cô cũng là cả đêm... Cô không mệt mỏi sao?
Mặt Phí Lam Lam đỏ lên, An Sênh lắc lắc đầu, lại ngáp một cái, "Không cần, không cần, chỉ còn nửa bình nữa thôi. Truyền nước biển xong trời cũng sắp sáng, hai người cứ trở về đi."
Phí Lam Lam vẫn ngồi yên không nhúc nhích. An Sênh bất đắc dĩ nói thật, "Anh ấy nói rằng nếu tỉnh dậy không thấy tôi, anh ấy sẽ nhảy từ đây xuống ngã chết..."
Đồng Tứ không nhịn được, cười “phì” một tiếng, sau đó nhanh chóng nhịn xuống.
Tiếng cười của anh hấp dẫn tầm mắt của An Sênh và Phí Lam Lam, bất quá An Sênh cũng cười, nụ cười bất đắc dĩ.
"Hai người mau trở về đi." An Sênh nói, "Trời cũng sắp sáng rồi, nửa giờ nữa y tá sẽ đi kiểm tra phòng, không thể có nhiều người ở lại.”
Lúc này, Phí Lam Lam mới đứng lên. An Sênh đưa hai người đến cửa, mới đột nhiên nhớ ra, "Hai người đi từ khách sạn đến đây sao?”
An Sênh quay sang nói với Đồng Tứ “Con gái nửa đêm về nhà không an toàn.” Nói rồi cô nắm lấy cánh tay Phí Lam Lam, “Nếu không cô đến nhà tôi đi, nhà tôi không có ai."
Đang định lấy chìa khóa ra, Đồng Tứ đã vươn tay ngăn lại, "Chúng tôi ở lại khách sạn được rồi. 12h trưa mai mới trả phòng. Về nhà cô cũng không tiện......"
An Sênh sửng sốt một chút, muốn giải thích Nguyên Khúc không ở nhà cô, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
"Ở khách sạn cũng được." An Sênh nói với Đồng Tứ, "Vậy anh lái xe chậm một chút."
Đồng Tứ gật đầu, đưa Phí Lam Lam xuống lầu. Trở lại bãi đậu xe, mở cửa, đứng bên cạnh xe châm một điếu thuốc. Anh không có lập tức ngồi vào ngay. Dư vị của hai người lúc nãy vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
Phí Lam Lam cũng đứng bên ngoài một lúc, Đồng Tứ vòng qua xe, vốn chỉ khoác áo cho cô, nhưng bắt gặp ánh mắt của Phí Lam Lam, không nhịn được hôn cô.
Nụ hôn kết thúc, cả hai quay lại xe. Suốt quãng đường, Phí Lam Lam vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu là một mảng hỗn độn. Cô cảm thấy Đồng Tứ không ngốc như cô nghĩ. Hình như bản thân lại chuốc lấy phiền toái...
Trở lại khách sạn, theo thang máy đi lên, trời cũng sắp sáng. Đồng Tứ đi phía sau Phí Lam Lam. Cô vội bước nhanh mấy bước, chuẩn bị mở cửa phòng mình, nhưng anh vòng lên trước chắn đường, nheo mắt lại gần cô, "Trốn tôi sao? Không thèm nhìn tôi một cái sao?"
Đồng Tứ nở nụ cười, bàn tay men theo bả vai cô dừng lại bên eo, kéo cô lại gần.
"Tôi không biết mục đích của em là gì…" Đồng Tứ nói, "Nhưng tôi đoán làm việc này hẳn là có lợi với em..."
"Có ích lợi gì?"
Đồng Tứ phả hơi thở vào cô, "Em đã không muốn nói, tôi sẽ không hỏi. Trời cũng sắp sáng, tốt xấu gì cũng đã lợi dụng tôi, không phải em phải cho tôi một đêm hoàn chỉnh chứ, đúng không?"
Nói xong anh liền mở cửa phòng, đứng ở cửa nhìn Phí Lam Lam. Chống lại tầm mắt của anh, Phí Lam Lam nhanh chóng xoay người, chuyển động bước chân, chậm rãi đi vào phòng anh.
Cánh cửa đóng sầm lại, ngăn lại ánh sáng lung linh trên hành lang.
Trong phòng khách sạn là một màn xuân ý dạt dào, còn bên kia An Sênh đau khổ giằng co mãi đến khi kim tiêm được rút ra. Sau đó, cô kéo ra một chiếc giường xếp nhỏ, nằm lên, ngay cả chăn cũng không có, vừa đặt đầu xuống liền ngủ ngay.
Sáng hôm sau, lúc Phí Hiên còn chưa tỉnh dậy, y tá đã đến truyền thêm một bình nước biển. An Sênh mang đôi mắt thâm quầng, tính toán một chút, bình nước biển to như vậy, đến lúc truyền xong cũng lâu. Cô tranh thủ chạy xuống dưới lầu mua chút gì đó ăn.
Không nghĩ Phí Sư như vậy mà lại không đáng tin chút nào, đến bây giờ mà anh ta vẫn chưa đến. An Sênh vội vàng mua vài món rồi chạy lên lầu, thậm chí cô còn không dám dừng lại giữa đường.
Nhưng khi lên đến trên lầu, thấy cửa phòng bệnh đang mở, xung quanh rất đông người, còn có rất nhiều bác sĩ y tá đang la hét gì đó.
An Sênh bước tới cửa, nghe được chuyện gì xảy ra, cô lập tức muốn vứt đồ ăn, bí mật chạy đi.
Nhưng vừa lùi một bước, lại nghe thấy đám người ai…ai một trận, nhất thời cô cũng không dám lùi lại.
Nếu Phí Hiên thực sự điên rồi, dám nhảy từ đây xuống...
An Sênh không dám đánh cược, mọi chuyện cứ chờ Phí Sư đến rồi hãy nói.
Mặt cô trầm xuống, chen vào đám đông, chưa kịp gạt mọi người để tiến lên, cô đã nghe thấy giọng một người đàn ông lớn tuổi dõng dạc nói, “Cậu trai trẻ này bình tĩnh nào, dù tình yêu có quý giá nhưng tính mạng còn quý hơn, nhảy từ đây xuống, khẳng định là thân thể chia hai!”
- Hết chương 53-