Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 52-3




Editor: Endy

Vừa ăn xong, ý nghĩ đầu tiên của An Sênh là bỏ chạy. Nguyên Khúc cũng không ngoại lệ. Tầm mắt hai người vừa chạm nhau, An Sênh liền hiểu.

Cô không biết Nguyên Khúc tính toán dùng biện pháp gì, nhưng lúc mọi người cùng nhau vào thang máy, hai người rất ăn ý lui về phía sau, chuẩn bị kế hoạch bỏ trốn.

Hai người nháy mắt ra hiệu rất chuyên chú, nhưng lại quên ấn nút thang máy. Thang máy vừa di chuyển, An Sênh và Nguyên Khúc mới ngệch người ra. Thang máy đang đi lên!

Phí Hiên đứng phía trước, nhìn hai người phía sau mắt qua mày lại, còn làm vài động tác nhỏ, đành phải nhẫn nhịn. Đợi đến khi thang máy vừa dừng lại, anh quay đầu lộ ra nụ cười tà ác với Nguyên Khúc đứng ở sau.

An Sênh đứng ở trong thang máy, đi lên trước hai bước, đưa tay ấn nút lầu một. Phí Hiên nhanh chóng giữ tay cô lại, chắn ở cửa thang máy.

"Anh có chuyện muốn nói với em.” Phí Hiên kéo An Sênh ra ngoài. An Sênh nhất quyết bám vào cửa thang máy, "Tôi không có chuyện gì để nói với anh!"

Cuối cùng, Nguyên Khúc cũng không đứng một bên xem náo nhiệt nữa, đi qua kéo An Sênh. Nhưng một giây sau, có hai người đàn ông thân hình cường tráng tiến vào thang máy, cầm áo Nguyên Khúc, xách anh ra ngoài như xách một con gà.

"A! Các người làm gì vậy hả?!" Nguyên Khúc hướng về phía Phí Hiên kêu lên. Phí Hiên nhíu mày, "Tốt nhất là làm cho anh ta câm miệng lại."

Nói xong, miệng Nguyên Khúc rất nhanh chỉ còn tiếng “Ô…ô..”, bị xách ra khỏi thang máy.

An Sênh đánh một cái lên cánh tay Phí Hiên, "Anh muốn làm gì? Anh bắt anh ta làm gì?"

Mặc dù cô biết Nguyên Khúc sẽ không có việc gì, nhưng Nguyên Khúc rất sợ đau. Cái tính tình kia của Nguyên Khúc, cô cũng không nỡ xuống tay. Mặc dù cô không hy vọng Phí Hiên sẽ nhân từ mà hạ thủ lưu tình với Nguyên Khúc.

"Lo lắng cho anh ta sao?" ánh mắt Phí Hiên híp lại, "Anh sẽ không làm gì anh ta, em yên tâm. Anh sẽ không đụng vào anh ta.”

An Sênh mới không tin Phí Hiên, quay đầu trừng mắt về hướng Đồng Tứ, "Bây giờ anh tính giải quyết như thế nào? Muốn biến thành rùa rụt cổ!”

Đồng Tứ có chút xấu hổ. Xem ra Phí Hiên vì muốn cầu hôn thành công mà đến giết người phóng hỏa cũng dám làm. Anh bất đắc dĩ tiến lên, bắt lấy cánh tay Phí Hiên, "Có chuyện gì từ từ hãy nói, anh làm như vậy doạ người khác…"

"Anh đứng đợi một bên đi.” Phí Hiên đánh gãy lời Đồng Tứ, quay đầu lại nói với An Sênh, "Anh có chuyện muốn nói với em. Em hãy tin anh, anh ta tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Nếu em không tin… "

Phí Hiên nở nụ cười, "Anh sẽ đưa anh ta về nhà, lên tầng cao nhất."

An Sênh tin tưởng Phí Hiên tuyệt đối nói được làm được. Lần trước, trước mặt cô, anh dám đánh Nguyên Khúc đóng giả Đồng Tứ đến nỗi muốn nhừ tử.

Tuy rằng Nguyên Khúc không chết được, nhưng hiện tại có nhiều người như vậy, nếu Phí Hiên thật sự đem anh ném xuống, thân là kịch tình, Nguyên Khúc không thể sử dụng phép thuật để làm ra cái gì ma huyễn được, chỉ có thể mặc cho bản thân rơi tự do, thịt nát xương tan…

"Phí Hiên, anh được đấy!” An Sênh nghiến răng nghiến lợi cùng Phí Hiên ra khỏi thang máy.

Phí Hiên nắm tay An Sênh, vuốt v3 mu bàn tay của cô, cùng với bộ dáng uy hiếp vừa rồi như hai người khác nhau. Bây giờ anh giống hệt như một người bạn trai đang làm nũng với người yêu, vừa đi vừa dùng giọng điệu nhõng nhẹo nói, “Em đừng tức giận mà. Anh chỉ đùa với em thôi. Anh cũng không phải tội phạm hung ác, anh chỉ muốn ở bên cạnh em thêm một chút, có chuyện muốn nói với em thôi…”

An Sênh đã sớm miễn dịch với bộ dạng này của anh. Nhưng hai người đi phía sau là Đồng Tứ và Phí Lam Lam đều chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Phí Hiên, trong lúc nhất thời rất khiếp sợ, hai mắt trừng to, miệng há lớn.

Phí Hiên dắt An Sênh đến trước một phòng bao hạng sang, mở cửa đẩy An Sênh vào trong. Vẻ mặt thẹn thùng, vừa quay đầu liền biến mất không còn tung tích.

Anh hơi hơi ngẩng đầu lên, cơ hồ hếch mũi với Đồng Tứ, giọng điệu như bố thí nói, "Văn kiện phê duyệt của anh lát nữa sẽ được gửi đến.”

Nói xong, quay đầu về phía Phí Lam Lam, mím mím môi, nhưng không nói chuyện, mà lại quay đầu nói với Đồng Tứ, "Anh còn đứng đây làm gì?"

Đồng Tứ tiếp tục đi lên phía trước, mở cửa phòng bên cạnh. Anh đã cho người động tay động chân một chút, có thể nghe được cách vách nói chuyện.

Đêm nay anh không có ý định trở về, tuy rằng đã thoả hiệp với Phí Hiên, anh cũng không muốn động vào loại người điên như vậy, nhưng tốt xấu gì anh cũng đã đáp ứng với An Sênh, tuyệt đối phải đưa cô trở về nhà an toàn.

Đồng Tứ mặc kệ sự hăm doạ của Phí Hiên. Đợi lát nữa lúc cầu hôn, nếu An Sênh vẫn không đồng ý, hai người gây gổ, hoặc là Phí Hiên muốn dùng sức mạnh, anh nhất định phải can thiệp.

Sau khi Đồng Tứ vào phòng, Phí Hiên mới đi đến trước mặt Phí Lam Lam, đưa tay sờ sờ đầu cô, thấp giọng nói, "Bác lại làm khó dễ em?”

Vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh của Phí Lam Lam có chút dao động. Phí Hiên thở dài, vỗ vỗ lên vai cô, "Lam Lam, anh biết em chịu khổ, anh nói sẽ cho em chỗ dựa. Những lời này đều là sự thật. Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, đời này anh vĩnh viễn là anh trai của em."

Phí Hiên nói, "Nếu em không nmuốn làm trái ý của Bác, anh sẽ thuê cho em một phòng ở đối diện, ở lại một đêm. Việc còn lại, anh sẽ xử lý.”

Môi Phí Lam Lam giật giật, nhưng không nói về chuyện của cô, cũng không nhắc đến việc ba cô ép buộc cô đến đây, mà nói, "Anh đừng khi dễ Sênh Sênh, cô ấy rất tốt..."

Phí Hiên nở nụ cười, anh cũng chỉ ở trước mặt Phí Lam Lam và An Sênh mới có thể cười như vậy, "Con mắt nào của em thấy anh khi dễ cô ấy hả? Anh nào dám khi dễ cô ấy…”

Phí Hiên thở dài một tiếng, lấy từ trong túi ra một cái chìa khoá, đưa cho Phí Lam Lam, "Trở về phòng nghỉ ngơi đi."

Phí Lam Lam gật gật đầu, tiếp nhận chìa khoá, lại liếc mắt nhìn Phí Hiên một cái, rồi mới xoay người đi về phía phòng của cô. Hai người vẫn chưa vào phòng, Phí Lam Lam rốt cục nói, "Anh…anh biết hôm nay ba muốn em tới làm gì sao?"

Phí Hiên dừng lại một chút, cũng không có quay đầu, "Biết."

Anh nói, "Việc này em không cần phải xen vào, anh sẽ cùng Bác nói chuyện."

Phí Lam Lam dừng một chút, còn nói thêm, "Anh, em rất mệt, " Cô không muốn nghe lời ba nữa.

Phí Hiên quay đầu, đi vài bước đến phía sau Phí Lam Lam, đưa tay vỗ vỗ đầu cô, "Mệt mỏi thì hãy mau nghỉ ngơi đi."

Phí Lam Lam gật đầu, nhưng vẫn không quay đầu, trực tiếp mở cửa vào phòng, tựa trên váng cửa, nước mắt mới từ từ rơi xuống.

Phí Hiên đứng trước cửa phòng Phí Lam Lam một lúc lâu, mới nhẹ nhàng thở dài một hơi. Anh thật sự xem Phí Lam Lam như em gái. Anh biết rõ Phí Lam Lam không hề có tình cảm nam nữ với anh, chỉ là ngại gây thêm phiền phức cho mẹ cô...

Phí Hiên có thể hiểu được Phí Lam Lam. Hai người đều được sinh ra trong gia đình vặn vẹo. Trong loại gia đình như vậy mà có thể nuôi dưỡng Phí Lam Lam thành một cô gái như vậy, ngay cả Phí Hiên cũng cảm thấy thần kỳ.

Vốn Phí Hiên cũng không quan tâm, anh chỉ cho rằng anh và An Sênh phải có một cái kết thì Bác mới hết hy vọng.

Nhưng lại không nghĩ tới... Bác vậy mà bức Phí Lam Lam đến câu dẫn anh.

Sau khi cấp dưới báo cáo, anh nghe xong chỉ mở nụ cười. Không nói đến tính tình Phí Lam Lam căn bản không có khả năng làm ra loại chuyện này, anh và Phí Lam Lam rõ ràng chính là tình thân anh trai em gái. Làm sao có thể để mặc người khác tính kế?

Phí Hiên chuẩn bị hôm nay sẽ cùng An Sênh nói chuyện cho thật tốt, sau đó mới bắt tay xử lý chuyện này.

Anh lại thở dài một hơi, mở cửa phòng, liền nhìn thấy An Sênh đang đứng ngốc bên cửa sổ sát đất.

Sau khi bị Phí Hiên đẩy vào phòng, An Sênh liền phát ngốc.

Toàn bộ căn phòng, nơi nơi đều là cánh hoa hồng, trải đầy trên mặt đất, đến chỗ đặt chân cũng không có.

Ánh đèn mờ mờ, còn có tiếng nhạc du dương, trên toa ăn là chiếc bánh ngọt mấy tầng. Trên đỉnh bánh còn có một đóa hoa hồng làm bằng bơ màu đỏ nhung.

Nhìn thế trận này không cần đoán cũng biết Phí Hiên muốn làm gì. An Sênh chậm rãi bước qua thảm hoa hồng, cảm giác bản thân giống như Alice bước vào xứ sở thần tiên, rất không chân thực.

An Sênh cũng từng là một thiếu nữ, đã từng tưởng tượng các màn cầu hôn, tưởng tượng người ấy như thế nào. Chỉ cần một chiếc nhẫn đơn giản, hứa với cô một đời vô cùng đơn giản, sống cuộc sống an nhàn.

Nhưng ở đời trước, tất cả những thứ này đều bởi vì cuộc hôn nhân thất bại mà tan thành bọt nước. Khó khăn sống lại một lần nữa, nhưng cùng Phí Hiên dây dưa một thời gian dài, An Sênh đã sớm quên mất điều này.

Cô chỉ hy vọng Phí Hiên có thể sớm một chút buông tha cho cô. Bởi vì số phận đã định sẵn hai người không dành cho nhau. Nếu miễn cưỡng bên nhau, chờ đón bọn họ cũng chỉ là chông gai. An Sênh không muốn mỗi một bước đi đều đau đến tê tâm liệt phế. Cô càng không thể trở thành người như Phí Hiên muốn, trở thành một con búp bê phụ thuộc vào anh.

Những thứ An Sênh mong muốn, Phí Hiên không cho được. Hai người chia tay cũng bởi vì bộ mặt thật của anh bị vạch trần. Nhưng qua một thời gian lâu như vậy mà vẫn còn dây dưa.

Mỗi lần An Sênh nhìn thấy Phí Hiên, đều hi vọng anh sẽ thay đổi. Hi vọng anh có thể bỗng nhiên trở nên bình thường, như vậy có lẽ An Sênh sẽ cắn răng quay đầu, không thèm quan tâm đến việc Phí Hiên đã từng thiếu chút nữa hại cô biến thành con nghiện.

Bởi vì yêu người trước mặt này thật sự không dễ dàng chút nào. Sống hai đời rồi, An Sênh mới gặp được người yêu cô như vậy, quả thật rất gian nan.

- Hết chương 52.3-