Editor: Endy
An Sênh nhìn nội dung tin nhắn, tay cầm điện thoại không tự giác được siết chặt lại. Một lát sau, cô buông tay ra, đáy lòng ùa lên một loại bất đắc dĩ.
Phí cẩu đúng thật là xuất hiện ở mọi lúc mọi nơi.
Cô đặt điện thoại xuống, hơi quay đầu nhìn phía sau. Cô biết Nguyên Khúc nói cách vách là có ý gì. Nơi này là bàn ăn hai người, mỗi bàn chỉ cách nhau một vách ngăn bám đầy dây leo và hoa tươi, thậm chí còn có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người bàn kế bên.
An Sênh mím môi, Tần Thư Dư ngồi đối diện còn đang chờ câu trả lời của cô. Bóng người cách vách rõ ràng cũng đang vểnh tai nghe.
Cô nhìn về phía Tần Thư Dư, nhanh chóng suy nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường, mà phải làm cho Tần Thư Dư hết hy vọng. Về phần Phí Hiên, anh không muốn nghe cái gì, An Sênh là người rõ ràng nhất.
“Không phải.” An Sênh cười nhẹ, “Tôi và Nguyên Khúc không phải người yêu của nhau.”
Tần Thư Dư còn chưa phản ứng gì, bóng người cách vách đã có động tĩnh.
Phí Hiên thả lỏng người, ngồi thẳng lại. Thần sắc căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, tiếp tục hóng động tĩnh của An Sênh và Tần Thư Dư.
Nhưng đòn quyết định mới ở sau, An Sênh nói tiếp, “Chúng tôi là bạn giường, quan hệ khá tốt.”
Tần Thư Dư đang cầm ly nước bị chấn động, kinh ngạc mở to mắt. Bên kia, Phí Hiên sau khi kịp phản ứng, đôi đũa vừa cầm lên liền rơi xuống, mặt đen như đít nồi.
Sau khi nói xong, không cần nhìn cũng biết Phí Hiên đã tức đến mức xì khói. An Sênh ở trong lòng thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm. Như vậy cũng tốt, cô không cần phải nói những lời cự tuyệt mà cô đã chuẩn bị trước. Tần Thư Dư sẽ hiểu ý mà không tiếp tục mở lời nữa.
An Sênh bình tĩnh cầm lấy ly nước, nhấp một ngụm, nhìn Tần Thư Dư có chút trầm mặc, chủ động nói, “Chúng ta trở về đi, cũng không còn sớm nữa. Buổi tối tôi còn phải chuẩn bị bánh cho khách sạn. Tôi sợ một mình Nguyên Khúc sẽ làm không xuể.”
Tần Thư Dư nhìn An Sênh một chút, chần chờ gật đầu, “Được rồi. Tôi đưa em trở về.”
Hai người đứng dậy. Tần Thư Dư đi trước thanh toán. An Sênh vào toilet, lúc ra ngoài đã thấy anh đứng ở đại sảnh chờ cô.
Khi An Sênh đi qua, Tần Thư Dư đi bên cạnh cô. Lúc ở cửa xoay nhà hàng, anh vẫn giữ cửa cho cô.
Tần Thư Dư lái xe tới trước cửa nhà hàng, An Sênh ngồi vào xe, trong lòng thầm cảm thán Tần Thư Dư thật ga lăng.
Người bình thường nếu nghe An Sênh nói những lời kia, một cô gái không yêu đương đàng hoàng mà tìm một Tiểu Bạch Kiểm làm loạn trong nhà. Đừng nói là hảo cảm, không nói lời khinh bỉ cũng đã xem như là tốt tính rồi.
Đàn ông tuỳ tiện thì gọi là phong lưu, nhưng phụ nữ tuỳ tiện thì chính là d@m đãng, phóng túng. Từ trước tới nay, miệng lưỡi thế gian chưa bao giờ công bằng với phụ nữ.
Nhưng An Sênh cũng không để ý. Nếu cô không muốn cho Tần Thư Dư cơ hội, một chút hảo cảm gì đó cũng phải đánh tan. Về phần Phí Hiên bên kia, có thể chọc giận anh, trong lòng An Sênh cảm thấy rất hả hê. Tốt nhất là anh ghét bỏ cô đến cùng, triệt để buông tha cho cô.
Mà đối với Nguyên Khúc, dù cô có bêu xấu anh như thế nào thì cũng không sao. Chỉ cần anh phủi mông bỏ đi, Phí Hiên dù có lật hết cả thế giới lên cũng không tìm được tung tích của anh. Không cần phải sợ.
Dọc đường đi, Tần Thư Dư không nói lời nào, sắc mặt cũng không nhìn ra chút dị thường nào. Nhưng An Sênh tin rằng anh chắc chắn bị đả kích không nhỏ.
Hai người đều trầm mặc. Đến tiệm bánh, Tần Thư Dư xuống xe, mở cửa cho cô, thậm chí còn giúp cô lấy túi xách nhỏ, có thể nói là mẫu đàn ông điển hình.
An Sênh cười nói cảm ơn, sau đó mở cửa tiệm đi vào. Tần Thư Dư không rời đi ngay, mà tựa vào xe nhìn theo bóng dáng An Sênh. Móc trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa, đưa lên miệng hít một hơi, sau đó nhẹ nhàng cười một cái.
Gạt người.
Tần Thư Dư là một người từng trải, tuy rằng không phải kiểu đàn ông có vô số phụ nữ, cũng không phải bác sĩ phụ khoa nhìn một chút liền biết. Nhưng thân là bác sĩ, lại đã có vợ, chút ít tiểu xảo ấy của An Sênh không lừa được anh.
Không thể phủ nhận lúc nghe cô nói, anh đã có chút khiếp sợ. Bởi vì nhìn thế nào đi chăng nữa, An Sênh cũng không giống kiểu người tuỳ tiện.
Tiếp xúc với cô một thời gian qua, Tần Thư Dư chưa từng nhìn thấy mị thái trong ánh mắt của cô. Trong ấn tượng của anh, An Sênh thậm chí còn có chút cổ hủ.
Cô vừa nói ra lời kia, Tần Thư Dư chần chừ không phải vì ghét bỏ, mà là đang cân nhắc trong lòng, anh nên mở lời như thế nào với Nguyên Khúc, làm thế nào để An Sênh chia tay với Nguyên Khúc rồi đến với anh.
Hơn nữa, khi ở trước cửa nhà hàng, lúc anh mở cửa xe cho An Sênh, Tần Thư Dư hữu ý vô tình lại gần cô, phát hiện cô rất đề phòng với người khác giới tới gần.
Việc này không trùng khớp với những gì cô đã nói. Quan hệ bạn giường giữa cô và Nguyên Khúc là không tồn tại.
Nếu là giả, tại sao An Sênh lại muốn nói như vậy? Tự huỷ hoại thanh danh của bản thân sao? Tần Thư Dư không cho là như thế.
Anh hít hai ngụm khói rồi dụi tắt điếu thuốc, mở cửa lên xe, chậm rãi hoà vào dòng xe cộ.
Nhớ lại cách nói của An Sênh, đơn giản chỉ có hai lý do.
Một là cố ý. Cô muốn thử lòng anh có vì như vậy mà lùi bước hay không.
Lý do còn lại chính là muốn cự tuyệt anh, vụng về lấy một cái cớ như vậy.
Đối với bản thân mình, Tần Thư Dư vẫn có chút tự tin. Nếu tình nhân của cô là Phí Hiên, anh nghĩ có lẽ sẽ là lý do thứ hai. Nhưng người này lại là Nguyên Khúc…
Không phải Tần Thư Dư khinh thường Nguyên Khúc. Nguyên Khúc quả thực rất đẹp, nhưng vấn đề nằm ở chỗ vẻ đẹp của anh. Một người đàn ông lớn lên lại xinh đẹp như vậy, mang vẻ đẹp của một người phụ nữ…
Bạn giường. Như vậy sao? Nếu là sự thật…Anh ta “có thể”* không?
*”Có thể” này mụi người tự biết là gì nha:v
Nguyên Khúc vẫn hồn nhiên không biết bản thân đang bị Tần Thư Dư đưa vào danh sách đám người bị hư thận.
Anh biết vừa rồi An Sênh và Tần Thư Dư nói cái gì. Vừa thấy An Sênh trở về liền xông lên.
“Phí Hiên vốn dĩ đã muốn ăn tươi tôi rồi! Cô còn thêm mắm thêm muối vào nữa!”
Nguyên Khúc kích động đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, “Cô còn nói tôi với cô là…là…Cô không biết xấu hổ! Phi!”
Bởi vì đang làm bánh ngọt nên mặt anh còn dính một ít bơ, nhúm tóc buộc trên đầu lắc lư. Khuôn mặt bởi vì kích động mà đỏ bừng. Nhìn thế nào cũng giống một cô gái đang nũng nịu.
Bắt gặp bộ dạng Nguyên Khúc kích động như vậy, An Sênh vô tâm cười, “Ai nha…Anh ấy cũng không thể làm gì anh. Lý do như vậy không phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao.”
“Cô vì chọc giận Phí Hiên, nhưng tại sao người phải trả giá lại là tôi hả?!” Nguyên Khúc căm giận nói.
An Sênh nhanh chóng nói sang chuyện khác, đưa tay chỉ mặt anh, “Anh xem trên mặt anh dính thứ gì này. Bánh ngọt giao cho khách sạn buổi tối đã làm xong chưa?”
Nguyên Khúc không dễ bị An Sênh đánh lừa, gầm nhẹ, “Cô đừng nghĩ lảng sang chuyện khác. Tôi đã nhắc nhở trước, cô còn cố ý đổ tội cho tôi? Nếu để vợ tôi biết được thì làm sao đây?”
An Sênh có chút kinh ngạc nhìn Nguyên Khúc, “Anh thật sự có vợ sao?”
Mặt Nguyên Khúc càng đỏ hơn, “Tôi như thế nào không thể có vợ hả? Vợ tôi…” chỉ là chưa theo đuổi được thôi.
Nguyên Khúc hừ một tiếng, “Hai ngày nữa cô đi một mình, tôi không thể giúp cô. Nếu tôi tới đó, Phí Hiên nhất định sẽ lột da tôi.”
An Sênh hừ hừ, “Thì ra là anh sợ anh ấy. Kịch bản không phải là ba của nam chính sao?”
“Nhưng anh ta là tên nghịch tử!” Nguyên Khúc cãi lý, “Lão tử không có đứa con như vậy!”
Nguyên Khúc chỉ là oán trách vài câu, chứ không phải thật sự oán giận An Sênh. Buổi tối sau khi kết thúc công việc, hai người cùng mua lẩu cay và cánh gà nướng, mang lên nhà chuẩn bị dùng bữa tối.
Kết quả, hai người vừa mở cửa, lúc An Sênh sắp đóng cửa thì bị ai đó kéo lại.
Cô kinh ngạc quay đầu lại liền thấy Tần Thư Dư nở nụ cười xin lỗi, “Tôi nhìn thấy em trở về, vừa sốt ruột…”
Ánh mắt Tần Thư Dư xẹt qua người Nguyên Khúc, nhìn thấy trên tay hai người cầm thứ gì đó, lộ ra ý cười nhẹ, “Vừa lúc hai người muốn ăn tối sao? Tôi có làm hai món…”
Vừa nói vừa lấy hai hộp cơm đưa cho cô, “Cho hai người dùng cơm…”
Nói thật, bây giờAn Sênh có chút kinh ngạc. Ban ngày diễn ra việc như vậy, phàm là đàn ông bình thường chắc chắn sẽ nhượng bộ lui binh với cô.
Chẳng lẽ Tần Thư Dư không bình thường sao?
Chẳng lẽ cô là nam châm chuyên thu hút những người bệnh thần kinh hay sao?
An Sênh còn chưa kịp cự tuyệt, Nguyên Khúc đã khịt khịt mũi, vui sướng nhận lấy, “Là món sườn kho sao?”
Tần Thư Dư gật đầu, ánh mắt nhìn Nguyên khúc có chút không rõ, “Là sườn kho.”
Nguyên Khúc gật đầu, “Tôi thích nhất món này! Cám ơn!”
An Sênh thấy Nguyên Khúc chuẩn bị nhận, lại nhìn hai mắt Tần Thư Dư, phát hiện anh không chỉ không lùi bước, hình như ánh mắt càng ngày càng lưu luyến.
Cô cúi đầu, tránh ánh mắt của anh, kéo ra một nụ cười rồi nói cảm ơn. Ngay cả câu khách sáo mời anh vào nhà cũng không nói, đã đóng cửa.
Tần Thư Dư lui về sau một bước, nhưng không lập tức rời đi, mà nói với An Sênh, “Ngày mai tôi định đi Lâm Thị một chuyến để tham gia hai buổi toạ đàm. Trước khi đi, tôi có thể nói chuyện với em một chút không?”
An Sênh dừng lại. Nguyên Khúc rất biết điều, cầm đống thức ăn đi vào.
Cô đứng chắn trước cửa ra vào. Nếu đứng nói chuyện như vậy thật sự là không phải phép. Tần Thư Dư vẫn bình tĩnh đứng đó. Nhưng An Sênh không nghĩ sẽ cho anh bất kỳ hy vọng gì, cho nên cứ đứng như vậy, nói với anh, “Tôi cho rằng hôm nay chúng ta đã nói rất rõ ràng.”
Tần Thư Dư đẩy gọng kính, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Không có. Tôi còn có chuyện chưa nói với em. Nhất thời bị những lời em nói làm cho rối loạn. Bây giờ tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi, muốn cùng em nói chuyện một chút.”
An Sênh há miệng thở d ốc, không biết nói cái gì cho phải. Tần Thư Dư nói tiếp, “Bây giờ đã hơi trễ, em còn chưa ăn cơm tối. Em vào ăn trước đi, ngày mai chúng ta lại nói chuyện.”
Cô rất muốn cự tuyệt, nhưng Tần Thư Dư còn nói, “Đừng vội cự tuyệt, xem như cho cả hai một cơ hội. Tôi biết một quán cafe bên bờ sông, đồ uống khá ngon. Xem như em cùng bạn bè ra ngoài chơi, được không?”
Anh đã hạ mình như vậy, hơn nữa An Sênh lại là người nói dối.
Gặp những người thành tâm đối xử với mình, cho dù biết rõ không có kết quả gì, cũng không nhất thiết phải đoạn tuyệt tình nghĩa.
Giống như Tần Thư Dư nói, nói chuyện không được thì xem như cùng bạn bè ra ngoài chơi. Huống chi, An Sênh cũng muốn nói rõ ràng, nếu hai người có thể trở thành bạn bè thì càng tốt hơn.
- Hết chương 51.1-