Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 42-2




Editor: Endy.

Mỗi người khi nói về ước mơ, cả người đều toả sáng, đặc biệt giấc mơ này là dành cho người cô yêu nhất.

Phí Hiên cảm thấy đáy mắt chua xót, rất nhanh trước mắt đã trở nên mơ hồ. Anh không khống chế được khụt khịt mũi, những suy nghĩ đen tối trong đầu đều biến mất theo lời nói của An Sênh.

Anh khom lưng ôm cô vào lòng, gắt gao ôm lấy cô, hận không thể đem cô hoà tan vào thân thể mình.

Nói đến cũng buồn cười, Phí Hiên đã lớn như vậy rồi, ngoại trừ người mẹ đã qua đời, đây là lần đầu tiên anh có được một tình yêu đích thực.

Cô không yêu bối cảnh Phí gia, không yêu tiền tài và hào quang, chỉ yêu con người anh, Phí Hiên.

Thái độ của An Sênh vẫn khiến Phí Hiên lo được lo mất, tuy rằng anh có thể cảm nhận được sự đáp trả của cô, nhưng cô chưa từng nói yêu anh. Ngay tại thời điểm Phí Hiên nói về chuyện tương lai, An Sênh không nói gì, cũng không có thái độ rõ ràng.

Cô thậm chí còn không cho phép anh nói những lời thổ lộ như cầu hôn.

Đây là lần đầu tiên An Sênh cho anh một thái độ rõ ràng, cũng là lần đầu tiên cô nói muốn cùng anh đi mãi.

Trong tương lai của An Sênh, là có Phí Hiên, thậm chí còn muốn sinh hai đứa nhóc với anh…

An Sênh đã hoàn toàn xác định, hệ thống trừ đe doạ cô cũng không có làm chuyện gì khác. Mà trong khoảng thời gian này, cốt truyện có đi lệch nhưng vẫn không có dấu hiệu ảnh hưởng đến thế giới này.

Vì vậy, An Sênh mới có cam đảm nói câu đó với Phí Hiên, mới dám quyết định ở bên cạnh anh.

Nhưng cô không ngờ chỉ vài lời nói mà đã làm cho Phí Hiên khóc…

“Anh đừng khóc.” An Sênh nâng mặt Phí Hiên, bắt chước bộ dáng anh lau nước mắt cho cô, cũng ôn nhu lau nước mắt cho anh.

Phí Hiên biết anh khóc vào lúc này rất xấu hổ, nhưng anh không khống chế được. Lúc đầu chỉ là yên lặng rơi lệ, lát sau liền ôm An Sênh khóc ô ô ô.

Đối với Phí Hiên mà nói, lời này của An Sênh không chỉ đơn giản là một lời thổ lộ, mà đối với anh, là cùng một người gắn bó cả đời, là một điều vô cùng thiêng liêng.

Anh căm hận sự đào hoa của Phí La Minh, anh thề với bản thân, thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, vô luận trong tương lai nửa kia của anh là ai, anh tuyệt đối sẽ không phản bội, tuyệt đối sẽ không ghét bỏ, tuyệt đối sẽ không để cho hai người chia tay.

Phí Hiên ôm An Sênh rất chặt, hơn nữa càng ngày càng dùng lực. Mắt thấy đu quay đã gần được một vòng, An Sênh bị anh siết chặt, thật sự chịu không nổi, chọt chọt eo anh hai lần.

“Ai nha…anh muốn siết chết em hả?” cuối cùng Phí Hiên cũng buông ra, An Sênh nhanh chóng đẩy bả vai anh, lau qua loa vài cái trên mặt anh, “Một vòng lại một vòng, nhanh lau mặt.”

Bầu không khí lãng mạn và cảm động này lẽ ra phải đi thêm một vòng đu quay nữa, nhưng An Sênh vừa nghĩ đến dáng vẻ không được linh hoạt lắm của người quản lý, nếu cô còn dám đến xin một vòng nữa, chắc chắn sẽ lấy của cô thêm 50 tệ.

Cô đứng một buổi chiều cũng chỉ kiếm được 200 tệ, thật là đau lòng. Cho nên đu quay vừa tiếp đất, An Sênh lập tức lôi kéo Phí Hiên đang thút tha thút thít đi xuống.

Hai người bước nhanh ra ngoài theo con đường nhỏ, may mà lúc này đã không còn người, tìm được chiếc xe Phí Hiên đỗ trước cổng khu vui chơi, mắt anh vẫn còn đỏ hồng ướt át.

Đúng lúc một chiếc xe đi ngang qua, An Sênh nhìn lại, phát hiện mắt anh như mắt thỏ, mặc dù anh là một “tiểu cẩu”, Nghĩ đến đây, An Sênh không có ý tốt muốn cười.

Những lời cô nói đều đã suy tính rất lâu, nói cho anh biết nhưng bản thân cô cũng không có quá nhiều xúc động.

Hơn nữa, lúc Phí Hiên lên xe lại có dấu hiệu tái phát. Trong xe tối om, An Sênh nghe được tiếng khóc thút thít, yên lặng cắn chặt răng, kiềm chế không cho khoé miệng nhếch lên.

Phí Hiên quả thực xúc động đến không thể khống chế được. Một lúc sau, lại quay về phía An Sênh, ôm cổ cô bắt đầu ô ô ô.

An Sênh sờ sờ đầu Phí Hiên, dở khóc dở cười, “Anh khóc cái gì, nếu anh thích nghe, về sau mỗi ngày em sẽ nói cho anh nghe. Đừng khóc, nhanh lái xe về nhà, toàn thân em đều là mồ hôi, muốn nhanh một chút tắm rửa.”

Phí Hiên sụt sùi hai tiếng, lấy khăn tay lau nước mũi xong mới bình tĩnh, giọng nói còn mang theo âm mũi. Anh muốn nói cái gì đó, nhưng lại nghiêng đầu nhìn An Sênh. Anh bên này đang cảm xúc dạt dào, cô ngồi bên đó như không có gì chơi game.

Phí Hiên có chút tức giận, cắn một miếng bánh ngọt, miệng phồng lên. Vừa rồi, người nói những lời đó là cô, bây giờ người như không có việc gì cũng là cô, một cô gái bình thường không phải là ôm anh rồi cùng nhau khóc rống lên sao? Bầu không khí vừa rồi cảm động biết bao?

Đưa ra lời hẹn ước trọn đời của một đôi vợ chồng son, như thế nào ngay sau đó liền có thể bình thản ngồi chơi game như không có chuyện gì xảy ra!

Phí Hiên khởi động xe, nghiêng người thắt dây an toàn cho An Sênh, đạp chân ga, An Sênh bất ngờ không kịp phòng bị, nếu không phải nhờ dây an toàn kéo lại, khẳng định trán cô sẽ thêm một cục trứng gà, điện thoại bay ra ngoài.

Mặc dù có dây an toàn, nhưng theo bản năng cô đưa tay chống đỡ, màn hình di động đập vào phía trước.

An Sênh ai một tiếng, tựa hồ cô nghe được tiếng màn hình vỡ, vội vàng xem xét, sau đó mới thả lỏng. Loại máy tích hợp nhiều chức năng này thực sự rất “trâu”, màn hình không có chuyện gì.

Dư quang Phí Hiên liếc nhìn, trong lòng lộ vẻ tiếc nuối. An Sênh tiếp tục chơi game, dọc đường đi đầu anh suy nghĩ hỗn loạn, đủ loại tính toán. Lúc dừng đèn đỏ còn tranh thủ ăn vài miếng bánh ngọt, cũng không có thời gian nói chuyện với An Sênh.

Tuy nhiên, khi vừa về tới phòng trọ, Phí Hiên đã giật di động của cô, tuỳ tiện làm vài động tác, di động liền vang lên âm thanh “Game over”.

An Sênh thở dài, chống lại đôi mắt còn đỏ hồng của Phí Hiên, không nói gì, giang hai tay muốn ôm anh, lại bị Phí Hiên đè hai bả vai.

“Đi tắm rửa.” Phí Hiên nói, “Em thối chết, mùi rất chua.”

Nói xong anh còn ngửi ngửi chính mình, “Anh cũng bị em làm cho hôi luôn rồi…Chúng ta cùng nhau tắm.”

Nói rồi đặt tay trên eo cô, kéo thẳng về phía phòng tắm.

An Sênh bị kéo đến nửa đường mới cảm nhận được nguy cơ, “Anh muốn làm gì!”

Phí Hiên a một tiếng, dừng lại hỏi cô, “Vừa rồi lúc anh khóc, em vụng trộm cười anh đúng không?”

An Sênh lắc đầu như trống bỏi, “Không có!”

“Em có!” Phí Hiên nói, “Lúc còn ở trên xe, lúc anh quay đầu sang thấy em đang cười! Rất buồn cười sao?”

Phí Hiên không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới thì An Sênh nhất thời không nhịn được, “phốc” một tiếng, sau đó tận lực kìm nén.

Phí Hiên lộ ra vẻ mặt bi thương, “Em không phải là không có lương tâm, căn bản là em không có trái tim!”

Nói xong lại bắt đầu dùng lực, kéo An Sênh đi tiếp về phía phòng tắm, vừa kéo vừa nói, “Em đây là bị bệnh, phải trị- -“

“Chữa bệnh thì anh lôi em vào phòng tắm làm cái gì…” An Sênh cào khung cửa, đoán được anh chính là không có ý đồ tốt.

Anh có lý có cứ, “Anh trị bệnh cho em, bị bệnh phải tiêm.” Phí Hiên kéo An Sênh vào, đóng cửa phòng tắm nói, “Anh sẽ tự tiêm cho em hai mũi…là sẽ tốt hơn.”

An Sênh bị anh ép lên cửa phòng tắm, mặt đỏ ửng, không dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của anh. Tuỳ ý để anh cắn, trong phòng tắm, vòi hoa sen đang mở nước, độ ấm và hơi nước bốc lên mờ ảo.

Cô khẩn trương, cổ họng thắt lại, nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi, “Lần đầu tiên, ai, anh đừng cắn.”

“Lần đầu tiên ở chỗ này, độ khó có hơi cao…a…”

Phí Hiên cười khẽ, “Em không dùng sức thì bận tâm làm gì chứ?”

“Cũng đúng.” An Sênh bị thuyết phục.

Trong phòng tắm rốt cuộc nhiệt độ cũng sôi trào, những giọt hơi nước lăn dài trên gương, chậm rãi chảy xuống dưới, những lời thân mật to nhỏ giữa hai người, có vẻ lưu luyến, vốn phải là những lời tốt đẹp và mãnh liệt vào ban đêm.

- Hết chương 42.2-