Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 41-3




Editor: Endy.

“Không cần cả ngày nấu cơm, em muốn làm thì làm, không thích thì không làm, cũng không cần quỳ xuống kêu ông xã, em chỉ cần ở nhà chờ anh về là được.”

Lúc này nước đã sôi, An Sênh quay đầu cho gói gia vị và mỳ vào, nói “Nghĩ hay đó, không bằng anh làm một chiếc vòng cổ buộc em lại nha.”

Nghĩ đến những hình ảnh trong giấc mơ lặp đi lặp lại kia, cảm xúc có phần tụt dốc.

Quay đầu nhìn về phía Phí Hiên, anh nheo mắt chờ cô trả lời, cùng hình ảnh trong mộng ôn nhu mà cười quỷ dị khác hoàn toàn, điều này làm cô cảm thấy an tâm.

Nhưng cô mới quay đầu lại, dùng đũa đảo mỳ, lại nghe anh nói, “Em thích vòng cổ màu nào? Màu bạch kim được không? Anh thấy da em rất trắng, mang màu đó nhất định rất hợp.”

Động tác An Sênh cứng đờ, một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên sống lưng, tay va phải nồi. Phí Hiên tiến lên nắm lấy tay cô.

“Có nóng không? Thất thần cái gì vậy?” mắt thấy ngón tay An Sênh theo đôi đũa trượt xuống, thiếu chút nữa rơi vào nồi nước đang sôi.

Mà hệ thống còn đúng lúc này quấy phá, cảnh sắc trước mặt cô thay đổi, biến thành cảnh tượng quen thuộc trong mơ. Phí Hiên trong tay cầm vòng cổ, cười hỏi cô, “Cái này rất hợp với da của em, nào tới đây mang vào.”

“Em cũng không phải chó, tại sao phải mang vòng cổ?!”

An Sênh kích động la lên, Phí Hiên cầm ngón tay cô kéo lại dưới vòi nước, nghe câu này của cô liền hoảng sợ.

Dưới giường nhà anh quả thật có rất nhiều vòng cổ, đủ loại, Phí Hiên thích nhất một cái vòng màu kim, là thời gian trước anh nhờ người mua trên đảo nhỏ, mới nhận được cách đây không lâu.

An Sênh la xong liền hồi thần, nhìn sắc mặt lo lắng của anh, còn có động tác xối nước vào tay cô, cũng làm cho cảm xúc phẫn nộ và sợ hãi của cô dần dần tiêu tan.

Cô nhanh chóng hạ hoả, mỳ đã nấu xong, An Sênh cắt rau xanh bỏ vào nồi, sau đó đậy nắp lại, lúc này mới quay đầu nhìn anh.

Cô há miệng thở d ốc, vừa rồi mất khống chế nên cô có chút chột dạ, không biết phải giải thích như thế nào với anh.

Chỉ nói, “Em chỉ giỡn với anh thôi…”

Phí Hiên cũng chột dạ không kém, anh hắng giọng nói, “Anh cũng là…đùa giỡn thôi.”

An Sênh cười một cái, “Dọn chén đũa lên đi, mỳ đã xong rồi.”

Đợi đến lúc hai người ngồi vào bàn ăn mỳ, không khí xấu hổ kia cũng biến mất, khôi phục lại khung cảnh bình thản cùng ngọt ngào.

An Sênh ăn no, buông chén xuống, nhìn Phí Hiên còn đang húp nước mỳ, “Trong nước đều là mỡ, anh không sợ béo phì sao?”

“Anh ăn như thế nào cũng không béo.” Anh dùng một giọng điệu bình thường, nhưng lời nói ra lại làm cho người khác ghen tị không thôi.

An Sênh hừ một tiếng, “Lúc tuổi còn trẻ là một người ăn không mập, đến lúc kết hôn sẽ đột nhiên béo phì!”

Phí Hiên chấn động, mắt nhìn cô, miệng vẫn húp nước mỳ, “Em không cần lo lắng, anh sẽ không béo, mỗi ngày vào buổi tối anh sẽ chăm chỉ cần cù vận động.”

An Sênh bị sặc nước bọt của chính mình, “Phí lưu manh!”

Anh cười ha ha, “Em cũng sẽ không béo, yên tâm đi, anh sẽ dẫn em cùng nhau vận động.”

An Sênh đỏ mặt, ngắt anh một cái. Phí Hiên không đau không ngứa, kéo cô ngồi trên đùi, húp cạn chén mỳ.

Hai người ăn xong bữa khuya, lại chạy đi đánh răng, An Sênh tâm phiền, vừa đánh răng vừa nói, “Về sau bữa ăn khuya như thế này nên bỏ đi.”

Phí Hiên gật đầu, miệng đầy bọt hàm hồ nói, “Về sau ban đêm có hoạt động…không còn thời gian để ăn…”

An Sênh bĩu môi muốn đem kem đánh răng phun về phía Phí Hiên. Anh vội vàng làm động tác xin tha thứ, nói “Không có gì, không có gì..anh không nói.”

Rửa mặt xong, nặng nề bò về giường, ăn uống no đủ, thời gian cũng đã khuya lắm rồi, hai người ôm nhau rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày thứ hai, theo lẽ thường An Sênh ra ngoài tìm việc. Phí Hiên đi làm, chẳng qua kết quả ngày thứ hai vẫn như trước khiến người khác thực uể oải.

Ngày thứ ba…

Ngày thứ tư…

Liên tục hơn mười ngày, An Sênh thực sự hoài nghi cuộc sống. Cô cảm thấy nhất định là hệ thống đang quấy nhiễu cô, bởi vì cô hỏi những người chủ đó, cho dù là ngay từ đầu đã nhận cô vào làm, còn chưa đợi cô thay xong đồng phục làm việc thì đã có người chạy đến nói cho cô biết là không cần làm nữa.

Vào buổi sáng, tinh thần An Sênh rất uể oải, đề ra không đứng dậy, đống tiền lẻ cũng sắp hết. Lúc sắp đi làm, Phí Hiên ôm hôn nhỏ giọng an ủi cô một hồi lâu, để lại cho cô mấy tờ tiền đỏ, nói với cô là không tìm được việc cũng không sao, anh nuôi cô.

An Sênh ngồi trên sofa, nhìn mấy tờ tiền đỏ trước mặt, trong lòng vừa uể oải vừa mềm lại. Phí Hiên càng ngày càng ôn nhu, ôn nhu đến mức làm cô chết chìm trong đó.

An Sênh thật sự không muốn làm một người vô dụng “bị” người khác nuôi, nhưng đối với Phí Hiên, nội tâm An Sênh hết sức kiên định, anh cho cô cảm giác đặc biệt tin cậy.

Nhưng không biết gần đây bị cái gì, có lẽ do những giấc mơ kia, hơn nữa hệ thống còn là một tiểu yêu tinh rất thông minh, đều có liên quan đến một ít chuyện xảy ra vào ban ngày.

Cảm giác này quá mức chân thật, đến nỗi gần đây cô không thể khống chế được bản thân hai lần. Tuy rằng Phí Hiên chỉ là an ủi cô, cô không có biểu hiện bài xích, nhưng trong lòng An Sênh cảm thấy không dễ chịu.

Nhớ tới chuyện này, cô che mặt chà xát, không phải cô đột nhiên bật khóc như vậy, chỉ là đột nhiên mất khống chế, đây chính là biểu hiện của bệnh tâm thần, khóc vì cái gì, mất khống chế vì cái gì, cô không giải thích được.

Tuy rằng anh không có biểu hiện cái gì, nhưng nếu xảy ra vài lần nữa, anh có thể hay không nhận ra cô không bình thường?

An Sênh ưu sầu nằm trên ghế sofa, nằm đến 10 giờ, không ôm hy vọng gì nữa, mặc xong quần áo, cầm vài tờ tiền Phí Hiên để lại, tiếp tục ra ngoài tìm việc.

Mấy ngày nay cảm xúc của cô phi thường suy sụp, chỉ có gặp Phí Hiên mới miễn cưỡng vui vẻ. Nếu Phí Hiên không ở bên cạnh, cô đi ngang qua một chiếc xe, lơ đãng nhìn vào cửa kính, thấy bộ dáng mình trong đó nhất thời bị hoảng sợ.

Bộ dáng giống như chịu tang, tóc dài ra không ít, bị gió thổi lộn xộn. Đừng nói nhận vào làm, vừa bước vào cửa thì người ta đã muốn đuổi, ai sẽ nhận cô chứ?

Cuối cùng An Sênh cũng không đi tìm việc, mà tới một tiệm cắt tóc, tạo hình, cuối cùng nhìn mọi thứ ổn thoả, trở về hình dạng con người.

Nhìn vào gương cười cười, lúc trả tiền An Sênh cảm thấy đau lòng không thôi. Nhưng thay đổi luôn luôn tốt, bởi vì hôm nay không những cô tìm được việc làm mà còn có cơ hội học tập thêm!

Theo thông tin quảng cáo, cô vô tình ngồi xe đến Thành Nam, lúc đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt Phí Hiên vẫn thường mua, phát hiện phía trên dán một tờ quảng cáo cần học viên.

Bởi vì bánh ở đây ăn đặc biệt ngon, An Sênh nhìn nhiều hơn hai lần, sau đó cũng không hy vọng gì nhiều, đi vào cẩn thận hỏi.

Tiền lương học viên rất thấp, một tháng không đến 600 tệ, nhưng cửa hàng này cả thành phố chỉ có một, còn có cơ hội xuất ngoại học tập. Nếu được làm học viên ký hợp đồng với họ, sau này học xong, tiền lương làm bánh là con số trước kia cô không hề dám nghĩ tới.

Hơn nữa thời gian làm việc của học viên rất tự do, chỉ cần theo người hướng dẫn, cũng không cần vất vả. An Sênh thêm Wechat của giáo viên, sau đó quan sát cửa hàng một lần, lúc này mới cầm bánh ngọt chủ cửa hàng tặng đi ra ngoài.

Chủ cửa hàng muốn cô đợi hai ngày vì giáo viên hướng dẫn cô đã xuất ngoại dự thi và thời gian chi tiết cũng cần bàn bạc lại.

Sau khi ra ngoài, tâm tình cuối cùng cũng tung tăng như làn váy nhỏ cô mặc hôm nay, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Phí Hiên.

Sênh Sênh không thôi: [Bánh ngọt này tối mang về cho anh ăn.]

Hiên Hiên không chỉ: [Đặc biệt mua cho anh sao?]

Sau khi gửi tin nhắn, thần sắc Phí Hiên hơi trầm xuống. Bất quá An Sênh chỉ đổi kiểu tóc, đám người anh cho theo dõi cô liền mất dấu.

Đợi đến lúc tìm được người, An Sênh đã ở trong tiệm bánh ngọt rất lâu.

Sênh Sênh không thôi: [Không phải, là chủ tiệm bánh tặng, có khả năng em sẽ nhận giáo viên đó!]

Hiên Hiên không chỉ: [Nhận giáo viên làm gì?]

- Hết chương 41.3-