Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 38-3




Editor: Endy.

Phí Hiên cười nhạo một tiếng, “Anh ngủ cùng em vài lần, lần nào nếu không phải anh ôm em, em liền quay vòng giống kim đồng hồ.”

An Sênh cũng không tin tưởng, cảm thấy Phí Hiên nhất định là đang lừa cô, “Anh đừng có gạt em. Từ trước đến nay, buổi tối đi ngủ đầu em gối ở đâu, buổi sáng thức dậy vẫn đặt ở vị trí đó, chăn cũng đắp ngay ngắn.”

“Đó còn không phải là em quay một vòng sao?” Phí Hiên nói, “Chăn đắp ngay ngắn là đúng rồi, bởi vì mỗi lần em quay đều mang theo chăn.”

Cô trầm mặc một lát, anh lại sờ tóc cô nói, “Không lừa em, nếu anh ôm em, em liền giãy dụa hai lần không được, sẽ thành thành thật thật ngủ.”

An Sênh vẫn lắc đầu như cũ, “Em cảm thấy tướng ngủ của anh không tốt, nhất định phải ôm cái gì đó ngủ cùng, vừa rồi em tỉnh lại tay chân đều đã tê rần.”

Phí Hiên thở dài, “Bằng không tối nay thử một chút, dùng điện thoại quay lại, xem rốt cuộc tướng ngủ của ai mới là không tốt?”

An Sênh cảm thấy loại chuyện này thật vớ vẩn, kịp thời chặt đứt đề tài này, đứng lên đi vào nhà vệ sinh, súc miệng.

Phí Hiên gọi điện thoại cho nhân viên hâm nóng đồ ăn, sau đó cũng vào nhà vệ sinh, chen bên cạnh cô, rửa mặt, lấy nước vuốt chỏm tóc dựng đứng trên đầu.

Thời gian cơm chiều rất nhanh liền tới.

Hai người ngồi ăn từ tốn, Phí Hiên nói, “Hôm nay không được lên núi vì bên ngoài có gió lớn. Bên kia có một rừng cây rất đẹp, ngày mai chúng ta đi được không?”

An Sênh cắn một miếng trứng gà, lắc đầu nói, “Gà hầm nấm cũng không có gì ngon, hay là ngày mai chúng trở về đi?”

Động tác Phí Hiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, “Em vội vã trở về làm cái gì? Không phải đã nghỉ việc ở chợ thuỷ sản rồi sao?”

An Sênh uống một ngụm nước, “Em muốn đến nhà bà chủ một chuyến, hơn nữa cũng phải trở về phòng trọ. Lại nói, em thất nghiệp nhưng không phải anh còn phải đi làm sao? Cả ngày theo em thì công việc ở công ty phải làm sao?”

“Công việc của anh ở công ty không nhiều, hơn nữa cũng có thể kéo dài.” Phí Hiên lại gắp cho cô một cái trứng gà, làm nũng nói, “Anh muốn cùng em chơi thật vui vẻ hai ngày. Em không cần trở về sớm như vậy được không?”

An Sênh lại lắc đầu, “Em muốn tìm việc, Phí Hiên, em nợ anh nhiều tiền như vậy, nói trả cho anh, quả thực điều này chính là nói khoác mà không biết ngượng. Có chặt em ra bán cũng không đủ.”

An Sênh nói, “Khả năng cả đời này trả cũng không nổi, nhưng ba mẹ em làm việc cũng rất vất vả, mặc dù tiền em kiếm không nhiều, nhưng ít nhiều cũng giúp ích.”

Một câu, “Kỳ thật em không cần trả nợ nữa, chỉ cần ở bên cạnh anh.” bị ngăn trong cổ họng, cuối cùng vẫn không nói ra.

Chỉ nói, “Vậy hai ngày này xem như mừng chúng ta ở bên nhau, tuần trăng mật còn chưa qua đâu…”

An Sênh đang uống nước liền bị sặc, “Kết hôn mới có tuần trăng mật chứ?”

“Tình yêu cuồng nhiệt còn chưa qua, em liền đòi đi làm, đem anh ném ở nhà, có bao nhiêu tịch mịch đây?” Phí Hiên đáng thương nói.

“Ông chủ Phí, nói chuyện không đau thắt lưng sao? Anh còn tịch mịch? Vậy lần này theo em ra ngoài đều là cứng rắn rút ra chút ít thời gian a.”

An Sênh dùng đũa gắp một cái trứng, đặt vào chén Phí Hiên thu liễm vài phần vui đùa, nghiêm túc nói, “Hai người chúng ta mới vừa ở cùng một chỗ…tình yêu cuồng nhiệt chưa nhanh vậy đâu.”

Tình yêu cuồng nhiệt thường có hai kết quả, đi vào nấm mộ hôn nhân hoặc đường ai nấy đi.

An Sênh đặc biệt thích trạng thái bây giờ của hai người, cô thật sự không muốn khiến tình yêu cuồng nhiệt của hai người qua nhanh như vậy.

Cô lại uống một ngụm nước, ánh mắt nhìn về phía Phí Hiên. Lúc này mới vừa bắt đầu, cô có chút không thể tưởng tượng, nếu một ngày Phí Hiên đối với cô lãnh đạm, cô sẽ vô cùng không thể thích ứng được.

An Sênh không thích người thay đổi, đã sống qua hai đời, muốn tiếp nhận một người, còn có càng lúc càng xa một người, đối với cô mà nói đều hao phí tâm sức.

Phí Hiên nhìn thần sắc An Sênh, biết căn bản là không thể thương lượng con đường sống. Bề ngoài nhìn cô là người mềm mại, nhưng thật ra so với anh còn cố chấp hơn.

Anh cũng không cố chấp với cô nữa, chỉ là thần sắc có chút mất mát, cúi đầu ồ một tiếng, từ từ ăn cơm đáng thương.

An Sênh rất lâu mới nhận ra anh đang giả bộ bởi vì sắc mặt chuyển biến quá nhanh, nhưng nhìn bộ dạng này của anh, nhất thời có chút mềm lòng, “Chúng ta đã ở bên nhau, về sau có thời gian lại ra ngoài chơi.”

Anh gật gật đầu, mâm mê môi. An Sênh thở dài một tiếng, không nói gì, nửa sau bữa cơm ăn không vô, ít nhiều cũng do vẻ mất mát của anh ảnh hưởng.

Buổi tối Phí Hiên ngủ cũng không ngon, cả khuôn mặt đều xụ xuống. Giữa trưa An Sênh nói xong cũng không không để ý anh nữa, chủ yếu là sợ bản thân cô không chịu nổi lại đáp ứng anh.

Tâm Phí Hiên có chút lạnh, anh cho rằng quan hệ của hai người có chuyển biến, lại có một ít tiếp xúc thân mật, An Sênh sẽ mềm lòng một chút.

Nhưng thẳng đến lúc đi ngủ, vẫn là cô ngủ trước, Phí Hiên tức giận ngồi trên giường đến nửa đêm, lại không thể mạnh mẽ cưỡng chế cô ở lại, muốn đưa chân đạp cô tỉnh, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô, lại không nỡ.

Anh thậm chí bắt đầu khủng hoảng, nếu về sau mọi chyện bị bại lộ, dựa theo tính cách của An Sênh, một khi tâm lý phản nghịch nổi lên…

Phí Hiên sợ cô sẽ trở về bộ dạng lúc trước, lạnh nhạt đến nỗi làm anh tưởng cô không có trái tim.

Sáng ngày thứ hai, hai người lái xe trở về, An Sênh nằm trên ghế, dùng áo Phí Hiên che nửa khuôn mặt, nhắm mắt mơ hồ.

Cô ở trong lòng thầm bội phục chính mình. Đêm qua thiếu chút nữa cô đã thoả hiệp, may mắn là tối qua rối rắm quá, mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.

Trên đường về, cảm xúc Phí Hiên tụt dốc không phanh. Chuyện ở chợ thuỷ sản, Phí Sư chưa báo cáo tình hình cho anh, tối qua anh có hỏi một chút, nhưng Phí Sư cũng chưa trả lời.

Phí Sư không có khả năng không trả lời tin nhắn của anh. Sáng hôm nay, Phí Hiên có gọi cho Phí Sư, nhưng cũng không có người nhận.

Trong lòng anh hiện lên chút nghi ngờ, trên đường trở về đều nhíu mày suy tư rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng hẳn là mọi chuyện vẫn đang trong phạm vi khống chế, bởi vì người của Phí Sư cũng không phải chỉ có một người.

Trong đầu suy nghĩ nên không đáp lời An Sênh.

An Sênh chỉ cho rằng anh mất hứng vì phải quay về, nhịn nửa đường, cuối cùng nhịn không được. Cô thích nhìn anh cười, không phải vẻ mặt cau mày như vậy.

Cô hắng giọng một cái, nhìn phía trước không xa là trạm xăng hai người từng ghé, cuối cùng cũng có lý do mở miệng, “Em có chút khát, phía trước có trạm xăng, đến đó mua loại nước kia, anh mua giúp em một chai.”

Trong đầu Phí Hiên đang suy nghĩ rối loạn, An Sênh bất ngờ nói những lời này, làm anh chưa kịp suy nghĩ, liền cho rằng cô phát hiện ra điều gì đó.

Tay lái không vững, mắt thấy muốn đụng vào chiếc xe đang đi ngược lại---

- Hết chương 38-