Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 37-2




Editor:Endy.

Chẳng qua đó là suy nghĩ của An Sênh, thực tế thì cô giống chú gà con bị người bóp chặt hai cánh, chỉ có thể chống cổ kêu to.

Nhưng cô vẫn không phục, ngướn cổ hỏi, “Xử lý như thế nào?”

“Vừa rồi lúc thổ lộ, anh còn nói một đời này sẽ đối xử tốt với em, quay đầu liền cắn người, còn muốn xử phạt em.” An Sênh lầu bà lầu bầu, “Em xem anh sẽ xử lý em như thế nào, anh nói đi?”

Phí Hiên hít một hơi, cúi thấp người, nhẹ nhàng cong eo một chút.

An Sênh cả người c**ng cứng, Phí Hiên nhìn chằm chằm cô nói, “Loại hành vi này, chính là nợ…”

Chữ cuối cùng anh nói bằng khẩu hình, sắc mặt An Sênh liền đỏ bừng, đẩy anh ra. Mặc kệ cô dùng sức đẩy như thế nào, Phí Hiên như kiến bám trên cây không chút sứt mẻ, cô càng đẩy, mặt càng đỏ.

Phí Hiên kiềm chế người cô, đang muốn doạ một trận, liền nghe tiếng chuông cửa vang lên.

“Có người ấn chuông cửa…” An Sênh chụp cánh tay Phí Hiên, “Anh mau ra mở cửa đi, có người ấn chuông cửa kìa!”

Phí Hiên cuối cùng cũng buông cô ra, An Sênh từ trên giường bật dậy, mang đầu tổ quạ vọt qua phòng khách nhìn thoáng qua, chạy thẳng đến nhà vệ sinh.

Chờ cô đem cửa khoá lại, Phí Hiên mới chầm chậm đi ra từ phòng ngủ, sửa sang lại quần áo. Nhìn thoáng qua cửa liền biết là người đưa cơm, lúc này mới nghiêng người mở cửa. Anh đứng ở cửa, nửa người chặn ngang che lại tầm mắt, nói với nhân viên đưa cơm, “Cứ đẩy toa ăn lại đây, cậu có thể đi, còn lại chúng tôi có thể tự làm.”

Người phục vụ trả lời, đẩy toa ăn lại, rất nhanh lui ra. Lúc này Phí Hiên mới đóng cửa lại, đẩy toa ăn đi về phía phòng khách.

Một bên bày đồ ăn, một bên hướng về phía phòng vệ sinh gọi An Sênh, “Em rửa mặt nhanh lên, bữa sáng đã được đưa tới, nếu lạnh ăn sẽ không ngon.”

An Sênh không trả lời, Phí Hiên lại thúc giục một lần nữa, bày thức ăn xong, anh đi đến trước cửa nhà vệ sinh, gõ cửa nói, “Nếu em còn không lên tiếng, anh sẽ phá cửa vào đó.”

An Sênh đang tắm, cố ý không trả lời Phí Hiên, rõ ràng anh khi dễ cô.

Kết quả nghe tiếng Phí Hiên nggay tại cửa nhà vệ sinh, sợ tới mức thiếu chút nữa trượt chân.

“Em biết rồi!” An Sênh rống lên, “Anh ăn trước đi!”

Phí Hiên cười cười, sờ khoé miệng, thầm cảm thán tần suất cười dạo gần đây của anh thật sự rất cao.

Thu lại nụ cười, gõ cửa một cái mới nói, “Nhanh lên, anh chờ em.”

An Sênh tắm rửa xong đi ra, Phí Hiên đã bày xong bát đũa. Cô trùm khăn trên đầu, đứng ở bên cạnh bàn xem điểm tâm hôm nay.

Đây đều là Phí Hiên chọn, nhưng cũng đều là những món An Sênh thích ăn.

Anh lấy khăn, đứng sau lưng lau tóc cho cô. An Sênh híp mắt hưởng thụ cảm giác được Phí Hiên hầu hạ, gắp một miếng sủi cảo, cắn ăn, thì ra là vị rau dưa.

Hương vị lan tràn trên đầu lưỡi, An Sênh thoả mãn dùng mũi hừ một tiếng, sờ eo Phí Hiên, “Xem ra hai người chúng ta có chung sở thích, về sau cũng sẽ không vì đồ ăn mà cãi nhau.”

Phí Hiên thấp giọng cười, đến khi tóc cô không còn nước, anh mới đem khăn mặt khoác lên vai An Sênh, đỡ vai, ấn cô ngồi lên ghế.

Anh ngồi ở đối diện, hai người bắt đầu ăn. Mỗi lần Phí Hiên gắp đồ ăn đều rất hợp ý An Sênh. Cô ăn rất ngon miệng, no đến nỗi bụng có chút phình lên, lúc này mới buông đũa.

Phí Hiên ăn cũng không ít, hôm nay tâm tình anh phá lệ tốt, toàn bộ bữa ăn đều nhìn chằm chằm An Sênh. Nếu không phải tâm An Sênh mạnh mẽ, hơn nữa bộ dạng này của Phí Hiên cũng không phải ngày một ngày hai, e rằng bị anh nhìn chằm chằm như vậy ăn cũng không ngon.

Hai người ăn cơm xong, An Sênh kéo màn cửa sổ, lúc này mới phát hiện, cảnh sắc ngoài cửa sổ thật mộng ảo. Cách cửa sổ sát đất là một phiến đá, dòng nước chảy róc rách theo bốn phương tám hướng, chảy đến hồ nước nhỏ ở giữa.

Xung quanh hồ nước là cây cối xanh biếc, những nơi dòng nước đi qua đều lượn lờ khói trắng tựa như tiên cảnh, ngay cả cửa sổ thuỷ tinh sát đất cũng có một tầng hơi nước mỏng.

“Nơi này có phải rất đắt không?” An Sênh vẽ vài vòng trên cửa sổ, không quay đầu lại hỏi Phí Hiên, “Tiền lương của em còn dư lại chắc không đủ một đêm.”

Phí Hiên không đáp, cầm máy sấy lại, kéo An Sênh ngồi lên giường, điều chỉnh máy sấy ở mức độ thấp nhất rồi mới sấy tóc cho cô.

An Sênh nửa tựa vào ngực Phí Hiên, hưởng thụ sự ôn nhu của anh, ngón tay anh khẽ luồng vào mái tóc cô.

Cô không đợi Phí Hiên trả lời, lấy cùi chỏ nhẹ nhàng chọc vào eo anh, “Hỏi anh đó, gian phòng này bao nhiêu tiền một đêm?”

“Đây là bạn anh mở,” Phí Hiên rụt eo, do dự một chút rồi nói thêm, “Anh đầu tư.”

An Sênh “A” một tiếng, âm thanh bị tiếng ù ù của máy sấy che lấp, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nam chính đúng là nam chính, khắp nơi đều là sản nghiệp, thật sự là mọc lên như nấm nha…”

Phí Hiên nghe An Sênh lẩm bẩm nhưng không rõ cô đang nói cái gì, tắt máy sấy hỏi cô, “Em nói cái gì?”

An Sênh lắc lắc đầu, “Em nói, hiện tại em đã mất việc, anh lại dẫn em tới những chỗ xa xỉ như thế này, em không nuôi nổi a.”

Khoé miệng Phí Hiên nhếch lên, năm ngón tay vuốt tóc cô. An Sênh quay đầu nhìn anh một cái, còn nói thêm, “Huống hồ, người khác nuôi Tiểu Bạch Kiểm đều ngoan ngoãn như chú chó nhỏ. Anh xem anh có bao nhiêu hung dữ, hiện tại đã muốn thành chó săn rồi.”

An Sênh nói, “Huống hồ em không thích chó…sói cũng không thích, động vật có lông đều không thích.”

Phí Hiên bĩu môi, mở lại máy sấy, chậm rãi sấy từ đỉnh đầu xuống đuôi tóc, động tác nhìn rất chuyên nghiệp.

“Bằng không hai người chúng ta đổi vị trí một chút cũng được.” Phí Hiên nói, “Anh có thể nuôi em, vô luận em có là hổ mẹ, cá sấu hay quỷ dạ xoa, anh đều chấp nhận.”

An Sênh thò tay bắt lấy tay anh, trừng mắt nhìn, “Anh lặp lại lần nữa, em là cái gì?”

Phí Hiên mím môi, sắc mặt nghẹn có chút đỏ lên, lắc đầu nói, “Không có gì.”

“Anh cho rằng mở máy sấy là em không nghe được hả?” An Sênh nhanh chóng nắm lấy tai Phí Hiên, vặn nửa vòng, Phí Hiên lập tức nghiêng đầu theo, ai ai cầu xin tha thứ, “Anh sai rồi..anh sai rồi, anh không dám nữa…”

Phí Hiên cúi đầu, đem máy sấy để lên bàn, nắm cổ tay An Sênh, dùng chút lực, cô liền buông lỏng tay.

“Còn dám động thủ với em, này về sau sẽ còn như thế nào nữa?”

Hai người một chạy một đuổi theo, giống hai đứa nhỏ, ở trong phòng náo loạn một trận, đợi đến lúc an tĩnh lại, thức ăn trong bụng cũng đã tiêu hao gần hết.

Phí Hiên từ phía sau ôm An Sênh, hai người đứng ở cửa sổ sát đất, Phí Hiên đặt cằm trên đỉnh đầu An Sênh, “Em cảm thấy mệt chưa? Chúng ta đi ngâm nước nóng nhé?”

An Sênh lắc lắc đầu, “Em mệt rồi---Hôm nay sao anh lại không dùng nước hoa?”

Cô quay đầu, ôm lấy cổ anh, kéo đầu xuống, nói bên tai anh, “Em thích ngửi mùi nước hoa của anh…”

Phí Hiên buông mắt, ngón tay luồng vào tóc An Sênh, cọ cọ trán cô nói, “Em thích thì cứ nói, anh sẽ xịt nước hoa.”

Hai người chuẩn bị đi ngâm ôn tuyền. An Sênh thay xong quần áo, nhíu mày nhìn trang phục, chất liệu có chút mỏng, có thể tưởng tượng được lát nữa xuống nước, quần áo đều dán lên người.

Phí Hiên đơn giản không có mặc quần áo, chỉ mặc một cái quần đùi. Nhìn qua Phí Hiên không phải kiểu người tập luyện nên đường cong bắp thịt trên người không phải thực rõ ràng, nhưng nhìn cũng chắc chắn, da trắng, thậm chí không khác lắm với da An Sênh.

Hai người đã nằm ngủ chung trên một cái giường, mặc dù không có phát sinh việc gì, nhưng lcus này An Sênh nhìn nửa thân trên tr@n trụi của anh, ánh mắt vẫn có chút không biết đặt ở đâu.

Phí Hiên ngược lại không có cảm giác không tự nhiên như An Sênh, giữ bả vai cô đẩy đi về phía ôn tuyền, còn nghiêng đầu nói, “Quần áo sao lại khó coi như vậy nha?”

An Sênh cũng hiểu được đúng là có chút khó nhìn, mấu chốt vẫn là màu trắng tinh, giống như khoác áo tang.

Cô nói, “Là rất khó nhìn, nơi này của bạn anh hoành tráng như vậy, làm sao lại chuẩn bị trang phục như vậy chứ.”

“Đợi sau này anh sẽ cùng anh ta cân nhắc một chút.” Phí Hiên nhéo nhéo tai cô, cười cấu xa một chút, nhỏ giọng nói, “Dù sao nơi này cũng chỉ có hai chúng ta, bằng không em cởi ra…đừng mặc nữa…”

“Cút đi.” An Sênh nghiêng đầu tránh tay anh, “Sao anh không cởi đi?”

Phí Hiên bước chậm lại, tay đặt trên lưng quần nói, “Anh có thể!”

- Hết chương 37.2-