Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 33-4




Editor: Endy.

An Sênh muốn sờ mặt anh, nhưng Phí Hiên đã muốn xụi lơ trong lòng cô. An Sênh không chịu được sức nặng của anh, lảo đảo một cái, nhưng rất nhanh đã ổn định nghênh đón “Phí cục cưng”.

“Sênh Sênh.” Phí Hiên ôm An Sênh, cũng không để ý đến nhiều người đang xem, nói, “Anh bị đánh đau quá a.” nhân viên phục vụ đứng xung quanh cứng đờ tại chỗ. Bảo vệ chạy “hộc hộc” tới, tư thế chuẩn bị lôi kéo can ngăn, kết quả vừa đến liền nhìn thấy cảnh này, bất ngờ không kịp, phải ăn “cẩu lương” nghẹn đến chao đảo.

An Sênh không nhịn được cười, nhưng vẫn phải nói, “Anh đã bao lớn rồi, làm trò này ai xem…”

“Về sau anh sẽ không như vậy, anh cam đoan.” Phí Hiên nói xong, nhe răng trợn mắt thẳng lưng, “Anh đưa em về nhà.”

Lúc này, cửa phòng bao mở, Đồng Tứ cứng rắn chống thẳng lưng, đau đến nhe răng trợn mắt được “Tiểu bạch thỏ” đỡ đi ra, nghe được lời nói Phí Hiên, rất lớn tiếng cười nhạo.

Sắc mặt Phí Hiên nháy mắt chuyển lạnh, mây đen gió lớn kéo đến, âm trầm đến cực điểm nhìn Đồng Tứ. Đồng Tứ lại hừ một tiếng, im lặng mắng một câu “mặt người dạ thú”, lúc này mới kiên cường ưỡng eo, đi về phía thang máy.

Quản lý lúc này mới khom lưng chạy đến, Phí Hiên nhìn hắn một cái, đánh gãy lời hắn định nói, chỉ vào Đồng Tứ đang đứng chờ thang máy nói, “Cho thang máy ngừng, người kia không đi, không cho mở ra.”

Quản lý sửng sốt, nhưng hắn đang chột dạ vì tới muộn, vụng trộm nhét góc áo chưa chỉnh tề vào lưng quần, kéo bộ đàm bên hông, trực tiếp hạ lệnh với phòng điều khiển.

“Phòng điều khiển, thang máy xuất hiện trục trặc, hiện tại lập tức cho ngừng hoạt động…”

Đồng Tứ vẫn hồn nhiên không biết, cùng “Tiểu bạch thỏ” đứng chờ thang máy. Còn Phí Hiên lôi kéo An Sênh trở lại phòng bao.

Giây cuối cùng vừa tiến vào phòng bao, An Sênh còn nhìn thấy Đồng Tứ đứng đó nhấn nút thang máy, bộ dáng thực táo bạo. Nói thật sự, An Sênh có chút đồng tình, chung quy đây là tầng 22, Đồng Tứ bị Phí Hiên đạp một cước kia, đoán chừng phải đi bệnh viện. Nếu leo bộ xuống 22 tầng.. sợ rằng có thể trực tiếp chôn anh luôn.

An Sênh nhìn nhìn bóng dáng Phí Hiên, không khỏi nhớ đến những lời miêu tả Phí Hiên bi3n thái như thế nào…

Bất quá chờ Phí Hiên quay đầu đối với cô cười một cái, để cô xoa xoa lưng, nháy mắt An Sênh cảm thấy những lời trong sách đều là vô nghĩa, không chính xác. Phí Hiên rõ ràng vẫn là tiểu đà tinh* của cô. (Tiểu đà tinh: chỉ những người đáng yêu, thích làm nũng.)

Tình yêu luôn khiến con người ta choáng váng đầu óc, mọi vật đều mờ ảo, tâm điếc mắt mù. Đừng nói là văn miêu tả, ngay cả vừa rồi chính tai cô nghe được đoạn đối thoại của Phí Hiên cùng Đồng Tứ cũng được tai cô lọc bỏ.

Xốc quần áo Phí Hiên lên, nhìn một mảng xanh tím trên lưng anh, An Sênh lại cảm thấy 22 tầng có chút ít.

“Chúng ta về nhà.” An Sênh nói, “Em sẽ nói bạn cùng phòng một tiếng, anh phải bôi thuốc, trong ngăn tủ của em có, thoa một chút liền tốt…”

Cô nói, cầm lấy di động, nhưng Phí Hiên đè tay cô lại.

“Thang máy ngừng hoạt động, anh không đi được, chờ một chút.” Phí Hiên nói, “Chờ Đồng Tứ đi, chúng ta liền trở về.”

“Nhưng mà…” An Sênh nhìn thoáng qua thời gian trên di động, đã gần mười hai giờ khuya rồi, chờ Đồng Tứ nửa tàn phế bò xuống 22 tầng, không phải chờ đến sáng mai sao?

“Em lo lắng cho anh? Anh không sao.” Phí Hiên cười cười, “Bây giờ em cứ xoa xoa lưng cho anh là được rồi…”

Phí Hiên lôi An Sênh đến sofa, chính mình trèo lên, đem áo nhấc lên, lộ ra vòng eo cùng bắp lưng săn chắc, ngoắc ngón tay với An Sênh, “Đến đây, em so với thuốc còn tốt hơn.”

An Sênh tin mới là lạ, nhưng sức hấp dẫn của anh không cưỡng lại được, An Sênh rất nhanh bị khuất phục, nửa quỳ trên sofa, đem áo Phí Hiên kéo lên một chút, hai tay chà nóng, sau đó mới bắt đầu xoa.

Không có thuốc, xoa nóng như vậy chắc cũng có tác dụng. Lúc đầu, Phí Hiên còn khó chịu, một lát sau, anh dứt khoát nghiêng đầu, nhẹ nhàng hừ ra tiếng.

An Sênh dùng sức mạnh hơn, tiếng “hừ” của anh uyển chuyển du dương, réo rắt, có chút chịu không nổi.

“Hô~”

“A…”

An Sênh:…

Bên tai cô có chút đỏ, nhưng cũng không ngăn cản Phí Hiên, còn cố ý dùng sức. Phí Hiên hừ cũng dễ nghe, cô nổi da gà đầy người, cảm thấy ngứa.

Phí Hiên vốn định “hừ hừ” vài tiếng đùa An Sênh, đợi trong chốc lát, An Sênh xấu hổ thẹn đỏ mặt không những không ngăn cản anh, còn cố ý chà xát mạnh hơn làm anh càng hưng phấn, nhịn không được đuôi lông mày giơ lên thật cao.

Quay đầu lại nhìn, khuôn mặt An Sênh đỏ bừng, tóc có chút tán loạn trên mặt, khoé mắt đuôi mày đều mang theo ý cười, dưới ngọn đèn thật xinh đẹp.

Phí Hiên nghiêng cằm, đột nhiên lười biếng nói một câu, “Nhìn thân thể của anh, chính là trở thành người của anh.”

An Sênh chấn động, nhịn không được bật cười, “Vậy nếu anh đi tắm công cộng, là của bao nhiêu người đây?”

Phí Hiên chậm rì rì nói tiếp, “Anh không đi nhà tắm công cộng, mùa hè cũng không có, chỉ có em nhìn thấy.”

An Sênh chậc chậc, “Lần trước đi bệnh viện, cũng không phải rất nhiều người nhìn thấy sao?”

Phí Hiên cũng chậc một tiếng, “Sao em có thể cố chấp như vậy, em nhìn rồi, còn lấy tay sờ, em phải phụ trách.”

An Sênh dừng lại, đứng bên sofa, cánh tay có chút mỏi, “Anh cũng quá bá đạo rồi, lại nói em chỉ nhìn sau lưng, có phụ trách cũng chỉ phụ trách một mảnh nhỏ…”

Phí Hiên trở mình, bày ra tư thế tứ chi mở rộng, nằm trên sofa, nheo mắt nhìn người đứng bên cạnh, từ trên sofa đưa qua một chân, khèo khèo cô.

“Em lại đây.” Phí Hiên cười có chút gian, trực giác mách bảo An Sênh có điều không lành, liền thấy anh nắm dây lưng, bắt đầu cởi.

“Cho em xem cái này…” Phí Hiên nói một nửa.

An Sênh bắt lấy gối ôm trên sofa, ném về phía Phí Hiên. Phí Hiên chụp lấy, dừng lực kéo, An Sênh chưa kịp buông tay, cả người cùng gối ôm đều bị Phí Hiên kéo lên người.

“Anh chỉ cho em xem dây lưng được định chế của anh, em kích động cái gì…” thanh âm vô lại cảu Phí Hiên vang lên.

Hai tay anh ôm An Sênh, dùng chân kẹp cô lại, cả người cô đều ghé trên người anh.

“Trên người anh có vết thương!” An Sênh vội vàng muốn chống tay, lại bị Phí Hiên xách nách kéo lên như trẻ nhỏ, hai người nhất thời mặt đối mặt.

“Không có chuyện gì, em đừng lộn xộn, anh liền không đau.” Phí Hiên nói, áp chế cổ An Sênh, dán lên môi cô.

An Sênh lại bị Phí Hiên mê hoặc, lúc hồi thần, cô đã bị hai tay Phí Hiên ôm lấy, môi dán tại đỉnh đầu, có chút xuất thần nhìn trần nhà.

Cô ghé lên người anh, đầu đặt trên cổ anh, hô hấp đều là hương vị của anh.

An Sênh ghé sát vào tai Phí Hiên, tuỳ ý hỏi, “Anh dùng nước hoa gì? Như thế nào lại thơm như vậy a…”

Bởi vì hai người ôm nhau không một kẽ hở, cô cảm nhận được hô hấp nặng nề của Phí Hiên, toàn thân liền cứng ngắc.

- Hết chương 33-