Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 31-4




Editor: Endy.

An Sênh hỏi, “Anh gặp bà chủ lúc nào? Làm cái gì?”

Phí Hiên lấy can đảm quay mặt lại, kéo ra nụ cười, “Là…mấy hôm trước.” Phí Hiên nói, “Anh và bà ấy biết nhau một chút…”

“Anh và bà ấy biết nhau cái gì?” An Sênh lại hỏi.

“Anh và bà ấy biết nhau một chút…” thanh âm Phí Hiên không có lực phát ra, “Là quen biết một chút, bình thường em ăn cái gì…thích uống cái gì, những thứ này…”

An Sênh nửa tin nửa ngờ, Phí Hiên vội vàng nói sang chuyện khác, “Em nhanh đi rửa mặt, hôm nay anh không đến công ty, cửa hàng cá vẫn còn nhờ người trông giúp, chúng ta phải nhanh chóng đi xem nha!”

An Sênh thành công bị Phí Hiên dời lực chú ý, đứng dậy khỏi mặt đất, chuẩn bị vào nhà vệ sinh. Kết quả vừa mới tới cửa, phòng khách một giây trước còn tốt, đột nhiên biến thành bốn vách tường lộ thiên.

Trên mặt đất có xiềng xích cũ nát, An Sênh nhìn theo xiềng xích, đinh đóng trên tường, mà một đầu dây xích gắn trên tường, đầu còn lại trói buộc không phải ai khác, chính là An Sênh.

Cô động một chút, tứ chi nặng nề. An Sênh đợi trong chốc lát, chờ có cái gì đó doạ người xuất hiện, nhưng mọi thứ đều thật tĩnh lặng. Cô chỉ có thể di chuyển trong phạm vi rất nhỏ, đỉnh đầu lộ thiên, ánh nắng mặt trời chói chang nóng rực chiếu xuống, ngay cả bóng râm để trú mát cũng không có.

Chờ một lát, không có cái gì biến hoá, An Sênh nhắm mắt lại. Phí Hiên đang trong phòng ngủ gấp chăn, không phát hiện ra sự bất thường của cô. An Sênh nhắm mặt lại một lúc, sau đó mở ra, cảnh tượng trước mắt liền biến mất.

Lúc rửa mặt, cô cho rằng hệ thống sẽ làm cái gì đó quỷ quái, kết quả vẫn sóng yên biển lặng. Đợi đến lúc rửa mặt xong, Phí Hiên đã thu thập sạch sẽ phòng ngủ, ngay cả nếp gấp chăn cũng ngay ngắn vuông góc, anh đang cầm cây lau sàn phòng ngủ.

Cô đứng ở cửa nhìn thoáng qua, trong lòng thầm cảm thán, đây không phải là “chàng tiên ốc” sao?

Phí Hiên bất quá hơn 20 tuổi, bình thường cô cũng không có quy tắc gì, quần áo cũng không quá để ý, chỉ cần mặc được, quần áo để thay đổi cũng rất ít.

Nhưng Phí Hiên không giống vậy. Anh là một người đàn ông cực kỳ tinh tế, An Sênh chưa thấy anh mặc một bộ trang phục hai ngày, ngay cả lúc nằm viện, quần áo cũng đầy một tủ.

Trên người có mùi nước hoa rất dễ ngửi, từ đầu đến chân, anh không có lấy một chỗ thịt chai sạn. Trong cốp xe thường có một đống lớn gì đó, nhất là lúc anh thường xuyên đến chợ thuỷ sản, bên trong đều là đồ dùng của Phí Hiên, còn có quần áo thay giặt.

Cho nên tối qua mặc dù Phí Hiên không có về nhà, sáng nay đã đổi một bộ quần áo mới, cô một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.

An Sênh nhìn bóng dáng Phí Hiên có chút xuất thần. Đến bây giờ, ấn tượng Phí Hiên ép buộc cô đến hít thở không thông trong bệnh viện đã hoàn toàn đảo điên.

Người như Phí Hiên quả thực rất hiếm, nhưng vì muốn đến gần cô, cả ngày lăn lộn ở chợ thuỷ sản, tất cả mọi thứ đều thay cô nghĩ đến, có một số việc An Sênh không chú ý, Phí Hiên cũng đã làm trước.

Ôn nhu, nhiều tiền, cẩn thận săn sóc, tôn trọng ý kiến của cô, lại không có cưỡng ép cô, phi thường chịu khó, một người đàn ông như vậy…

An Sênh tựa vào cạnh cửa, nhìn ánh nắng chiếu qua cửa sổ rọi vào bóng dáng anh tuấn của Phí Hiên, yên lặng lắc lắc đầu.

Một người đàn ông tốt như vậy, ai sẽ không thích chứ? Ai có thể cự tuyệt đây?

Nhưng trong lòng An Sênh lại không khỏi nghi hoặc, những điều như vậy cũng không khỏi có chút quá hoàn mỹ. Mặc dù đây là thế giới tiểu thuyết, nhưng trên thế giới thật sự tồn tại người hoàn mỹ như vậy sao?

Cô suy nghĩ miên man, Phí Hiên đã đi lau đến cửa, đụng phải người An Sênh, lúc này mới đứng lên quay đầu.

“Em rửa mặt xong rồi hả?” Phí Hiên nói, “Anh cũng gần xong rồi, em ra cửa mang giày trước, chờ anh rửa tay xong sẽ ra ngay…”

Sau khi nói xong muốn nhéo khuôn mặt An Sênh một chút, nhưng nghĩ tay anh vừa lau sàn, nửa đường liền dừng lại, đứng vững rất nghiêm túc nhìn An Sênh.

“Đêm qua chơi game thua, em thua sẽ đáp ứng tôi một việc nhỏ. Em còn nhớ không?”

An Sênh ngẫm lại, đúng là có chuyện như vậy, gật gật đầu, “Nhớ rõ.”

Phí Hiên hắng giọng một cái, vẻ mặt trịnh trọng, “Em có thể cho anh hôn một chút được không?”

An Sênh không nghĩ anh sẽ yêu cầu như vậy, sửng sốt một chút. Phí Hiên vội vàng nói, “Hôn một chút là hôn một chút, rất nhẹ, anh cam đoan!”

Trong khoảng thời gian ngắn, An Sênh không nói gì. Đêm qua chủ động ôm Phí Hiên vì nghĩ muốn ở cùng với anh, đến bây giờ còn khiêu chiến với hệ thống.

Lại còn dụ dỗ anh vào phòng ngủ ngủ, vừa rồi Phí Hiên chơi xấu như vậy, cô cũng không phát hoả. An Sênh cho rằng, hai người hiểu trong lòng mà không nói ra, liền xem như cả hai đã ngầm đồng ý ở cùng một chỗ…

Phí Hiên bình thường ngược lại rất nhạy bén, bây giờ lại không phát hiện cô đã “mở rộng đại môn” chào đón anh hay sao.

An Sênh vẫn không lên tiếng, Phí Hiên lại ngày càng thấp thỏm, nhưng muốn anh thu hồi lại không quá cam tâm. Sáng nay rõ ràng anh đã dò xét, cô có dấu hiệu nới lỏng khoảng cách với anh, như thế nào bây giờ lại không cho hôn…

Tiếng Phí Hiên nói chuyện ngày càng nhỏ, đến cuối cùng cơ hồ là cầu khẩn, “Hôn một chút thôi, em nếu không muốn…”

“Chụp!” An Sênh khập khiễng, tại môi Phí Hiên nhanh chóng hôn một cái.

Hôn xong, tai cô đỏ bừng, nhưng mặt lại hết sức nghiêm túc, giống như người hôn vừa rồi không phải cô.

“Em đi ra trước đổi giày, anh nhanh đi rửa tay!”

An Sênh nói xong cũng chạy, nhanh chóng chạy đến cửa, quay lưng lại với Phí Hiên, ngồi trước cửa đổi giày.

Phí Hiên cả người đều sửng sốt, ánh mắt trong vài giây đứng hình. Sau khi phản ứng kịp, cố nén xúc động muốn lôi An Sênh lại, đi vào phòng vệ sinh rửa tay.

Rửa tay xong, hai người đều căng thẳng. Lúc mở cửa, hai người vẻ mặt trầm trọng, phảng phất như hai người đi làm chuyện đại sự.

An Sênh khoá cửa lại, đi lên trước, Phí Hiên đi sau lưng cô, hô hấp ngày càng nặng.

Đến gần lối xuống cầu thang, Phí Hiên mới nhịn không được hỏi, “Em…là đáp ứng anh sao?”

Thanh âm Phí Hiên mang theo run rẩy, từ “sao” còn bị ách trong cuốn họng, làm giọng anh bén nhọn.

An Sênh bị thanh âm của anh làm cho run rẩy một cái, nhưng ngay lập tức miệng không tự chủ được câu lên, cưỡng chế cười ra tiếng. Ra khỏi cửa cầu thang, mắt thấy đã tới gần xe, mới trả lời Phí Hiên.

“Ừm.”

Thanh âm này thật sự không quá rõ rệt, gió lớn đều có thể quét đi, nhưng Phí Hiên hết sức chăm chú, nhắm mắt theo sau An Sênh, nghe được rành mạch rõ ràng.

An Sênh sau khi nói xong bước nhanh đi, mở cửa xe ngồi vào trong.

Nhưng cô mới vừa đóng cửa xe, liền bị Phí Hiên lần nữa kéo ra.

Nửa người trên của anh nghiêng đến, ấn bả vai An Sênh, đem cả người cả ghế ấn ra sau, cả người anh chen vào, dùng chân kéo cửa xe.

- Hết chương 31-