Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 31-2




Editor: Endy.

Có thể trực tiếp gi3t chết cô, vì cái gì lại muốn hù doạ?

Chẳng lẽ hệ thống không động được cô?

Khoé miệng An Sênh cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, nụ cười mang theo mệt mỏi, cũng mang theo chút sợ hãi.

Mới vừa rồi, cô dùng tính mạng của bản thân để đánh cược. Hai người đi đến bước ngày hôm nay, Phí Hiên cố chấp, chính cô động tâm, bao gồm cả việc hôm nay làm trái ước định đi hẹn hò với anh, nhìn như là kết quả của việc Phí Hiên dây dưa.

Nhưng nếu không có An Sênh cam chịu, không có An Sênh nhượng bộ, hai người tuyệt đối không thể đi đến ngày hôm nay.

Cô không đủ ngoan tuyệt, không đủ quyết đoán, tất cả kết quả cùng lý do, xét đến cùng là cô bị Phí Hiên làm động tâm.

Cô đã động tâm, việc của hai người, không có lý do gì để Phí Hiên một mình gánh vác. Nếu cô cứ lùi bước, như vậy cô thật có lỗi với những cố gắng của anh.

Cho nên An Sênh quyết định đánh cược.

Nếu thua, cô liền đi thỉnh cầu hệ thống sống lại một lần nữa, cùng ba mẹ sống với nhau thật tốt, từ nay về sau cách Phí Hiên thật xa. Cô sẽ ngoan tuyệt đến cùng, không đến gần anh, cũng coi như cô vì những cố gắng vừa qua của anh, cố gắng đáp trả bằng đặt cược cả tính mệnh, như vậy ít nhất về sau cũng không hối hận.

Nhưng nếu canh bạc này thắng, cô có thể thử chấp nhận tâm ý của anh.

An Sênh không biết liệu canh bạc này cô có thắng hay không, thậm chí cô cũng không biết, hệ thống có trực tiếp gi3t chết cô không. Rốt cuộc là bởi vì có Phí Hiên bên cạnh, hay bởi vì lần trước cô chết, chủ hệ thống đã sửa đổi số mệnh của cô.

Bất luận lý do là gì, ít nhất bây giờ, An Sênh đã xác định, cô muốn bên cạnh Phí Hiên.

Một khắc kia khi nhìn cơn gió xoáy xé nát anh, lại bị hệ thống đe doạ, lúc cô ôm chặt cổ Phí Hiên, cô không chỉ thấy được chủ tuyến thế giới này cảnh cáo, mà cô còn hiểu được tâm tư của bản thân.

Cô muốn Phí Hiên, muốn đến nguyện ý đi khiêu chiến với hệ thống, thậm chí nguyện ý quay đầu đi cầu xin chủ hệ thống, việc mà cô cho là xấu hổ muốn chết.

Hai người dần dần đến gần nhau, việc này không phải một người là có thể làm được. Chẳng sợ Phí Hiên bước 101 bước, chẳng sợ An Sênh từ đầu đến cuối không có hướng về phía trước, thậm chí lui về sau một bước.

Cô không có lui nửa bước thứ hai, đây chính là thoả hiệp, là tiếp nhận.

An Sênh tựa vào thành ghế, nhìn cảnh vật phía trước, biến thành vách núi vách đá, tai nạn xe cộ liên hoàn, đèn đường loé sáng…

Nhưng An Sênh đều không cử động, thậm chí ánh mắt cũng không có sợ hãi dời đi, trơ mắt nhìn cảnh vật hư ảo. Lúc Phí Hiên lái xe va chạm, hoá thành tro bụi trong không trung.

Nhìn đồng hồ, đã 3h30 sáng, An Sênh ngồi trong xe nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt như đi xem phim bom tấn. Nhưng thứ cô thấy không giống hiệu ứng trên phim, mọi thứ quá mức chân thật. An Sênh cưỡng ép chính mình một lần lại một lần xem, không ngừng tự nói trong lòng đây đều giả, nhưng cuối cùng sống lưng vẫn cứng ngắc, tay chân lạnh lẽo.

“Về nhà đi…” Phí Hiên chuẩn bị đi lượt thứ 4, An Sênh mở miệng nói, “Tôi mệt rồi, chúng ta trở về đi.”

Thời gian dài như vậy cô không có mở miệng nói chuyện, ngay cả lúc Phí Hiên trò chuyện, trả lời có lệ cô cũng không có.

“Sênh Sênh, em đến cùng là bị làm sao vậy? Chúng ta đi bệnh viện được không?” Vẻ mặt Phí Hiên đầy lo lắng, ra khỏi đường cao tốc trở lại nội thành, ngừng xe ven đường, bắt lấy tay An Sênh không ngừng chà xát.

“Tay của em sao lại lạnh như vậy? Sắc mặt cũng rất khó coi…” Phí Hiên giữ cổ An Sênh, cô thuận theo tựa trên vai anh.

Người vừa dựa vào, Phí Hiên liền đau lòng nhăn mày lại, “Mặt cũng rất lạnh, trên xe vẫn mở điều hoà, như thế nào lại lạnh như vậy…”

An Sênh không lên tiếng, ôm chặt eo Phí Hiên. Đến lúc này, thần kinh cô cơ hồ đã muốn chết lặng, chỉ có thể dán chặc lên người anh, cảm nhận độ ấm trên người anh.

“Không đi bệnh viện, em không sao, chỉ là đột nhiên muốn hóng mát…” An Sênh mệt mỏi nhắm mắt lại, “Chúng ta về nhà đi…”

(Mình sẽ đổi xưng hô của hai người nhé)

Phí Hiên cuối cùng cũng không cố chấp đưa An Sênh đi bệnh viện, lái xe đưa cô đến dưới lầu nhà trọ, bình xăng cũng thấy đáy.

An Sênh trên đường đi vẫn luôn nhắm mắt, thật sự chứng kiến “hiệu ứng bom tấn” trong thời gian dài như vậy, mỗi lần đều làm cho cô sợ hãi, hôm nay thật sự không thể lại nhìn thêm.

Trở lại dưới lầu nhà trọ đã 4h sáng, trời đã sắp sáng, An Sênh xuống xe, cả người cơ hồ dựa vào ngực Phí Hiên, tay vòng qua eo anh, tuỳ ý anh đỡ cô lên lầu.

Cô vẫn nhắm hai mắt, nhưng đi đến cửa phòng thuê, mở mắt lấy chìa khoá. Kết quả vừa mở mắt ra, cả người liền rơi xuống dưới. Phía dưới là vách núi sâu vạn trượng, vách đá còn có nhiều khe nứt, đều có thể rõ ràng nhìn thấy được.

An Sênh nhắm mắt lại, xoay người ôm lấy PHí Hiên, đem chìa khoá nhét trong tay anh.

“Anh mở cửa…” tuy rằng hôm nay Phí Hiên được “sủng ái” nhiều lần, cực kỳ cực kỳ vui vẻ, nhưng rõ ràng An Sênh có gì đó không thích hợp, lại nhất định cố chấp không chịu đi bệnh viện, làm anh lo lắng muốn chết.

Vốn đem người đưa đến cửa nhà liền không yên lòng, An Sênh đem chìa khoá đưa cho anh, anh mở cửa, đơn giản cũng theo cô cùng đi vào.

May mắn là hôm nay không riêng gì An Sênh đêm không về ngủ, mà bạn cùng phòng cô cũng chưa trở về.

Cô ấy đã gọi cho ANnSênh, nhưng An Sênh chỉ lo xem “bom tấn”, căn bản không chú ý đến, mà Phí Hiên chỉ lo nhìn An Sênh, cũng không nghe được tiếng chuông điện thoại.

Như thế bây giờ vừa tiện, Phí Hiên nửa ôm An Sênh, kéo cô lại ngồi trên sofa. An Sênh vẫn nhắm mắt, từ từ mở ra, cảnh sắc xung quanh khôi phục bình thường.

“Sênh Sênh…” Phí Hiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô lên, đang muốn nói chuyện, An Sênh liền mở miệng nói trước, “Trời sắp sáng rồi, hôm nay anh đừng lái xe trở về, chắc xe cũng sắp hết xăng…”

Nếu như lúc bình thường, đối với Phí Hiên mà nói không khác gì một cái bánh rơi từ trên trời xuống.

Nhưng giờ phút này nhìn An Sênh bộ dáng mệt mỏi, ngay cả hưng phấn anh cũng không hưng phấn nổi.

“Anh không đi, em như vậy, sao anh có thể yên tâm được chứ? Anh nằm trên sofa, hôm nay vừa lúc bạn em cũng không có trở về…”

An Sênh gật gật đầu, đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt, kết quả vừa quay lưng lại với Phí Hiên, đi vài bước tới nhà vệ sinh. Cảnh vật trước mắt lại thay đổi, lần này là chiến trường cổ, tàn chi khắp nơi, máu nhuộm đỏ cả vùng đất, một người đàn ông cầm đao giục ngựa phi về phía cô, lưỡi đao bay về phía cổ…

An Sênh vội vàng nhắm mắt lại, lên tiếng kêu Phí Hiên.

“Phí Hiên, anh lại đây…” lúc cô đứng vững lại Phí Hiên cũng đứng lên. An Sênh vừa nói xong, anh đã đứng phía sau cô, đặt tay lên vai, xoay người lại.

“Em làm sao vậy? Sênh Sênh, đừng làm rộn, sắc mặt em kém quá. Nghe lời, chúng ta đi bệnh viện.”

“Em không sao…” An Sênh nhắm mắt lại, đem đầu tựa trên ngực anh, “Em chỉ là có chút mệt, nghỉ ngơi một chút liền tốt thôi…”

Phí Hiên lại khuyên cô, An Sênh không lên tiếng, đứng bất động.

Chốc lát sau, cô lại mở mắt ra, quả nhiên hết thảy đều khôi phục bình thường, lúc này cô dứt khoát muốn Phí Hiên cùng đi rửa mặt với cô.

Bởi vì bây giờ đã muộn, cho nên chỉ đơn giản rửa mặt một chút. Hai người đứng song song trước bồn rửa mặt, Phí Hiên dùng bàn chải dự phòng riêng.

Trên đường đi, nếu phát hiện có một chút không thích hợp, An Sênh lập tức nhắm mắt lại, lát sau mới mở ra, hết thảy sẽ khôi phục bình thường.

Cô thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ hệ thống cảnh báo, chỉ diễn trong một khoảng thời gian rồi ngừng sao?

Tình huống này muốn kéo dài bao lâu đây? Nếu cô thật sự cùng Phí Hiên ở bên nhau cả đời, như vậy mỗi ngày phải trôi qua như thế nào…

Hôm nay chịu nhiều k1ch thích, đầu óc cô đều mệt mỏi. An Sênh suy nghĩ một lát liền đem tất cả ném ra sau đầu, nhào lên giường chuẩn bị ngủ.

Phí Hiên nằm trên ghế sofa, An Sênh liền đem gối đầu mở cửa phòng ngủ, sắc mặt có chút đỏ lên gọi Phí Hiên, “Sáng sớm ngày mai bạn cùng phòng em trở về, anh nằm trên ghế sofa sẽ bị cô ấy nhìn thấy…” cô dừng một chút, nghiêng đầu, thập phần chột dạ nói, “Cái này cũng hơi bất tiện…”

Phí Hiên căn bản cũng không ngủ được, xoa tóc ngồi dậy, gật gật đâù, “Anh đi…xuống lầu, ngủ trong xe.”

Kết quả anh còn chưa đứng lên, An Sênh đã có chút nóng nảy mở mệng, “Nếu không, anh vào phòng ngủ đi…”

Sau khi nói xong cô cắn chặt đầu lưỡi của mình. Lời này nghe vào tai thật sự mờ ám, giống trêu chọc…

Nhưng có ông trời làm chứng, thật sự cô đứng trong phòng, phát hiện bản thân té vào trong đầm lầy, miệng đều là đất và máu, trong nước không biết có con gì đó lúc nhúc.

Qua một lát sau lại biến thành cô ở trên bờ, một con cá sấu đang nằm cách cô không xa, há to miệng đem cả người cô đều nuốt vào…

Kịch tình cũng thật con mẹ nó, quan trọng là tất cả đều rất chân thật, mùi hôi tanh của cá sấu, còn quanh quẩn bên mũi chưa biến mất. Đầu bị cắn rớt thật sợ hãi, nếu không tự mình trải qua thì sẽ không có cách nào cảm nhận được sự kinh khủng đó.

Đêm qua có thể nói là một đêm rất ấn tượng, đầy đặc sắc với An Sênh, cả đời chưa gặp bao giờ.

Nhưng hiện tại cô buồn ngủ muốn chết, thật sự không muốn giằng co, mà chính cô nhắm mắt lại, tính toán làm như không thấy. Nhưng cũng chỉ yên tĩnh trong chốc lát, bên tai lại truyền đến tiếng quỷ khóc lang hào…

Cô thật sự có điểm không chịu được.

Phí Hiên có chút mơ mơ màng màng, đêm qua anh cũng thật sự mệt mỏi, nghe được lời An Sênh nói, phản ứng đầu tiên là…không có phản ứng.

Anh cảm giác mình nghe nhầm, nhưng An Sênh ôm gối đầu, tựa vào khung cửa, cắn cái miệng nhỏ, sắc mặt có chút đỏ nhìn anh.

Nháy mắt Phí Hiên như được tiêm k1ch thích, cơ hồ nhảy bắn dậy từ trên sofa.

- Hết chương 31.2-