Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 27-3




Editor: Endy.

Sáng ngày thứ hai, thuyền trở lại bờ, An Sênh dưới ánh mắt không rõ hàm xúc của người quản lý, tiếp nhận một nửa tiền lương đã thoả thuận ngày hôm qua.

“Chỉ có một nửa.” Người quản lý mở miệng.

An Sênh gật gật đầu, đương nhiên, vì lúc sau cô không có làm việc.

“Bất quá, tôi đoán cô cũng được một ít tiền không kém.” Người quản lý cười với An Sênh, An Sênh mặt không chút thay đổi nhìn lại.

Các nhân viên phục vụ khác đều nhỏ giọng thảo luận, lĩnh lương xong, làm công việc vệ sinh cuối cùng, chờ khách đều rời thuyền, bọn họ cũng đều tan làm.

“Ai..nha..” có một người phục vụ lại gần, chớp mắt nhìn An Sênh, “Ngày hôm qua, nghe nói Thanh thiếu bị đánh lúc nửa đêm. Sáng nhìn gương mặt của anh ta cũng thật đáng sợ, cô…không có chuyện gì chứ?”

An Sênh lắc lắc đầu, người phục vụ này lại thở dài, “Hắn ta có tiếng đánh người. Ngày hôm qua, cô bị hắn ta lôi kéo bốc bài, tôi còn tưởng rằng hắn coi trọng cô, đổ mồ hôi dùm cô luôn đó.”

Lúc này, An Sênh mới nhìn kỹ người phục vụ một chút. Phát hiện tối qua cô làm việc, hình như người này phục vụ bàn bên cạnh.

Chống lại ánh mắt của cô ấy, thấy người này đúng là có ý tốt, An Sênh cũng không keo kiệt cười một cái, lắc đầu nói, “Không có việc gì, tôi cũng sợ hắn nên đã trốn.”

“Vậy là tốt rồi, đợi lát nữa rời thuyền, cô đi như thế nào? Có thể đi chung xe thuê với tôi.” Người phục vụ này nói.

An Sênh cười nhẹ, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không cần, bạn tôi sẽ tới đón.”

“Được rồi, tôi lại đi hỏi người khác một chút.”

An Sênh gật đầu, người này chạy đi hỏi người khác.

Cô định đi lên lầu trên của khách, đến chỗ Đồng Tứ lấy đồ của mình.

Có một bác gái dọn vệ sinh lại đây, đưa cho cô một cái túi xách nhỏ, An Sênh nhận lấy liền thấy đây là túi của cô. Kiểm tra một chút, đồ đạc đều còn, có một tờ giấy bên trong.

- ---Nếu muốn thoát khỏi Phí Hiên, tuỳ thời đều có thể tìm tôi!

Cách tờ giấy, An Sênh có thể tưởng tượng được bộ dạng Đồng Tứ viết những dòng này, sẽ nhướn mày vén tóc, một bộ dáng thiếu đòn.

Nếu không phải tại anh, cô cũng không đến mức chọc phải Phí Hiên. An Sênh vo tờ giấy, ném vào thùng rác, có chút nghiến răng nghiến lợi.

Chờ hành khách thu thập xuống thuyền đã sắp đến trưa, An Sênh không mang gì nhiều, chỉ có một cái túi xách nhỏ, cùng hai bác gái hậu trù mang theo hai túi đồ ăn dư lớn xuống thuyền.

Lúc xuống thuyền, ánh mắt cô nhìn xung quanh, nhìn đến chiếc xe màu đen dừng ven đường có chút quen mắt, An Sênh bất đắc dĩ bĩu môi, sao còn chưa đi…

Chờ người nhà bác gái đến đón, An Sênh đưa túi đồ ăn cho bác gái, bác gái còn tha thiết mời cô đi chung.

“Đến đến đến, chúng ta tiễn con, không phải con muốn sang bờ bên kia sao? Lúc này không dễ đón xe đâu.”

An Sênh cười lắc đầu cự tuyệt, “Không cần đâu ạ, bạn con sẽ tới đón…”

An Sênh quay đầu nhìn thoáng qua, Phí Hiên ngồi bên cửa sổ xe, khuỷu tay chống trên cửa kính, tuy rằng ánh mắt không có biểu cảm gì, nhưng ngón tay gõ lên cửa kính, im lặng thúc giục.

“Chắc anh ấy cũng gần đến rồi.” An Sênh cười cười với bác gái, bác gái còn muốn chia đồ ăn cho cô, An Sênh từ chối, cuối cùng miễn cưỡng lấy một túi nilon bánh ngọt.

Là bánh ngọt hỗn loạn, bơ với kem đều trộn một chỗ, nhìn cũng không khiến người có khẩu vị.

Chờ bác gái đi rồi, An Sênh mới xách gói to, chầm chậm đi về chiếc xe.

Cô vốn định ngồi ghế sau, nhưng đến bên cạnh xe, cửa xe kéo không ra.

“Ngồi phía trước.”

Phí Hiên quay đầu, tháo kính đen. An Sênh đứng không nhúc nhích, nhìn anh một cái. Hẳn là anh tắm vào buổi sáng, mái tóc tản ra, rũ trên trán, khoé miệng có chút tím xanh, trên tay quấn một lớp vải gạc, nhìn qua đã xử lý tốt.

An Sênh cũng không kiên trì, sắc mặt Phí Hiên có chút hồng. Hôm nay mặt trời chói chang, ở trong xe đợi một buổi sáng, cho dù có điều hoà, hẳn là cũng không quá thoải mái.

Kéo cửa xe ở vị trí cạnh tài xế, An Sênh xách bịch nilon bước vào, cửa vừa đóng lại, Phí Hiên nhìn gói to trên tay cô nhíu nhíu mày.

Không riêng gì gói đồ to, nhìn quần áo An Sênh, anh cũng không dấu vết nhíu mày.

Lễ phục để trên thuyền, An Sênh cũng không thể mặc lễ phục về chợ thuỷ sản. Hôm nay cô mặc bộ quần áo ngày hôm qua lên thuyền, quần bò màu xám, có hơi bẩn.

Cô làm công việc hậu trù giết cá, làm việc mấy giờ, mùi cũng không quá tốt, lại thêm vừa rồi giúp bác gái xách đồ ăn, quần còn cọ vào túi đồ ăn, lấy đâu ra mùi thơm chứ.

Trang trí trong xe Phí Hiên cũng rất quy tắc, ngay cả sợi dây treo cũng có, không có mùi nước hoa thấp kém, mà là mùi giống trên người anh, không rõ ràng, nhưng lại nhẹ nhàng bay vào mũi người khác.

Dùng loại nước hoa cao cấp để xịt trên xe, đại gia Phí Hiên a.

Bắt gặp Phí Hiên nhìn cô bất động, An Sênh cũng không vì bộ dạng chật vật bây giờ của cô mà có một tia xấu hổ nào.

Cô bình tĩnh nhìn lại Phí Hiên, chân thành tha thiết nói, “Trên người tôi đều là mùi cá tanh với dầu mỡ, anh nếu chịu không nổi…” tôi xuống xe tự trở về cũng không thànhvấn đề.

“Tôi không có ý đó.” Phí Hiên dập tắt ý tưởng của An Sênh, chỉ vào túi to cô cầm, hỏi, “Cái kia là cía gì?”

An Sênh nhìn nhìn, không muốn đem định nghĩa bánh ngọt đặt cho túi đồ ăn này, bởi vì đã không nhìn ra được hình dáng.

“Xem như…bánh ngọt đi.” An Sênh nói, “Anh còn chưa lái xe, nếu ghét bỏ, tôi có thể thuê xe.”

“Tôi không có.” Phí Hiên khởi động xe, nhìn An Sênh một chút, nói lầm bầm, “Tôi nào có như vậy chứ.”

Nói là nói như vậy, vẫn im lặng mở cửa kính xe, gió nóng thổi vào. An Sênh trong lòng thầm cười một tiếng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Đến chợ thuỷ sản, anh đưa tôi tới cổng là được.” An Sênh nói.

Phí Hiên “Ân” một tiếng, ánh mắt thường thường nhìn cô, đi một đoạn sau, An Sênh một lần cũng không quay lại, vẫn nhìn ngoài cửa sổ.

Phí Hiên một tay xoay tay lái, chọn một chỗ có bóng mát dừng lại, khuỷu tay chống trên cạnh cửa sổ, ngón tay sờ sờ môi, nhìn An Sênh.

Xe dừng lại, An Sênh nghi hoặc quay đầu. Nói thật, cô cho rằng Phí Hiên muốn đi vệ sinh, bởi vì bên cạnh không xa là cây cối, không có người chú ý.

Nhưng Phí Hiên lại không động, chỉ nhẹ nhàng cắn khớp ngón tay của anh, nhìn cô.

An Sênh cũng nghi hoặc nhìn anh, “Làm cái gì?”

“Cái kia còn có thể ăn sao?” Phí Hiên chỉ vào gói to trên tay cô.

An Sênh không biết anh làm cái gì, có chút cảnh giác nhìn anh, “Không biết.”

“Bữa sáng tôi còn chưa ăn.” Phí Hiên nói, “Lấy cho tôi hai cái, huyết áp thấp, tôi choáng váng đầu.”

An Sênh có chút khiếp sợ, không nghĩ đến Phí Hiên từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, kinh ngạc hơn là Phí Hiên muốn ăn bánh ngọt hỗn tạp này.

“Anh ăn cái này?” An Sênh đem gói to nhấc lên, nhìn màu sắc rực rỡ bên ngoài, căn bản nhìn không ra hình dạng gì, ngay cả cô đều không muốn ăn, Phí Hiên cư nhiên muốn ăn…

Phí Hiên gật đầu, “Tôi bị tụt huyết áp. Buổi sáng vẫn đợi em, sợ em thừa dịp tôi không chú ý, thuê xe bỏ trốn, nên không dám ăn cái gì. Không nghĩ, tới gần trưa em mới ra ngoài.”

“Cho tôi ăn hai cái.” Phí Hiên nói xong đưa tay lại, An Sênh chần chờ đem gói to đưa sang, sau đó nhìn Phí Hiên đem tấm khăn trải trên đùi, rồi mới đem gói to đặt lên đùi.

Quả nhiên là ngại bẩn, nhưng ngại bẩn còn nhất định muốn ăn, đúng là bệnh thần kinh không thể dùng logic bình thường để lý giải a.

Phí Hiên đem gói to mở ra, nhìn bên trong, sau đó nhíu nhíu mày.

“Bằng không anh đợi thêm một chút.” An Sênh cắn cắn môi, “Bên cạnh chợ có bán bánh nướng nhân trứng cút.. cũng không còn xa.”

Nhưng Phí Hiên lại lắc lắc đầu, nhíu mày, vùi đầu cắn một đống gì đó, cắn đầy miệng bơ.

Lúc ngẩng đầu lên, không riêng gì trên cằm, ngay cả chân mày cũng dính bơ.

An Sênh:…

Phí Hiên nhíu mày nuốt, rút khăn tay, lau miệng sau đó tiếp tục vùi đầu ăn.

An Sênh nhìn lông mi cùng cằm anh dính bơ, giật giật môi, lộ ra ý cười, hỏi anh, “Hương vị thế nào?”

Phí Hiên quay đầu, nhìn biểu tình An Sênh, cũng cười lên, “Em nếm thử?”

An Sênh lắc đầu, Phí Hiên còn nói, “Kỳ thật cũng…cũng ngon.”

Nói xong lại cắn một ngụm lớn.

Dưới bóng cây, An Sênh nhìn Phí Hiên tiếp một ngụm, đem non nửa túi bánh ngọt đều ăn hết. Trên mặt bao gồm cả tóc đều dính bơ, sau đó gói túi bánh lại, chuẩn bị lát nữa sẽ tìm thùng rác ném đi.

Lau tay, khởi động xe, ánh mắt An Sênh phúc tạp nhìn anh, cuối cùng chỉ vào tóc anh, “Nơi này còn dính bơ…”

“Hả?” Phí Hiên quay đầu, An Sênh lại chỉ vào cằm anh, còn có khoé mắt, “Nơi này cũng có.”

Phí Hiên lôi ra một tờ khăn giấy, không dựa theo lời An Sênh nói để lau, mà nhét khăn giấy vào tay An Sênh, bắt lấy cổ tay cô, đem mặt ghé qua.

“Em giúp tôi lau một chút, tôi không thấy được.”

“Nhìn vào cửa kính xe có thể thấy được.” An Sênh muốn thu tay, Phí Hiên giữ chặt không thả.

“Nơi này tốt vô cùng.” Phí Hiên nói chuyện không liên quan, “Có bóng râm, trong xe cũng có điều hoà, tôi đã ăn lót bụng, đợi tới buổi tối cũng không tệ.”

Đây là uy hiếp trắng trợn, nếu cô không làm theo lời anh cũng đừng nghĩ đến việc đi.

“Anh còn có thể có chút tiền đồ không Phí Hiên?” An Sênh bị anh vô sỉ đến khiếp sợ.

“Tôi nào có cái gì tiền đồ.” Phí Hiên đơn giản buông tay An Sênh, tựa lưng vào ghế ngồi, còn thuận tay tắt xe.

An Sênh không nói gì trong một lát, cầm lấy khăn giấy, qua loa lau mặt, tóc cùng cằm Phí Hiên một trận, sau đó ngồi trở lại chỗ, “Lái xe.”

Thế nhưng Phí Hiên vẫn không nhúc nhích, lấy điện thoại di động ra, đặt ở giữa hai người.

“Em còn chưa thêm Wechat của tôi, tôi cũng không biết số di động của em…”

An Sênh cảm thấy nếu cô ngây ngốc ở cùng Phí Hiên thời gian dài, cô nhất định sẽ già rất nhanh.

Cầm lấy điện thoại Phí Hiên, thêm Wechat, đợi đến khi di động của cô vang lên thông báo, lúc này mới ném di động cho Phí Hiên.

“Được chưa? Lái xe.”

Phí Hiên vừa lòng nở nụ cười, cúi đầu nhìn thoáng qua, mở Wechat, nhìn thoáng qua tên An Sênh trên Wechat, nhẹ giọng đọc một lần, “Sênh Sênh không thôi.”

Sau đó xe khởi động, chậm rãi đi về phía trước, An Sênh thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chợ cách rất gần, bất quá Phí Hiên lái xe rất chậm, An Sênh nhìn thoáng qua, tốc độ chỉ có 20 đến 30 bước, thậm chí trên nửa đường còn có một người đi xe đạp vượt mặt hai người.

An Sênh biết anh muốn kéo dài thời gian, đường ngắn nhưng cuối cùng cũng sẽ đến nơi, cô lười quản anh, đem đầu chuyển ra ngoài cửa sổ.

Chiếc xe chậm rãi bò trên đường, bị một người bằng hữu thứ hai cưỡi xe đạp vượt mặt, An Sênh rốt cuộc không nhịn được nữa mở miệng.

“Tôi nếu nhớ không lầm, anh thường xuyên đua xe, chính là dùng tốc độ rùa bò này thắng sao?”

Phí Hiên là cố ý, nghe vậy liền cười một cái, ánh mắt sáng ngời nhìn An Sênh, “Hiện tại tôi không muốn đua xe, trận tai nạn xe kia để lại bóng ma…”

An Sênh không nói, Phí Hiên hắng giọng một cái lại mở miệng, “Tôi còn có chút đói, lát nữa chúng ta đi ăn cơm nhé?”

Vẻ mặt An Sênh “Tôi biết ngay anh sẽ như vậy.” nhìn Phí Hiên.

Cô nói như chém đinh chặt sắt, “Tôi cự tuyệt. Hôm nay tôi đã trễ làm nửa ngày, buổi chiều còn phải đi làm, không có thời gian đi cùng anh.”

Phí Hiên kháng cự, “Nhưng là em đáp ứng tôi…”

“Tôi đáp ứng anh ba lần sẽ đi một lần, lúc này tôi cự tuyệt.” sau khi nói xong, An Sênh đơn giản tựa vào xe nhắm mắt lại, “Nếu anh còn đi với tốc độ này, tôi liền xuống đi bộ.”

Phí Hiên thức thời tăng tốc, An Sênh im lặng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng đến cổng chợ thuỷ sản, An Sênh bộ dạng chạy trốn bước xuống xe.

Phí Hiên cũng xuống xe, đậu xe ven đường, sau đó đuổi theo An Sênh.

“Anh đang làm cái gì vậy? Sao còn không quay về?” An Sênh quay đầu ngăn anh lại, “Đừng đi nữa, phía trước có nước, sẽ làm dơ giày của anh.”

Phí Hiên đứng nhìn An Sênh, bình phục hô hấp, nói “Tôi đưa em trở về, em hẳn nên mời tôi ăn chút gì đó. Tôi nếu tụt huyết áp, lái xe trở về rất nguy hiểm.”

“Ven đường có bán, anh là người mù sao?” An Sênh vào phía sau Phí Hiên, “Nhìn thấy không? Bánh nướng nhân trứng cút, 10 đồng liền có thể ăn, anh tự đi mua đi.”

An Sênh nói xong xoay người đi, nhưng phía sau lập tức vang lên tiếng giày da dẫm trên mặt đất, vẫn là không xa không gần đi theo.

An Sênh mãnh liệt quay đầu, Phí Hiên chợt đứng vững, cầm chìa khoá xe trong tay, dưới ánh mắt của cô có chút luống cuống.

“Phí Hiên đến cùng anh muốn thế nào hả?”

“Tôi…” Phí Hiên mím môi, có hai người bán quán ven đường nhìn sang, thấp giọng nói với cô, “Em đừng tức giận, trong ví không có tiền lẻ…Em mua cho tôi một phần được không?”

An Sênh cảm thấy anh vô lý, tức giận nói, “Vừa rồi nửa túi bánh ngọt kia chó trong bụng anh ăn hết rồi sao?”

“Đều là bơ, tôi ăn hai khối vào bụng không có cảm giác gì.” Phí Hiên uỷ khuất nói.

An Sênh mặc dù biết anh mệt nhọc, nhưng anh dây dưa như vậy, còn tìm lý do “đang lúc”, cô cũng không có biện pháp không để ý tới.

Bởi vì cô tin rằng nếu cô không để ý, Phí Hiên tuyệt đối sẽ nhân cơ hội ở lại chỗ này ngốc đến trời tối cũng không rời đi.

An Sênh đơn giản xoay người, bước nhannh về phía cổng chợ, Phí Hiên lẽo đẽo theo sau. Đến cổng, cô đi đến mấy quán nhỏ, hỏi Phí Hiên, “ Anh muốn ăn cái gì?”

Phí Hiên nghiêm túc nhìn từ đầu đến cuối, tựa hồ rất khó lựa chọn, đợi đến khi An Sênh không kiên nhẫn thúc giục, anh mới nhỏ giọng nói, “Tôi cũng chưa từng ăn, không biết cái nào ngon.”

“Sênh Sênh a, đây là ai nha?” chủ quán bán bánh nướng nhân trứng cùng An Sênh chào hỏi, cô cười cười, “A, đây là ….họ hàng của con.”

Phí Hiên nghe vậy liền nhíu mày, tại góc An Sênh không nhìn thấy, lắc lắc đầu với chủ quán.

Chủ quán sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt “Tôi hiểu tôi hiểu” nhìn về phía Phí Hiên cười.

“Chưa từng ăn thì ăn bánh này đi.” An Sênh nói, “Tam thúc cho anh ta một cái bánh, thêm 2 trứng gà.”

An Sênh nói rồi quay đầu hỏi Phí Hiên, “Ăn rau thơm không? Hành thái? Muốn khoai tây cắt sợi hay tàu hủ? Xúc xích nướng không?”

Phí Hiên nào có biết những thứ này, liền vội vàng lắc đầu, “Bình thường em hay ăn cái gì, tôi liền ăn như vậy là được. Tôi không kén ăn.”

An Sênh gật gật đầu, từ trong túi nhỏ lấy tiền đưa cho chủ quán, “Vậy thì như cũ nha Tam thúc.”

“Được rồi, chờ ta một lát.”

Động tác chủ quán nhanh chóng, An Sênh cùng Phí Hiên đứng trước quán nhỏ. An Sênh nhìn chằm chằm bánh, Phí Hiên nhìn chằm chằm An Sênh xem.

Điều này thật sự là một hình ảnh không thích hợp nhưng lại hài hoà, An Sênh ăn mặc hết sức phù hợp với hoàn cảnh nơi đây, nhưng Phí Hiên một thân quần áo cao cấp may riêng, giày da soi rõ bóng người, trên tay cầm chìa khoá xe, cổ tay mang đồng hồ quý giá. “Mặc hàng” này có tiền, đặc biệt có tiền.

Anh giống như những người mẫu đi catwalk trên TV, không nên xuất hiện ở chợ nhỏ tràn ngập hoả khí như này.

Nhưng ánh mắt anh nhìn An Sênh, đem cô cùng phố xá nơi này dung nạp với nhau, sóng mắt lập loè, lượn lờ.

Động tác tay chủ quán thực sự rất điêu luyện, rất nhanh đã làm xong một cái bánh, dùng giấy gói lại, bỏ vào bịch nilon đưa cho An Sênh.

Còn hảo tâm nhắc nhở, “Cẩn thận kẻo nóng.”

An Sênh cầm gói to muốn đưa cho Phí Hiên, quay đầu lại không nhìn thấy bóng dáng anh đâu. Tiếng động cơ xe vang lên, Phí Hiên hạ cửa cửa kính xe, ngoắc ngoắc cô.

An Sênh đành mang gói đồ ăn lại bên cạnh xe, đưa qua cửa sổ cho anh.

Mặt Phí Hiên đầy ý cười, An Sênh không nhìn anh, một câu cũng không nói, xoay người muốn đi, thình lình cánh tay cô bị anh bắt được.

“Anh còn muốn cái gì?” An Sênh thực sự là không nhịn được, hạ thấp giọng rống lên với Phí Hiên.

“Em đừng tức giận.” Phí Hiên chà xát mu bàn tay An Sênh, “Em mời tôi ăn điểm tâm, tôi cũng đưa em một thứ.”

Nói xong anh lấy ra một cái hộp, một tay giữ tay cô không cho đi, một tay mở chiếc hộp ra, từ bên trong lấy ra một cái vòng tay.

Sau đó không nói lời nào, đeo vào tay An Sênh.

“Không đáng giá bao nhiêu, mang theo chơi. Tối nay tôi gọi điện cho em.”

Nói xong liền buông tay An Sênh, kéo cửa kính xe, ấn còi, cuối cùng thống khoái lái xe rời đi.

Ánh nắng chiếu vào cổ tay An Sênh, phía trên là một chuỗi ngọc thạch, chất ngọc thực trong suốt. An Sênh không hiểu lắm mấy vật này, nhưng nhìn cái vòng này không có chút tạp chất, mỗi viên ngọc đều tròn trịa sáng bóng, xâu thành một chuỗi trên tay cô.

An Sênh giật giật cổ tay, dưới ánh nắng mặt trời, những hạt châu nhỏ loé lên, chói mắt giống như nụ cười Phí Hiên.

- Hết chương 27.3-