Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 20-2




Editor: Endy.

“Chia tay đi.” An Sênh xoa mặt mình, nhìn Phí Hiên nói.

“Em nói cái gì?” quả nhiên, nháy mắt Phí Hiên liền nổ tung, từ trên giường bật dậy, “Chia tay..”

Anh từ trên giường nhảy dậy, đi hai vòng quanh giường, túm tóc, nhìn về phía An Sênh cười sởn tóc gáy, “Em vài ngày nay đang đùa giỡn tôi?”

Anh kéo hai chân An Sênh đang ngâm trong nước ấm, ấn vai cô trên giường, cả người đè lên, nhưng không đè thật, chỉ nhìn cô từ trên cao xuống, sau đó cúi người hôn.

An Sênh vẫn không nhúc nhích, tuỳ ý Phí Hiên càn quét ở khoang miệng, trước sau như một không hề đáp trả lại anh.

Phí Hiên thoáng chốc buông lỏng cô, hai tay chống hai bên người cô, nhìn chằm chằm hai mắt An Sênh hỏi, “Em có ý gì? Em đùa giỡn tôi rất vui sao?!”

“Tôi không đùa.” An Sênh lau miệng, “Tôi đã sớm nói với anh, là chính anh vẫn…”

“Em đừng nói với tôi là tự tôi tình nguyện!” Phí Hiên gầm nhẹ.

An Sênh nhìn anh, môi giật giật. Phí Hiên đã từng tự áp chế nghi hoặc trong lòng mình, nháy mắt liền bị kéo tụt ra ngoài.

Anh không muốn nghe An Sênh nói, nhưng cô vẫn mở miệng, “Anh cẩn thận nghĩ lại xem, sau khi bị tai nạn, tôi không liên lạc được với gia đình, anh lại đuổi Đồng Tứ đi. Tôi ngay cả động cũng không động được, anh như thế, tôi có năng lực phản kháng sao?”

Đuôi lông mày Phí Hiên rạo rực, ánh mắt chợt loé, nhìn An Sênh, “Cho nên? Em muốn nói em bị tôi cưỡng ép?”

Hốc mắt anh có chút đỏ lên, ngoài mạnh trong yếu, vươn tay muốn bóp cổ An Sênh, cuối cùng chỉ làm một cái tư thế rồi thu tay lại, hung hăng chà mặt mình một cái.

Khuôn mặt tuấn tú bức người bây giờ vặn vẹo, nghiêng đầu thu lại biểu tình dữ tợn, cười nhạo một tiếng, gật gật đầu, lại hỏi An Sênh, “Lúc trước em lấy ba tôi 30 đồng cũng không phải muốn tôi nhớ kỹ em, rồi tìm em, kỳ thật chính là muốn chia tay đúng không?”

An Sênh gật đầu, Phí Hiên cắn môi nhìn cô vài lần, đôi mắt ngày càng hồng, lại gật đầu một cái.

“Bây giờ tôi hỏi em..” Phí Hiên nói, “Em cứu tôi trong trận tai nạn xe kia là như thế nào?”

An Sênh mím chặt môi.

Phí Hiên niết chặt cằm cô, “Nói chuyện! Trận tai nạn xe kia, em vì cái gì mà bảo vệ tôi?!”

“Em biết bộ dạng em lúc đó không?” Phí Hiên nói, “” Em biết em…” em nói cái gì, làm gì không?

(tự nhiên khúc này thấy tội anh Hiên )

An Sênh thật sự không biết, lúc đó cô đau muốn ngất, sau đó liền chết thì có thể biết được cái rắm gì chứ?

Thanh âm Phí Hiên căng chặt, cúi đầu buông lỏng đôi môi cắn chặt, môi dưới bị anh cắn phát hồng, “Em muốn chia tay, có thể, nhưng em phải nói rõ ràng chuyện này.”

An Sênh nằm trên giường, thở dài một hơi thật sâu, cắn răng nói, “Tôi sợ anh chết…”

Phí Hiên gắt gao nhìn cô chằm chằm, hiện tại anh vẫn còn nhớ như in buổi tối hôm đó, An Sênh che chở anh như thế nào, tại sao gọi tên anh, như thế nào…lại hôn môi anh.

Phí Hiên không phủ nhận, vì bộ dáng lúc đó của An Sênh mới khiến anh động tâm, mới muốn cùng cô yêu đương.

Nhưng như vậy thì có gì sai? Anh không thể cảm động sao? Có người vì mình mà khônng màng cái chết, ai sẽ không cảm động chứ? Lại vừa vặn anh cũng không chán ghét An Sênh. Lúc trước tìm cô lâu như vậy, có tình cảm, muốn nói chuyện yêu đương với cô thì có sao chứ?

An Sênh hắng giọng một cái, mới nhắm mắt bắt đầu nói lời vô vị, “Tôi sợ anh chết, nếu anh xảy ra chuyện gì, người nhà anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi. Dù sao vẫn là anh gặp chuyện khi đi cùng với tôi, tôi còn nợ anh nhiều tiền như vậy, tôi không trả nổi, anh cũng biết đó, nhà tôi phá sản…”

An Sênh suy nghĩ rất lâu, lời giải thích như vậy vô cùng tàn nhẫn nhưng là tốt nhất rồi, chính là quá…đả thương người khác.

Phí Hiên chuyên chú nhìn ánh mắt An Sênh, dần dần trở nên âm trầm. Chờ An Sênh đối diện với anh, thậm chí hoài nghi Phí Hiên ngay sau đó sẽ cúi đầu một phát cắn chết cô.

“Bởi vì vậy…nên em sợ tôi chết?” giọng Phí Hiên có chút nặng nề.

An Sênh nghẹn đỏ mặt, gật gật đầu.

“Bởi vì…” Phí Hiên li3m li3m môi, đột nhiên như nghe được chuyện cười, “Ha..ha..ha” cười.

Cười một hồi mới dừng lại, khôi phục lại vẻ mặt. Theo trên người An Sênh bước xuống, ngồi bên cạnh, không nhìn An Sênh, cắn môi nửa ngày, cắn đến khoé miệng chảy máu, li3m li3m máu mới quay đầu hỏi An Sênh, “Tôi hỏi một vấn đề cuối cùng.”

An Sênh ngồi dậy, da đầu run run không dám nhìn anh, hàm hồ “Ừ” một tiếng.

Phí Hiên cầm cằm An Sênh, gí sát mặt vào, cơ hồ muốn dán lên, “Nếu muốn chia tay, vậy vài ngày trước em “bị bắt” cùng tôi thân mật, là cảm giác gì?”

An Sênh nhìn vào mắt Phí Hiên gần trong gang tấc, kỳ thật đôi mắt kia luôn biểu hiện cảm xúc rất rõ ràng, vui vẻ hay buồn chán, hưng phấn hay ủ rũ, thời điểm anh cố ý làm cô vui vẻ đều loé lên ánh sáng rất đặc biệt.

An Sênh biết đây là nhát dao cuối cùng, bởi vì trong mắt Phí Hiên vẫn chưa triệt để hết hy vọng.

Cô nhẹ nhàng hít một hơi, chậm rãi nói, “Không có cảm giác.”

Phí Hiên tăng lực ở tay, An Sênh bị đau, anh lại cười “a” một tiếng, mang theo ý vị trào phúng, không biết là trào phúng An Sênh, hay cười nhạo chính bản thân mình.

“Cho nên bởi vì em cự tuyệt không được, mới bị động thừa nhận, chưa bao giờ đáp lại, không chủ động…đúng không?”

An Sênh cổ họng nghẹn một tiếng, “Ừ.”

Phí Hiên nới lỏng tay, gật gật đầu, chỉ vào cửa nói, “Không phải muốn đi sao? Cút đi.”

An Sênh vẫn đang chờ anh “mưa rền gió dữ” giết người…mặc dù không đến mức đó, nhưng Phí Hiên đột nhiên bình tĩnh như vậy, ngược lại làm cô sửng sốt.

Phí Hiên nhìn cô một cái, đứng dậy vỗ vỗ mái tóc, đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn, quay lưng về phía An Sênh nói, “Cút nhanh lên. Về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi, cưỡng ép cô cùng tôi nhiều ngày như vậy, Phí Hiên tôi thật có lỗi với cô.”

An Sênh phản ứng lại, vội vàng đứng dậy từ trên giường, chân trần đi trên mặt đất, nhưng lúc đi tới cửa, nghĩ đến thời tiết lạnh rét bên ngoài, kiên trì hỏi, “Tôi có thể mang cái này theo không?”

An Sênh chỉ vào cái áo khoác lông Phí Hiên mặc cho cô lúc nãy, Phí Hiên quay đầu nhìn cô, gật gật đầu. An Sênh cầm lấy cái áo vỗ vỗ, may mắn không bị ướt nhiều.

Cô đem áo khoác lên người, tìm đôi dép lê sạch sẽ, nhưng nhìn cái quần mỏng manh, nghĩ đến những cơn gió lạnh như cắt, sợ hãi nhìn về phía Phí Hiên.

Bình tĩnh trên mặt Phí Hiên dần rạn nứt, đã không muốn kiên nhẫn.

An Sênh ấp a ấp úng trong chốc lát, lại hỏi Phí Hiên, “Tôi có thể đổi cái quần…”

Hai tay Phí Hiên đút trong túi quần nắm chặt thành quyền, “Đi!”

An Sênh quả thực cảm động muốn khóc, một bên vừa mở ngăn tủ lấy ra một cái quần, một bên thầm khen Phí Hiên trong lòng, nam chính đúng là nam chính, xem tư tưởng tố chất này đi!

Trong truyện miêu tả anh bi3n thái cỡ nào, kỳ thật chính là hiểu lầm. Sớm biết rằng dễ nói chuyện như vậy, cô đã sớm khuyên bảo, nói không chừng còn có thể làm cái giao dịch…

Cô lấy ra một bộ quần áo, còn cảm thấy hơi mỏng. Quần Phí Hiên trong này đều là đồ mỏng, cho dù là mùa đông cũng vậy, suốt ngày anh đều mang dáng vẻ lưu manh đùa giỡn nên không quan tâm đến vấn đề này.

An Sênh nhìn Phí Hiên một chút, phát hiện anh không nhìn cô, làm ra bộ dáng người dưng trên đường.

Phí Hiên đứng ở cửa sổ, nhìn hình ảnh phản chiếu trên lớp cửa kính, nhìn An Sênh lấy từng chiếc quần của anh, trong lòng ngũ vị hỗn tạp, nói không nên lời là cảm giác gì.

Vẫn là lần đầu tiên anh thích ở cùng một chỗ với một người như vậy, từng có bao nhiêu cảm động vì An Sênh đã đánh đổi tính mạng cứu anh, liền có bao nhiêu khó chấp nhận.

Phí Hiên không phải là kiểu người dễ mở lòng với người khác, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có vài người bạn tốt. Muốn anh chấp nhận một người rất khó, chấp nhận An Sênh, thậm chí muốn cùng cô gắn bó, là anh thật lòng thật dạ…

Nhưng không nghĩ đến, tai nạn xe làm anh cảm động, chỉ có mình anh tự ảo mộng.

An Sênh mặc quần xong, nói với bóng lưng Phí Hiên, “Tôi đi đây.”

Phí Hiên không quay đầu, nhưng đi tới cửa, An Sênh lại chậm rãi dịch trở về. Bên ngoài tuyết rơi ngày càng lớn, mặc dù trên người An Sênh bây giờ đã được ấm áp, nhưng trên chân chỉ mang đôi vớ mỏng muốn chết.

Đi trong tuyết nửa ngày, chân cô đã bị lạnh đến đau, không dễ dàng chân mới ấm trở lại. Bây giờ đi ra ngoài, khẳng định sẽ bị tuyết rơi đầy dép.

Trộm đi không có biện pháp, nhưng hiện tại Phí Hiên đã đồng ý để cô đi, An Sênh không muốn chịu tội với tuyết lạnh ngoài kia đâu.

Phí Hiên nghe được âm thanh, nhìn hình ảnh trên cửa kính, thấy cô trở về, tất cả đè nén như muốn bùng nổ, “Cô không muốn đi? Luyến tiếc tôi có phải hay không?”

An Sênh lập tức lắc đầu như trống bỏi, Phí Hiên nhìn cô, giờ này khắc này, cảm thấy cô chướng mắt muốn chết.

An Sênh đứng trước mặt anh, chính là anh vài ngày nay phát ngốc, còn tự mình say mê! Đây giống như một cái tát trên mặt anh! Đau!

Phí Hiên từ nhỏ đã không biết cái gì gọi là đau, không ai dám đụng đến một đầu ngón tay của anh, hiện tại lại bị An Sênh lặp đi lặp lại như tát vào mặt. Anh không tự tay bóp ch3t cô, bởi vì quả thật anh thích An Sênh, chẳng sợ còn chưa kịp biến thành yêu, cũng đã là luyến tiếc cô.

Phí Hiên đè nén cảm giác bùng nổ, gân xanh nổi trên trán, “Cô còn muốn cái gì?”

An Sênh sợ hãi lui về phía sau, nhưng vẫn mở miệng, “Tôi muốn lấy một đôi giày, dép lê này mang rất lạnh chân…”

“Mẹ nó, cô..” Phí Hiên giận muốn run run, “Sao vừa rồi cô chạy không cảm thấy lạnh chân!”

An Sênh nghĩ lạnh liền chịu lạnh, nếu chọc tức Phí Hiên, không chừng anh lại không để cô đi.

Cô muốn xoay người đi, Phí Hiên lại cắn răng nghiến lợi nói, “Lấy nhanh lên! Lấy xong thì mau lăn!”

An Sênh nhanh chóng chạy đến mở ngăn tủ, lấy một đôi gìay của Phí Hiên. Đừng trách cô lấy đồ của Phí Hiên, trong phòng này không có đồ của cô…

Phí Hiên mắt không thấy tâm không loạn, quay đầu lại nhìn cửa sổ, nhắm mắt hít sâu. Nghe được tiếng bước chân An Sênh, vừa mở mắt, liền thấy An Sênh đi dôi giày chơi bóng anh thích nhất.

Mẹ nó cô cũng thật biết chọn! Đôi này không phải muốn mua là được! Anh cho cô lấy không có nghĩa là cô tự do thế nào cũng được!

Mắt thấy chân An Sênh bước đến cạnh cửa, nhìn đôi giày anh thích nhất sắp bị người khác bắt cóc, Phí Hiên nghiếnn răng rống lên, “Cô quay lại!”

An Sênh cho rằng Phí Hiên đổi ý, người run lên, kéo cửa bỏ chạy—

- Hết chương 20.2-

Tác giả có lời muốn nói:

Phí Hiên: Đem giày trả lại cho tôi!

An Sênh: Đừng nghĩ bắt được tôi!