Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 96




Bốn người cùng nhau đến khu vui chơi, ban đầu giữa Tô Mộc và Trương Tiểu Bạch cứ có một bầu không khí quỷ dị như thế nào ấy nhưng Long Quân Dao có cố cách mấy cũng không thể phá vỡ được nó.

Đầu hàng, Long Quân Dao không có xen vào bầu không khí kỳ lạ giữa hai người họ nữa mà chỉ ôm lấy Hồ Lô đi phía trước cả hai.

Lúc đầu, Tô Mộc và Trương Tiểu Bạch cứ cảm giác có cái gì đó hơi gượng gạo, nhưng sau một lúc hai người cùng Hồ Lô chơi mấy trò chơi thì bỗng trở nên thân thiết bất thường, và bầu không khí kỳ quái kia cũng nhờ vậy mà không còn nữa.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Ngày hôm đó, bốn người đi chơi cùng nhau thực sự rất vui, ai nhìn vào cũng nghĩ đây thực sự là một gia đình gồm có ba anh chị và đứa em nhỏ nhất là Hồ Lô, nhưng không ai nghĩ đến rằng bọn họ thực sự không phải như họ đã tưởng tượng.

Sau mấy hôm ở nhà nghỉ ngơi và xử lý công việc tại nhà, Long Quân Dao cuối cùng cũng phải lại tiếp tục quay về công ty mà giải quyết một tá vấn đề mới phát sinh.

Công ty của cô là mảng thời trang thiết kế, thế nhưng bây giờ người thiết kế chính của công ty đột ngột nghỉ việc nên mọi chuyện khi này vô cùng rối ren.

Long Quân Dao đang đau đầu không biết nên tìm một nhà thiết kế mới từ đâu, nên hầu như không ăn uống gì mà chỉ toàn cắm đầu vào mớ văn kiện cùng xử lý mấy cái hợp đồng đang cần giải quyết gấp.

Cô mấy hôm nay cứ cắm cộc tại văn phòng, ngoài cà phê đen cùng mấy món thức ăn nhanh ra thì cô chẳng ăn gì khác, Tô Mộc thân là thư ký, cô nàng đứng bên cạnh nhìn Long Quân Dao đang chăm chú xử lý công việc cũng cảm thấy có hơi đau lòng.

“Dao ca, hay là xử lý nốt mấy giấy tờ này thì chị về nhà nghỉ ngơi một lát đi. Đã mấy hôm rồi chị hầu như chưa ngủ được bao nhiêu cả. Cứ như vậy thì phát bệnh mất.” Tô Mộc đặt tách cà phê xuống bàn, cô nàng lo lắng khuyên nhủ.

Long Quân Dao ký tờ văn kiện cuối cùng, cô buông bút rồi đưa tay lên xoa xoa nhẹ hai mắt, sau đó nâng tách cà phê lên uống một ngụm.

“Được, nghe theo em.” Cô mệt mỏi đáp.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Nghe theo lời của Tô Mộc, xử lý ổn thỏa mấy việc phát sinh gần đây, cố lắm Long Quân Dao mới tìm được một nhà thiết kế tạm bợ vẽ ra mấy bản thảo cho sản phẩm mới, nhưng cô nhìn cái nào cũng chẳng vừa ý.

Người tài xế lái xe đưa cô về căn hộ, Long Quân Dao mở khóa cửa rồi đẩy cửa bước vào.

Thấy người nọ không báo trước mà đã quay về, Trương Tiểu Bạch đang dạy Hồ Lô đọc chữ hơi bất ngờ rồi đi ra ngoài cửa thì thấy Long Quân Dao mang theo gương mặt đầy vẻ mệt nhọc đi vào.

Không hiểu vì sao khi này Trương Tiểu Bạch cậu nhìn thấy dáng vẻ của cô bây giờ lại hơi đau lòng.

Công việc của cô có lẽ thực sự rất bận, nhìn gương mặt của cô mấy ngày nay đã gầy đi rất nhiều, hốc mắt của thâm quầng đi rồi.

Nhìn thấy thân thể của Long Quân Dao hơi chao đảo như sắp té thì cậu liền vội vàng chạy tới đỡ lấy cô.

“Có cần làm việc bán mạng đến thế không?” Trương Tiểu Bạch nhỏ giọng cằn nhằn, nhưng sâu bên trong ánh mắt lại cảm thấy xót xa cho người này.

Long Quân Dao thấy vẻ mặt lo lắng của cậu thì hơi mỉm cười rồi đưa tay nhéo nhéo cái gò má so với ngày trước đã có được một chút thịt và xua xua tay nói mấy câu không sao.

Được Trương Tiểu Bạch đỡ về phòng ngủ, vừa đặt lưng lên giường thì cô liền đi vào giấc ngủ.

Nhìn dáng vẻ ngủ say của cô thì cậu cũng đủ biết mấy hôm nay chắc là cô không ngủ được bao nhiêu thì lòng càng nhói lên.

Sau một lúc đứng ngắm người nọ ngủ thì bỗng Trương Tiểu Bạch vỗ tay cái ‘phốc’.

Đúng rồi, cậu phải nấu vài món để cô tẩm bổ mới được.

Nghĩ là làm, Trương Tiểu Bạch lúc này bế Hồ Lô ra ngoài để đi siêu thị mua một vài nguyên liệu cần thiết.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Sau mấy ngày làm việc, cuối cùng cũng có một giấc ngủ ra hồn, Long Quân Dao tỉnh giấc thì trời đã tối nhẻm.

Cô lúc này chỉ vừa hơi tỉnh ngủ ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng.

Đi ra ngoài, Long Quân Dao thấy Hồ Lô đang ngồi ngoan ngoãn một chỗ viết viết vẽ vẽ cái gì đó.

Đi đến bên cạnh thằng bé, cô đứng từ trên cao nhìn xuống thì thấy cái tay nhỏ của Hồ Lô cầm một cây bút màu sáp màu đen đang tô tô vẽ vẽ lên tờ giấy trắng.

Thằng bé đang dùng cái màu sáp đen ấy vẽ thành mấy đường dài nguệch ngoạc tạo thành mái tóc màu đen dài.

Nhìn thêm một lát thì Long Quân Dao mới chợt nhận ra thằng bé đang vẽ cái gì.

Thì ra Hồ Lô đang vẽ một bức tranh gia đình, không phải chỉ ba người, mà là bốn người, và người cao nhất sỡ hữu mái tóc đen dài chính Long Quân Dao cô.

Còn một người nam dáng người nhỏ nhắn chính là Trương Tiểu Bạch, và người con gái đứng ngoài cùng nắm tay Long Quân Dao cô chính Tô Mộc.

Thằng bé vẽ chính bản thân nhỏ nhất, nó đứng ở giữa nắm lấy bàn tay của cô và Trương Tiểu Bạch, còn Tô Mộc thì đứng bên cạnh cô.

Nhìn bức tranh của Hồ Lô thì Long Quân Dao không khống chế được mà chợt nở nụ cười.

Đây là thế giới đầu tiên khiến cho cô cười nhiều đến thế.

Ở thế giới đầu tiên, hầu như ngoài Tống Lộ Khiết ra thì ít có ai khiến cô có thể mỉm cười. Ở thế giới thứ hai thì càng không phải nói, còn ở thế giới mạt thế vừa rồi thì cũng không được bao nhiêu lần.

Chỉ có duy nhất thế giới này, chỉ ở thế giới này thì cô mới có thể cười nhiều đến vậy, và những nụ cười này đều xuất phát thật tâm.

Và đây cũng là lần thứ ba cô cảm thấy ấm áp.

Lần đầu tiên, là khi mẹ Long Quân Dao vẫn còn sống.

Lần thứ hai, là khi cô ở bên cạnh Tống Lộ Khiết.

Và đây là lần thứ ba.

Hơi dời mắt khỏi bức tranh của Hồ Lô, Long Quân Dao nhìn xuống mấy tờ giấy nằm xung quanh thì liền giật mình.

Đây là mấy bản vẽ phác thảo của mấy bộ trang phục, và điều quan trọng là mấy bản phác thảo này thực sự rất thời thượng, mới lạ và độc đáo.

Cầm mấy tờ giấy bản thảo lên chăm chú quan sát thì Trương Tiểu Bạch từ bên trong phòng bếp đi ra.

Cậu nhìn thấy mấy thứ đang nằm trong tay Long Quân Dao thì chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng, cậu không muốn người khác nhìn thấy mấy thứ này nên đưa tay giật lấy mấy tờ giấy.

“Mấy cái này là em vẽ?” Long Quân Dao hơi kinh ngạc nhìn Trương Tiểu Bạch.

“Đ-đúng vậy, lúc trước tôi luôn muốn trở thành nhà thiết kế thời trang, nhưng sau khi có Hồ Lô rồi thì... mà thôi bỏ đi, dù sao mấy thứ này cũng chỉ là giấy nháp thôi. Với lại, tôi cũng chả có bằng cấp đàng hoàng nên mấy cái ước mơ hão huyền, viển vông này cũng chả bao giờ thành hiện thực đâu. Nếu đã vậy, tôi thà cứ vậy mà sống qua ngày tìm một công việc tạm bợ nào đó kiếm tiền nuôi lớn Hồ Lô.” Trương Tiểu Bạch hơi ngập ngừng nói, nhưng càng nói thì sống mũi của cậu càng chua xót.

“Vậy... nếu tôi nói, tôi có thể giúp em thực hiện cái ước mơ hão huyền ấy thì thế nào?” Long Quân Dao chợt cười xòa nhìn người trước mắt.

Trương Tiểu Bạch có chút kinh ngạc trợn mắt nhìn cô trong chốc lát rồi nhanh chóng quay lại dáng vẻ ban đầu.

“Đừng có lừa tôi!” Trương Tiểu Bạch hơi đanh mặt lại nói, cậu khi này quay lưng muốn bỏ đi.

Mới vừa xoay người muốn rời đi thì cánh tay của cậu bị Long Quân Dao giữ lại.

“Tôi nói thật! Ngày mai sẽ đưa em đến công ty.” Long Quân Dao chắc nịch nói.

Trương Tiểu Bạch không trả lời cô mà chỉ hơi mỉm cười, cậu không dám tin lời của cô nói, nhưng lại không biết vì sao lúc này trong lòng có chút mong chờ.