Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 66




Sau trận đánh đầy khó khăn với cái xác sống khổng lồ kia, thì dị năng của nam chính Trình Ngũ bỗng được thăng thêm một cấp độ mà không cần xài đến tinh hạch gì đấy giống như những bộ tiểu thuyết khác.

Cứ nghĩ mọi thứ đã kết thúc, cả nhóm người của nam chính bắt đầu khóc lóc tiếc thương cho người vừa mất mạng trong trận chiến, và cũng có người giúp cái người đáng thương kia gom hai mảnh thân thể lại rồi nhanh chóng an táng qua loa.

Sau khi chỉ vừa an táng người bằng hữu xong, thì ở bên ngoài cửa hang cách đó hơn một trăm mét, chợt có âm thanh vọng lại rầm rập như thể đang có cả một đội quân đang từ ngoài kia tiến vào đây vậy.

Tiếng bước chân của nhiều người nện xuống mặt đất làm cho cả đất đá bên dưới đất cũng run lên. Nhóm người của nam chính thì tròn mắt nhìn nhau không biết chuyện gì đang xảy và lúc này cũng có một vài người đoán mò:

“Có khi nào chính phủ cử một đoàn người đến tìm chúng ta không?” Ả Tiểu Đồng quay sang nói với nữ chính Lục Tiểu Mỹ.

“Tôi không biết, nhưng cũng có thể là thế.” Lục Tiểu Mỹ với vẻ mặt mờ mịt đáp bừa.

“Mấy cô bị ngốc à! Khi không làm sao chính phủ biết có người bên trong cánh rừng này mà phái người đến tìm cơ chứ.” Một người nam nhân đứng bên cạnh Trình Ngũ lên tiếng phản bác.

Cảm thấy lời nói của người này cũng có lý nên phần lớn mọi người đều gật đầu đồng tình, nhưng Tiểu Đồng vẫn không chịu thua mà cãi ngược lại:

“Có thể là lúc chúng ta chạy trốn nhóm xác sống ban đầu nên đã có người trông thấy và đã báo lại với chính phủ thì sao.”

“Cho tôi xin đi cô nương, bây giờ đang là thời đại gì. Là tận thế đấy, là tận thế cô nhớ chưa? Bây giờ quan trọng nhất là gì? Là mạng sống của chính mình. Cho dù bọn họ có thấy và cũng có báo lên đi chăng nữa, thì cô nghĩ chính phủ sẽ phái người đến cứu một nhóm người xa lạ không biết rõ sống chết chứ? Chưa kể là bên trong cánh rừng tỉ lệ nguy hiểm cao hơn gấp mấy lần ở bên ngoài thành phố.” Người nam nhân vừa rồi lại một lần nữa phải lên tiếng.

Hai người bên nhóm nam chính vẫn còn tranh luận thì Long Quân Dao ngồi ở một góc cùng với nhóm dã thú đang vây quanh, cô khi đấy không rời mắt khỏi nữ chính Lục Tiểu Na dù chỉ nửa giây.

Và tất nhiên Lục Tiểu Na cũng bắt gặp ánh mắt ấy của Long Quân Dao, nhưng rồi cô nàng liền vội vàng né tránh đi ánh mắt của Long Quân Dao cô.

Tiếng bước chân vang dội bên ngoài một lúc càng tiến gần đến trước cửa hang hơn.

Lúc âm thanh này vừa phát ra thì Long Quân Dao cũng đã biết được thứ gì đang tiến đến, bởi vì bên mũi cô vẫn chưa vơi đi mùi hôi tanh mặc dù cái xác sống khổng lồ đã bị nam chính hạ gục.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Những âm thanh rầm rập vẫn cứ vang lên không ngừng, khi mà cảm nhận được tiếng động ấy sắp đến trước cửa hang động, thì Long Quân Dao đang ngồi bỗng đứng dậy rồi nhìn về hướng của nhóm nữ nhân của nữ chính gọi lớn:

“Trùng Nhỏ, về đây đi.”

Nghe lời của lão đại, con thú được gọi là “Trùng Nhỏ” nhanh chóng rời khỏi nơi của nhóm nữ chính rồi quay trở lại bên cạnh Long Quân Dao.

Trùng Nhỏ vừa quay về bên cạnh Long Quân Dao thì ở ngoài cửa hang đã vang lên đầy trời tiếng gầm gừ quen thuộc của bọn xác sống cấp thấp.

Xác sống cấp thấp tuy không có trí thông minh và sức mạnh gì đặc biệt, nhưng nó cũng rất khó đối phó, bởi vì chúng nó hoạt động theo bầy đàn.

Bầy xác sống vây kín bên ngoài cửa hang, nhưng vì lỗ hổng do cái xác sống khổng lồ trước đó tạo ra, khi mà nó đập nát cửa hang nên rất nhanh cả bầy cấp thấp liền tràn vào bên trong.

Nhóm nữ nhân khi này sợ hãi hét lên và vô thức lùi về sau.

Còn nhóm nam nhân lúc này thì đã nhanh chóng đứng chắn phía trước của nhóm nữ mà bảo vệ.

Xác sống tiến vào một con thì bọn họn hạ một con, cứ thế thời gian kéo dài hơn nửa tiếng nhưng số lượng xác sống vẫn không hề giảm đi.

Trong khi nhóm người nam chính đang chật vật đối phó với bầy xác chết biết đi thì Long Quân Dao chỉ nhàn hạ đứng ở một góc xem kịch.

Quả nhiên là nhân vật chính có khác, ngoài thu hút được bàn tay và vật phẩm quý ra thì cả những chuyện không đâu cũng có thể hút được, thật là trâu bò quá đi!

Trình Ngũ lúc này hết tung chiêu này đến chiêu khác, hạ hết cái xác này đến cái xác khác, nhưng mỗi khi vừa có một cái xác cháy đen thành tro thì lại thêm một cái xác sống khác nhào đến chỗ hắn.

Khó khăn chống lại bày xác chết cấp bậc thấp này khiến cho nhóm người của nam chính càng lúc càng vào thế khó.

“Trình vương tử, không ổn rồi! Có vẻ nơi này sắp thất thủ rồi, chúng ta phải mau rời đi thôi.” Một người nào đó đưa ra lời khuyên.

“Nhưng chúng ta đang bị bao vây, làm sao có thể thoát được cơ chứ?” Trình Ngũ khẽ nhíu mày rồi đáp lời người nọ.

Người nọ chưa kịp trả lời thì giọng nói của Long Quân Dao từ trong một góc nào đó vang lên:

“Ở phía bên phải của các người, chỉ cần phá một lỗ hổng lớn thì liền có thể thông ra ngoài cánh rừng, và chạy thêm vài cây số thì liền có thể quay trở ra thành phố.”

Nghe những gì mà Long Quân Dao nói, Trình Ngũ tuy có chút ngờ vực nhưng cuối cùng vẫn là làm theo lời của cô.

Hắn lúc đấy bắn dị năng ra phía bên phải của bản thân đánh lên vách hang động nhằm muốn phá bỏ lớp tường đá, mặc dù dị năng của hắn cứ bắn ra liên tục nhưng vách hang vẫn không một chút lung lay.

Trong lúc nam chính đứng bắn dị năng để phá hang, thì nhóm người nam nhân còn lại phải chật vật chiến đấu hạ mấy cái xác chết cấp thấp đang không ngừng lao về phía của bọn họ.

Sau mười lăm phút phá vách hang, cảm thấy dù có cố phá kiểu gì thì cái vách tường của hang động vẫn đứng sừng sững không dịch chuyển, thậm chí cũng không lõm xuống dù chỉ một ít thì nam chính cũng trở nên bốc hỏa.

Nam chính trở nên bực bội rồi quyết định không phá vách hang nữa mà chuyển giao nhiệm vụ này lại cho một người trong nhóm mang dị năng thổ.

Trình Ngũ nghĩ rằng nếu hắn không thể phá hủy cái vách này được, thì có thể người mang dị năng của đất có thể làm được.

Được chuyển giao cho nhiệm vụ quan trọng, người mang dị năng thổ hồi hộp hít một hơi sâu rồi đập tay xuống nền đất làm cho đất cát dâng lên rồi đập mạnh vào vách của hang.

Nhưng rồi cho dù có cố dùng cách nào đi chăng nữa mà vẫn không tài nào phá được thì người kia cũng dần bỏ cuộc.

Long Quân Dao đứng một bên nhìn nhóm người nam chính vô dụng quá thể thì liền lắc đầu bất lực.

Thực lực kiểu này mà sau này lại có thể đẩy lùi xác sống đấy, có tin được hay không?

Tác giả cũng quá là ưu ái cho nhóm người nhân vật chính rồi. Yếu như sên như thế này mà bảo sau này có thể khôi phục nền văn minh của loài người á?

Nhổ vào, Long Quân Dao cô tin mới là chuyện lạ đấy!

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Ngán ngẩm nhìn nhóm người vô dụng của Trình Ngũ, Long Quân Dao lúc này đành phải ra tay thôi, chứ trông chờ vào bọn yếu nhớt này chắc cô lại phải tốn thời gian đem xác bọn họ đi an táng mất.

“A Hắc, làm đi!” Long Quân Dao nhìn sang con gấu đen to lớn ra tín hiệu.

Nhận được tín hiệu của người dẫn đầu, con gấu đen A Hắc đang ngồi bệt dưới đất bên cạnh Long Quân Dao đứng dậy rồi bước đến gần người mang dị năng thổ.

A Hắc khi đấy gầm lên một tiếng, hai cánh tay đầy lông lá của nó đập mạnh xuống nền đất y như hành động của người nọ, và rồi ở dưới đất lúc này nhô lên một loạt cọc nhọn cứng ngắt vì được hình thành từ đất đá.

Cọc nhọn nổi lên từ dưới mắt đất rồi nhanh như chớp lao đến rồi đập vào vách tường của hang.

Cái vách bị mấy cọc nhọn như đầu ngọn giáo mạnh mẽ đâm vào nên ngay lập tức tạo nên một đường vết nứt chạy dọc bức tường. Và ngay sau đó là tiếng ầm ầm đổ xuống, và trên cái bức tường ấy đã xuất hiện một cái lỗ lớn thông ra bên ngoài.

Chứng kiến cảnh tượng khó tin trước mắt, người mang dị năng đất mắt chữ o mồm chữ a không dám tin.

Thế quái nào một con thú lại có được dị năng cơ chứ? Đã vậy nó còn mạnh hơn cả con người bọn họ. Thật là mất mặt quá rồi.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Khi A Hắc đã phá xong vách hang, thì đó cũng chính là lúc nhóm người của Trình Ngũ bắt đầu đuối sức không thể tiếp tục chống trả được nữa.

Vì một lúc yếu thế hơn bầy xác sống mà cả bọn người nhân vật chính bị rơi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh.

Đám xác chết được lợi thế là số lượng đông nên nhanh chóng cùng nhau lao vào muốn cấu xé một nhóm thịt tươi sống trước mắt.

Có một vài người kinh hãi hét lên, và cũng có một người đã bị cắn rồi tiếp tục bị xé nát thành từng mảnh.

Mắt thấy tình hình không ổn, nên đã có vài người nhanh chóng vọt ra khỏi hang động.

Trình Ngũ chạy thoát khỏi hang động bằng lỗ hổng, theo sau đấy là những người còn sống sót.

Và người cuối cùng còn sót lại chính là Lục Tiểu Na.

Lục Tiểu Na bị cảnh tượng trước mắt dọa không ít nên cũng gấp gáp không thua gì những người kia, nhưng rồi khi mà cô nàng muốn chạy ra bên ngoài thì bỗng bị một lực đẩy ngược trở về bên trong hang.

Chẳng những thế, lúc ấy ở phía sau lưng của Lục Tiểu Na chính là một bầy xác sống hung tợn đang không ngừng lao lên để tranh giành thức ăn.

Và cùng lúc đó trước mắt của Lục Tiểu Na chính là người chị song sinh của chính mình, Lục Tiểu Mỹ.

Cánh tay của Lục Tiểu Mỹ vẫn còn đưa ra sau khi đẩy mạnh Lục Tiểu Na vào trở lại trong.

Không dám tin vào những gì đang diễn ra, Lục Tiểu Na sốc đến mức trong giây phút ấy nước mắt cũng rơi xuống.

“Chị? Tại sao?” Môi của Lục Tiểu Na mấp máy thành câu.

“Vì mày đáng chết! Đây xem như là tao giúp cô ấy trả thù!” Lục Tiểu Mỹ không nói thành lời mà chỉ mấp máy môi tạo thành khẩu hình từng chữ mà đáp lời Lục Tiểu Na.