Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 50: Kết thúc thế giới thứ 2




Long Quân Dao bắt đầu hít lấy một hơi thở thật sâu như thể muốn bản thân phải bình tâm trở lại, nhưng nào ngờ càng cố hít thở lấy lại bình tĩnh thì tâm của cô càng chùng xuống.

Đặt thân thể Hoa Nhi xuống nền đất rồi Long Quân Da mới cởi áo choàng của bản thân ra và đắp lên cho nàng ấy.

Đưa tay vuốt ve gương mặt của Hoa Nhi một lần nữa, Long Quân Dao khi đó từ từ đứng dậy rồi đưa tay nhặt lấy cái roi da nằm gần đó.

Từ từ tiến về phòng giam thụ chính và công chính, vừa trông thấy bộ dạng như sát thần của Long Quân Dao thì thụ chính vô thức lùi lại một bước, còn công chính Lãnh Viêm thì nhanh chân che chắn trước thụ chính.

“Long Quân Dao, ngươi muốn làm gì?”

“Cút! Người đâu, lôi tên Lãnh Viêm ra ngoài ngũ mã phanh thây cho ta.”

“Long Quân Dao, ngươi dám!”

Mệnh lệnh vừa được đưa ra thì vài vị phó tướng luôn đi cùng Long Quân Dao bước vào nắm giữ hai bên tay của Lãnh Viêm rồi kéo hắn đi, mặc cho hắn giãy giụa.

“Long Quân Dao, ta có chết cũng không tha cho ngươi. Ngươi không được làm tổn thương Tiểu Ngư. Long Quân Dao...”

Mặc kệ cho công chính cứ cố kêu gào, binh lính thì vẫn cứ tiếp tục hoàn thành mệnh lệnh của cô đưa ra mà lôi hắn đi.

Biết Lãnh Viêm có võ công nên không thể để binh lính bình thường áp giải hắn đi. Chưa kể, hắn còn là nam chính nên rất có thể thoát được. Thế nên, Long Quân Dao đã bố trí sẵn những người luôn đi cùng cô là những vị tướng võ nghệ cao cường để có thể trấn áp được tên công chính này.

Sau khi công chính Lãnh Viêm bị lôi đi, bên trong căn phòng giam chỉ còn lại mỗi Long Quân Dao và thụ chính. Cô khi đấy âm trầm cúi đầu cười khúc khích, rồi từ từ ngước mặt lên với một tay che nửa bên gương mặt còn lại mà nhìn thụ chính.

Khi Long Quân Dao vừa ngước mặt lên nhìn bản thân thì thụ chính Tiểu Ngư dường như bị dọa cho tái mặt.

Nụ cười của cô lúc đó trông rất kinh khủng, nó cứ như nụ cười của ma quỷ khi muốn lấy mạng một người vậy. Thậm chí, nó còn đáng sợ hơn cả thế.

“Long Quân Dao, ngươi muốn làm gì?” Tiểu Ngư run run vô thức lùi về sau hỏi.

“Câm miệng!”

Vừa dứt lời, một roi dứt khoát rơi xuống người của thụ chính. Bị roi quất đau rát cả da thịt, thụ chính Tiểu Ngư gào lên đầy đau đớn.

Thụ chính Tiểu Ngư hét càng to thì Long Quân Dao đánh càng hăng. Đến khi đánh người đã chán chê, thì lúc này cô mới dừng tay lại rồi ngồi xuống đối diện tên nam nhân toàn thân đầy vết roi. Khi đấy, thụ chính giống như nhìn thấy ảo giác, y nhìn thấy bỗng khóe môi của Long Quân Dao cong lên rồi chậm rãi kéo dài đến tận mang tai đầy ghê rợn và hơi nghiêng đầu nhìn y nói:

“Giờ thì rõ ta muốn làm gì chưa? Ta đây là muốn đánh chết ngươi! Ngươi đánh Hoa Nhi một roi thì ta đánh lại ngươi một roi.”

Tiểu Ngư dường như bị vẻ mặt đáng sợ của Long Quân Dao dọa cho á khẩu nên đến nửa lời cũng không nói được. Thụ chính lúc đấy chỉ biết trừng mắt đầy hận thù nhìn người nữ nhân trước mắt, và mặc cho sắc mặt của bản thân cứ lúc biến trắng bệch lúc thì lại tái xanh.

Còn Long Quân Dao, cô không một chút để tâm đến sắc mặt cứ liên tục đổi sắc của thụ chính mà tiếp tục nói:

“Ngươi bẻ hết răng của Hoa Nhi chứ gì? Được, ta cũng sẽ bẻ hết răng của ngươi.” Nói xong, Long Quân Dao tiến đến ép thụ chính há miệng rồi dùng tay không mà nhổ một cái răng cửa của y.

Một cái răng bị nhổ, thụ chính đau đớn thét lên. Cơn đau cũ còn chưa dứt thì một cơn đau khác lại kéo đến. Một cái răng khác lại tiếp tục bị nhổ đi.

Sau khi cả hàm răng đều bị nhổ sạch và cái miệng đều đầy máu thì thụ chính Tiểu Ngư chỉ còn có thể rên hừ hừ vì quá đau đớn.

Bẻ hết răng của tên trước mắt xong, Long Quân Dao đứng lên xé một mảnh vải của y phục để lau tay.

Lau tay xong, đứng tên trên cao nhìn xuống, cô khi này không một chút suy nghĩ mà đá một cước thật mạnh vào bụng của Tiểu Ngư.

Hành động ấy cứ lặp lại vài lần thì hệ thống từ đâu ngoi dậy can ngăn:

[Báo động! Báo động! Khẩn cấp! Khẩn cấp! Ký chủ hắc hóa! Ký chủ hắc hóa!]

[Ký chủ, xin dừng tay! Cô mà còn tiếp tục thì giết chết hắn mất!]

“Ta đây chính là muốn đánh hắn đến chết!”

[Ký chủ, dừng lại đi! Tôi xin cô!]

“Câm!”

[Trời ạ! Nhân vật chính người ta còn chưa hóa đen thì cô hắc hóa cái gì hả ký chủ?]

“Ta bảo mi câm miệng!”

[Tôi phải nói! Ký chủ, cô mà trực tiếp ra tay giết chết hắn thì cả thế giới này sẽ sụp đổ mất. Cô không thể tổn hại sinh mệnh của nhân vật chính.]

Không đáp lời hệ thống, cô mặc kệ nó cứ kêu gào cảnh báo gì đó. Long Quân Dao lúc này chẳng những không dừng tay mà còn bồi thêm một cước vào bụng thụ chính.

Bị Long Quân Dao hành hạ thê thảm, thụ chính chật vật ngước lên nhìn cô rồi nói với giọng điệu đều đầy căm ghét:

“Long Quân Dao, cho dù ngươi có giết ta thì ta cũng sẽ quay trở lại. Bởi vì, ta chính là đứa con được lão thiên gia ưu ái!”

“Ngươi là đứa con được lão thiên gia ưu ái? Thế thì... ta chính là đứa con vàng ngọc được Diêm Vương Gia giao trọng trách lấy cái mạng chó của ngươi đây, tên nam sủng ti tiện. Lão thiên gia thương hại ngươi, cho ngươi cơ hội sống lại một lần nữa, nhưng mà ngươi thật ngu ngốc khi không biết tận dụng nó. Sống lại một lần mà vẫn còn ngu dốt thì quả là bản chất của ngươi rồi, lão thiên gia thật sai lầm khi cho ngươi cơ hội được sống lại. Vậy nên... để giúp lão thiên gia sửa chữa sai lầm ấy, ta sẽ đích thân lấy cái mạng quèn của ngươi!”

“N-ngươi... vì sao ngươi?” Thụ chính khi nghe Long Quân Dao biết được bản thân trọng sinh sống lại thì liền trợn mắt kinh sợ lấp bấp.

Không trả lời câu hỏi của thụ chính, Long Quân Dao rút thanh kiếm được vắt bên hông ra chĩa thẳng vào cổ họng của Tiểu Ngư. Cùng lúc đó giọng nói của hệ thống lại vang lên:

[Ký chủ, tôi xin cô đừng làm bậy! Tôi biết cô đang tức giận, nhưng cũng đừng đánh mất lý trí chứ.]

Long Quân Dao vẫn còn giữ nguyên tư thế muốn đoạt mạng thụ chính, khi vừa nghe lời hệ thống nói thì cảm thấy vô cùng nực cười. Cái gì mà đánh mất lý trí chứ? Cô bây giờ đang rất lý trí là đằng khác. Cô hiện giờ đang cực kỳ tỉnh táo. Bởi vì vẫn còn lý trí và tỉnh táo, nên cô quyết định sẽ lấy cái mạng rác rưởi của tên trước mắt này.

Tự nhủ xong thì không chần chừ thêm nữa, mà Long Quân Dao lấy sức đâm một kiếm thật mạnh cắt đứt cổ họng của thụ chính.

Lưỡi kiếm vừa cắt đứt cổ họng của Tiểu Ngư, máu chỉ vừa phún ra thì lập tức không gian xung quanh liền rung lắc dữ dội. Âm thanh ầm ầm như mọi thứ đang sụp đổ bắt đầu vang lên. Rồi tiếp sau đấy là một đạo ánh sáng mang theo tia sét vàng giáng xuống nơi Long Quân Dao đang đứng một phát. Và sau đó, cả không gian nứt ra thành từng mảnh vỡ rồi đổ xuống.

Còn Long Quân Dao khi này đứng một mình bên trong không gian vô định tối mịt với gương mặt vẫn còn đằng đằng sát khí chẳng khác gì khi nãy.

Lúc này hệ thống lại bắt đầu online trách mắng cô đủ kiểu:

[Tôi đã nói rồi mà ký chủ không nghe. Giờ thì hay rồi. Cả một không gian sống đã bị cô làm cho đổ nát hết rồi.]

Lại không đáp lời của hệ thống, Long Quân Dao mặt mày lạnh lẽo mặc kệ nó nói nhảm rồi tiến vào khoảng không vô định trước mắt và biến mất.

Hệ thống vừa nhìn thấy ký chủ biến mất thì liền bị dọa cho một phen hoảng hồn.

Nó thật không biết bản thân đã làm nên tội đồ gì mà vớ phải một ký chủ như thế này...

Ngày trước, nó có nghe nói hệ thống nhà bên cạnh vớ phải một ký chủ vô cùng quái đản, nó nhớ man mán thì ký chủ đó tên là Thời gì đấy.

Khi đó nó luôn cười chê hệ thống ấy vô năng nên không làm được gì ký chủ người ta. Và bây giờ, đến phiên nó thì ký chủ cũng quái đản không kém. Đúng là không nên cười chê người khác mà, bởi vì cười người trước thì ngày sau bị người cười lại mà...