Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 42




Những lời đồn thổi không rõ thực hư như thế nào, nó cứ thế mà tiếp tục lan rộng từ bên ngoài cung và cuối cùng cũng truyền đến tai công chính.

Lãnh Nam và Lãnh Viêm thì vô cùng đắc chí, còn về Lãnh Hàn khi nhận được tin thì cả thân thể đều trở nên chấn động.

Về phía Hoa Nhi, khi vừa nghe thấy được những lời truyền miệng của mấy tên thái giám, thị vệ và cung nữ khác thì nàng vô cùng tức giận. Bọn người đó thật là độc ác khi cứ luôn miệng nói những lời không hay như thể đang muốn nguyền rủa hoàng hậu nương nương phải chết đi vậy.

Trong khi tất cả mọi người từ góc phố nhỏ đến con phố to đều tin rằng hoàng hậu đương nhiệm, cũng chính là con gái cưng của Long lão tướng quân, Long Quân Dao đã tử trận thì chỉ duy nhất có mỗi Hoa Nhi vẫn là không tin vào điều đó.

Nàng đêm nào cũng tới lui dọn dẹp tất cả ngóc ngách bên trong Phượng Hoàng cung để chờ người ấy, nàng luôn tự nhủ với bản thân rằng người ấy sẽ trở về.

Thế nhưng rồi bao nhiêu niềm tin của Hoa Nhi bỗng vào một ngày đẹp trời đều bị đánh đổ tất cả.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Như thường lệ, Hoa Nhi tuy là cung nữ cận thân của hoàng hậu nhưng vẫn phải làm việc giống với những cung nữ khác. Chưa kể là hiện tại chủ tử vắng mặt nên cuộc sống của nàng cũng không quá dễ dàng gì.

Lần trước, nàng may mắn nghe trộm được cuộc đối thoại của tên nam sủng kia cùng hoàng thượng và vương gia nên biết được sự tình bọn họ muốn trừ khử hoàng hậu nương nương. Nhưng nàng cũng đang nhanh nhẹn báo lại với hoàng hậu nương nương nên chắc người vẫn ổn.

Tự an ủi bản thân là thế, nhưng Hoa Nhi vẫn không thể nào hoàn toàn an tâm được. Mấy ngày dạo gần đây, chỉ cần nàng bước chân ra khỏi Phượng Hoàng cung thì lại nghe thấy được ở khắp nơi bảo rằng hoàng hậu nương nương đã tử trận khiến cho Hoa Nhi vô cùng khó chịu.

Và cứ như mọi khi, Hoa Nhi cứ ra vào Phượng Hoàng cung để làm việc thì bỗng trên đường đi lại chạm mặt với tên nam sủng mà nàng luôn căm ghét.

Nàng ghét hắn là vì nếu không có sự xuất hiện của hắn thì hoàng hậu nương nương của nàng đã không phải chịu khổ ở ngoài biên cương. Chưa nói đến là vì hắn mà hoàng thượng đã không còn quan tâm đến nương nương nữa, và điều đó đã làm cho nương nương suy sụp trong một thời gian. Nhưng may là hiện tại hoàng hậu nương nương của Hoa Nhi nàng đã không còn như thế nữa.

Chạm mặt với thụ chính, Hoa Nhi giả vờ như không nhìn thấy người mà cứ tiếp tục đi trên con đường của mình. Vừa đi lướt qua khỏi thụ chính thì nàng liền bị tiểu thái giám thân cận của hắn gọi với lại.

“Hoa Nhi to gan! Ngươi dám nhìn thấy Tiểu Ngư công tử mà không hành lễ.” Giọng nói non nớt đầy chua chát vang lên.

Hoa Nhi lúc này cố gắng kìm nén sự giận dữ của bản thân xuống rồi quay sang nhìn đám người của thụ chính và vội vàng hành lễ qua loa hòng mong nhanh chóng rời đi.

Hành lễ xong, Hoa Nhi vội vội vàng vàng muốn rời đi nhưng thụ chính làm sao dễ dàng bỏ qua cho nàng.

Y vẫn còn nhớ rất rõ nữ nhân này, và y cũng rất căm phẫn đối với ả cung nữ này, mỗi lần nhìn thấy nàng ta thì trong đầu của Tiểu Ngư y lại hiện lên hình ảnh ngày hôm đó.

Chính nữ nhân này, chính ả cung nữ thân cận của Long Quân Dao này, chính ả đã ép buộc cung nữ của hắn uống chất độc và khiến cho nàng ấy mất mạng. Y đã thề với trời đất rằng y sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ả nữ nhân này.

Và kẻ đáng tội nhất chính ả tiện nhân Long Quân Dao.

Nay Long Quân Dao đã sống chết không rõ thì để y chống mắt lên xem ai sẽ bảo vệ cho ả ta.

Tiểu Ngư mặt mày lạnh nhạt liếc mắt nhìn sang Hoa Nhi trầm giọng hỏi:

“Hình như ngươi rất chướng mắt Tiểu Ngư ta?”

“Hoa Nhi nào dám.”

“Không dám? Xảo biện! Tát miệng ả cung nữ này cho ta.” Tiểu Ngư vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi ken két.

Ngày trước ả cung nữ này đã đối với người của y như thế nào thì bây giờ y sẽ trả lại ả như thế đấy.

Nghe theo lời của thụ chính, thái giám và cung nữ của y đã bắt đầu vây quanh Hoa Nhi, người thì giữ tay còn người thì cứ dùng hết sức mà tát thật mạnh vào miệng của Hoa Nhi.

Mấy cú tát mạnh như trời giáng, tên thái giám càng tát thì càng hăng, hắn cứ tiếp tục như thế đến chừng vài chục cái thì thụ chính mới lên tiếng cho dừng lại:

“Ngừng!”

Nghe chủ tử hô ngừng thì tên thái giám cũng dừng động tác lại, nhưng trước khi dừng tay hoàn toàn thì hắn vẫn còn luyến tiếc mà tát thêm một cú cuối cùng vào mặt Hoa Nhi.

Lực của cái tát này mạnh gấp mấy lần so với ban đầu, sau cái tát này đến răng của Hoa Nhi cũng văng ra bên ngoài, máu từ miệng nàng không ngừng rỉ ra.

Đưa mắt nhìn nữ nhân với cái miệng đầy máu tươi, thụ chính thỏa mãn nhếch mép rồi lên giọng:

“Đây xem như là hình phạt nhẹ cho ngươi. Nếu còn lần sau thì đừng trách tại sao ta vô tình!”

Nói xong, thụ chính kéo theo đám người của hắn rời đi và bỏ lại Hoa Nhi chật vật đứng không vững.

Hoa Nhi khi này đưa tay lên che lấy cái miệng nhỏ của bản thân rồi nhổ thứ gì đó ra lòng bàn tay, đến khi nhìn lại thì nàng mới thấy đó là răng của chính mình bị đánh đến rớt ra.

Hai mắt của Hoa Nhi lúc này đã đỏ lên vì ấm ức và tức giận. Đúng là tiện nhân vô sỉ, nếu như có hoàng hậu nương nương ở đây tên nam sủng ấy có thể dễ dàng lộng hành như vậy ư. Hắn cứ chờ đấy! Đến khi hoàng hậu nương nương quay về thì nàng sẽ trả đủ cho hắn.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
*Góc nhỏ PR: Dành để PR cho bộ tiểu thuyết mới thuộc thể loại tận thế, hành động, viễn tưởng của tôi. Bộ truyện mới có tên "Sinh Tử Trận Ở Tận Thế: Thế Giới Ảo". Mọi người có hứng thú thì tìm đọc ủng hộ nhé.