Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 40




Ban đầu Long Quân Dao cũng dự định sẽ mang Hoa Nhi ra ngoài sa trường cùng mình, thế nhưng nghĩ lại thì cô liền thay đổi ý định.

Bởi vì ở ngoài chiến trường có rất nhiều nguy hiểm, mà cô đâu thể nào cứ ở bên cạnh trông chừng nàng ấy được, thế nên để nàng ở lại Phượng Hoàng cung vẫn là cách tốt nhất.

Để Hoa Nhi ở lại cung tính ra có rất nhiều lợi ích cho Long Quân Dao. Ngoài có thể giám sát mọi biến động xảy ra trong cung khi cô vắng mặt, thì Hoa Nhi còn có thể giúp cô canh chừng từng hành động kẽ hở của thụ chính và công chính.

Đúng ngày khởi hành ra ngoài sa trường, cả nhà ba người Long gia thân mình khoác giáp trông vô cùng oai phong.

 Long Quân Dao đầu tóc được cột gọn lên thành đuôi ngựa đơn sơ nhưng vẫn không thể che đi được khí thế mạnh mẽ. Cô thân mình mặc giáp, bên hông vắt thêm thanh kiếm, thẳng lưng ngồi trên lưng bạch mã trông vô cùng oai vệ.

 Sau khi đoàn người của Long Quân Dao bắt đầu khởi hành rời khỏi hoàng thành, khi này Hoa Nhi từ phía xa đuổi theo đoàn người không ngừng hô lên:

 “Hoàng hậu nương nương, xin người hãy bảo trọng! Hoa Nhi sẽ chờ người quay về!”

 Long Quân Dao dẫn đầu đoàn người có vẻ không thể nghe thấy được Hoa Nhi nên vẫn cứ tiếp tục di chuyển mà không hề đáp trả lại nàng.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ra ngoài biên ải đầy khốc liệt, nhưng Long Quân Dao cũng không hề than vãn nửa lời. Nhiều binh lính còn nghĩ rằng vị hoàng hậu này một mực đòi ra sa trường chỉ vì một phút nông nổi nên có thể nàng ta sẽ nhanh thôi liền khóc nháo đòi quay về hoàng cung. Thế nhưng nào ngờ hiện thực lại đối ngược hoàn toàn so với những gì mà bọn họ đã nghĩ về vị hoàng hậu này.

 Ban đầu, đối với tất cả quân lính, trong mắt họ Long Quân Dao chính là một thân nữ nhi cứng đầu khó bảo, chỉ vì một chút bất mãn mà đòi ra ngoài biên cương. Bọn họ luôn nghĩ một thân cao quý như Long Quân Dao thì làm sao chịu nổi sự khắc khổ ở người biên ải, nhưng rồi với những gì mà vị hoàng hậu này thể hiện ngày càng làm thay đổi suy nghĩ của bọn họ.

 Ngày trước, tất cả những người trong quân doanh đối với Long Quân Dao là ba phần khinh bỉ bảy phần xem thường. Thì nay họ dành cho cô ba phần nể phục, bảy phần kính trọng.

 Sau khi tất cả mọi người trong quân doanh chứng kiến cảnh tượng vị hoàng hậu này trên chiến trận đã cao cao tại thượng ngồi trên lưng ngựa một tiễn bắn xuyên tâm tướng địch thì bọn họ từ khinh thường liền chuyển sang kính nể.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trận chiến hôm nay cũng xem như là không có quá nhiều thiệt hại hay thương vong. Và tất cả điều đó, là đều nhờ có những mưu kế cùng chiến lược tài tình của Long Quân Dao nên mới có thể làm giảm con số thương vong xuống thấp nhất.

 Màn đêm dần buông xuống, lửa trại cũng được nổi lên. Long Quân Dao ngồi trong doanh trại cùng phụ thân và đại ca, ngoài ra còn có những vị phó tướng đang cùng với nhau xem địa đồ, bản đồ địa hình để chuẩn bị cho trận chiến sắp đến.

 Mọi người đang cùng nhau bàn bạc đưa ra chiến lược thì bỗng Long Quân Dao đang ngồi chăm chú tập trung nhìn vào bản đồ thì chợt giọng nói của hệ thống vang lên:

 [Ký chủ cẩn thận!]

 Vì lời cảnh báo của hệ thống, cô liền lập tức ngẩng đầu nhưng vẫn là không thể hoàn toàn tránh khỏi lưỡi kiếm sắc bén đang lao đến.

Một tên phó tướng mặc giáp, hắn chính là lính mới nhưng vào chưa được bao lâu đã có thể thăng lên cấp phó tướng, có lẽ hắn ta là thích khách được quân địch cài vào, tên đó võ công cao cường liên tục tấn công Long Quân Dao.

 Chật vật né tránh lưỡi kiếm, Long Quân Dao trong bụng thầm cười khẩy, cuối cùng vẫn là mắc câu. Nếu không phải cô cho phép thì đừng hòng có ai qua mặt được Long Quân Dao cô.

 Giả vờ chậm chạp, Long Quân Dao trực tiếp phô bày sơ hở của bản thân ra cho kẻ địch nhìn thấy và rồi lưỡi kiếm của tên thích khách đã đâm xuyên qua bả vai của cô. Nhưng rất nhanh hắn đã bị Long lão tướng quân và Long Thần Vũ khống chế.

 Long Thần Vũ tay cầm đao không chần chừ giơ lên cao muốn chém bay thủ cấp của tên đấy. Nhưng rồi chợt bị Long Quân Dao chặn lại.

 Tên kia cứ tưởng bản thân sắp chết rồi nhưng không ngờ lại được thoát chết. Trơ mắt đứng nhìn hai huynh muội Long gia không ngừng đánh nhau vì bản thân, tên thích khách khi này nhận thấy tình hình không khả quan thì vội vàng muốn bỏ trốn.

Định thừa lúc ít ai chú ý, tên thích khách định trốn đi nào ngờ lại bị Long lão tướng quân dùng thương cản lại.

 “Ai cho ngươi đi. Ta đã cho ngươi đi?”

Trước mắt thấy có vẻ không thoát được, cuối cùng kẻ lạ mặt ấy đành đưa tay chịu trói.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sau khi bắt trói được kẻ muốn ám sát Long Quân Dao, mọi người khi này bắt đầu thay phiên tra hỏi hắn.

Bị tra khảo nhưng tên này vô cùng cứng đầu và không chịu hé miệng khai nửa lời.

Mọi người lúc này đã cố ép hắn khai ra kẻ chủ mưu đứng sau vụ ám sát Long Quân Dao nhưng không thành thì đành bất lực.

Long Quân Dao khi này đã băng bó vết thương xong, cô quay lại doanh trại nhìn tên thích khách thất bại đang bị trói trên ghế. Không nhiều lời, Long Quân Dao trực tiếp đi đến xét người hắn.

Đột ngột bị xét thân thể, tên nam nhân ngồi trên ghế cố vùng vẫy, phản kháng bàn tay đang thăm dò bên trong lớp vải y phục mà bản thân đang mặc nhưng đều vô dụng.

Lần tìm được một lúc thì tay của Long Quân Dao chạm phải một mảnh gì đấy lành lạnh, đến khi lấy ra mới biết đấy là một miếng bạch ngọc.

Cầm miếng ngọc bội trắng trong tay, đang ngắm nhìn bạch ngọc thì bỗng hệ thống lên tiếng:

 [Ký chủ, đây là ngọc bội của công chính Lãnh Nam.]

 Không đáp lại hệ thống, Long Quân Dao siết chặt miếng ngọc trong tay, gương mặt của cô khi này trở nên lạnh lẽo, khóe môi cũng từ từ nâng lên. Mọi suy đoán của cô quả thực không sai lệch đi đâu được.

 Quả nhiên là công chính, nếu đã công khai khiêu chiến với Long Quân Dao cô thì cô đây đành tiếp nhận
thôi vậy.

 “Ngươi là người của vương gia Lãnh Nam?” Gương mặt lạnh tanh của Long Quân Dao quay sang nhìn người đang bị trói gô trên ghế, ánh mắt của cô khi này sắc bén nhưng muốn cắt nát da thịt của hắn.

 “Dao nhi, con nói vậy là có ý gì?” Long lão tướng quân mặt nhăn mày nhó nhìn sang tiểu nữ nhà mình.

 “Phụ thân, miếng ngọc bội trắng này chính là của Lãnh Nam. Con đã nhìn thấy hắn mang bên mình một lần.”

 [Ký chủ, cô nói dối giỏi thật đấy! Cô nhìn thấy bao giờ sao tôi không biết nhỉ?]

 “Im mồm!” Long Quân Dao thầm mắng hệ thống.

 Vừa mắng hệ thống xong thì bỗng vết thương ở bả vai Long Quân Dao chợt trở nên đau nhói và miệng vết thương lại hở rồi máu bắt đầu rỉ ra nhuộm đỏ cả mảnh vải trắng.

 Vết thương bị động, Long Quân Dao hít một ngụm khí lạnh rồi rít lên vì đau.

 Con mẹ nó! Hết thế giới trước bị đinh đâm vào đầu thì bây giờ lại bị thích khách ám sát. Cô thật muốn đình công ghê.

 Thấy Long Quân Dao trở nên đau đớn một tay ôm lấy vết thương, ngoài mấy biểu hiện đau đớn ra mà không còn gì khác thường thì biểu tình trên mặt tên thích khách chợt trở nên kỳ lạ.

 Hắn lúc này hướn thẳng Long Quân Dao mà hỏi:

 “Kiếm của ta có tẩm kịch độc, vì sao... vì sao ngươi vẫn bình an vô sự?”

 “Kịch độc? Mấy loại độc rởm ấy mà muốn lấy mạng Long Quân Dao ta? Không biết tự lượng sức!” Long Quân Dao nói xong liền cười khẩy nhìn tên thích khách.

 [Kích hoạt mở khóa kỹ năng vốn có của ký chủ: Siêu cấp làm màu!]

 Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu của Long Quân Dao thông báo mở khóa kỹ năng, thông báo xong nó vẫn không quên trêu tức cô.

[Ký chủ, xin cô bớt làm màu!]

 “Mi im đi!”

Mắng hệ thống xong, Long Quân Dao lại quay sang nhìn kẻ đang bị trói thì thấy vẻ mặt của hắn như vừa dẵm phải phân thì trong lòng lại trở nên vui vẻ.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
*Góc nhỏ PR: Dành để PR cho bộ tiểu thuyết mới thuộc thể loại tận thế, hành động, viễn tưởng của tôi. Bộ truyện mới có tên "Sinh Tử Trận Ở Tận Thế: Thế Giới Ảo". Mọi người có hứng thú thì tìm đọc ủng hộ nhé. Truyện này cứ cách ba hôm lại ra một chương mới.