Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 30




Long Quân Dao nằm trên tháp mỹ nhân chờ đợi không bao lâu, thì Hoa Nhi cùng tên nhất phẩm ngự trù quay về cùng một nô tỳ lạ mặt.

Đối mặt với người nữ nhân cao quý đang nằm lười nhác trên tháp, ả nô tỳ lạ mặt chỉ liếc nhìn người ấy bằng vẻ mặt khinh bỉ, nhưng nào ngờ rằng người ấy lại đột ngột mở mắt và thu hết toàn bộ vẻ mặt của ả vào mắt.

Long Quân Dao tất nhiên nhìn thấy rất rõ từ ánh mắt, nụ cười đến vẻ mặt của ả nô tỳ ấy. Cô lúc ấy không nóng không lạnh quét mắt thăm dò người nữ nhân trước mặt được một lúc rồi lên tiếng:

“Ngươi là nô tỳ thân cận của Tiểu Ngư công tử?”

“Đúng vậy! Không biết hoàng hậu nương nương thân phận cao quý đây tìm nô tỳ ta có chuyện gì?” Ả nô tỳ đáp lời với giọng điệu không mấy tốt đẹp.

Hoa Nhi đứng sau lưng ả nô tỳ, mắt thấy ả ta không hành lễ với hoàng hậu nương nương đã đành đi, đã thế ả còn dám hỗn láo vô lễ như thế thật không có phép tắc. Hoa Nhi khi đó chợt lạnh mặt tiến lên một bước xô ngã người đứng phía trước mặt khiến người đó quỳ xuống.

“Nô tỳ hỗn xược! Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Ai cho ngươi cái gan lớn như vậy hả?” Hoa Nhi hơi tức giận, nàng lớn tiếng nạt nộ người nữ nhân đang quỳ trên nền đất lạnh.

“Ngươi!” Ả nô tỳ bị Hoa Nhi lớn tiếng mắng liền tức giận quay đầu về sau nhìn thẳng nàng. Nhưng rồi ả ta như cố kiềm chế lại quay sang nhìn Long Quân Dao rồi cúi đầu nhận lỗi với giọng điệu hoàn toàn khác lúc nãy: “Hoàng hậu nương nương xin tha tội! Nô tỳ thô lỗ, giọng điệu không tốt nên đã gây hiểu lầm cho người. Hoàng hậu nương nương với tấm lòng bồ tát, mong người sẽ không trách phạt nô tỳ! Nô tỳ đã biết tội!”

Long Quân Dao hờ hững nhìn người nô tỳ đang quỳ rạp cúi đầu sát đất kia. Cô nhìn ra được ả ta cũng có chút lợi hại đấy, nhưng thật tiếc là ả nô tỳ này đã chọn đi theo thụ chính rồi.

“Ta không dám nhận mình có tấm lòng bồ tát đâu!” Long Quân Dao vừa nhìn ả nô tỳ vừa ra hiệu cho nha hoàn của mình dâng trà vừa mới pha lên.

“Hoàng hậu nương nương thật khéo đùa! Người không có tấm lòng bồ tát thì còn ai nữa ạ?” Chưa từng có nô tỳ nào mà lại dám cả gan đối mặt với một người có cấp bậc cao quý hơn bản thân một cách nhàn nhã như ả bao giờ. Đã vậy, Ả ta còn cười như cố lấy lòng Long Quân Dao.

Mắt thấy người nữ nhân trước mặt đến giờ vẫn còn cười được, thì quả không giống với những nô tỳ nha hoàn khác. Long Quân Dao lúc này không trả lời ả ta, mà cố gắng lục trong trí nhớ xem ả nô tỳ có thân phận gì trong cốt truyện chính.

Cố gắng suy nghĩ thì cuối cùng cũng nhớ ra, ả chính là một sát thủ có tầm nhưng do vào cung làm nhiệm vụ và gặp nạn nên mất ký ức. Và tất nhiên, ả nô tỳ này chính là một trong những bàn tay vàng của thụ chính a.

Long Quân Dao nhớ ra thì cũng chẳng phải kiêng nể nữa. Nếu như đã là bàn tay vàng của nhân vật chính thì cần phải hủy ngay. Kẻo lỡ sau này nó quay ngược lại hại cô phải gặp thêm phiền phức a.

Cô đưa tách cho nha hoàn rồi chống người ngồi dậy nhìn người đang quỳ trước mặt. Long Quân Dao khẽ nở nụ cười mờ nhạt rồi nhìn thẳng vào mắt ả ta nói:

“Ngươi có biết vì sao ta cho người mang ngươi đến đây hay không?”

“Nô tỳ ngu muội! Mong hoàng hậu nương nương khai sáng ạ!” Nghe Long Quân Dao hỏi, ả ta ngước mặt làm ra vẻ thản nhiên hỏi lại.

“Chính là vì có người cho rằng ngươi là kẻ đã bỏ độc vào trà của ta.” Cô rời khỏi tháp, rồi tiến gần đến người nữ nhân trước mặt đang khẽ cau mày lại. Cô đưa tay nâng cằm ả ta lên rồi nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy cảm xúc khinh bỉ vẫn chưa kịp thời giấu đi của ả.

“Hoàng hậu nương nương minh xét! Nô tỳ nào dám!” Ả ta cố trốn tránh khỏi bàn tay của Long Quân Dao, cố gắng kiềm chế lắm nên trong giọng nói của ả mới không phát ra tiếng nghiến răng nghiến lợi.

“Không dám? Thật không dám? Ta không muốn nhiều lời cùng ngươi. Người đâu xét người ả nô tỳ này cho ta!” Long Quân Dao nén giọng nói trở nên trầm thấp và có hơi khàn khàn khiến người ta run sợ. Cô buông cằm của ả ra rồi quay sang nhìn Hoa Nhi cùng những nha hoàn của mình ra lệnh.

Được nhận lệnh, nhóm nha hoàn liền lao đến lục soát thân thể của ả nô tỳ. Ban đầu, ả ta tỏ ra rất bình thường không hề có chút lo lắng. Vì ả đâu có ngu ngốc đến mức độ hạ độc xong, mà còn mang theo bình độc bên mình chạy khắp nơi cơ chứ.

Soát được một lúc, thì nét mặt của Hoa Nhi chợt đanh lại, nàng đưa mắt nhìn người nữ nhân quyền lực đang ngồi trên tháp với vẻ mặt không thể ngờ. Nàng lúc này không chần chừ thêm, mà lấy từ trong lớp áo của ả nô tỳ ra một bình sứ nhỏ màu trắng trông khá tinh xảo.

“Hoàng hậu nương nương, vật chứng đã có ạ! Quả nhiên là ả nô tỳ này cùng tên nam sủng kia đã hại người!” Hoa Nhi có chút không kìm nén được cảm xúc mà phẫn nộ nói. Nàng mang bình sứ đi đến đưa tận tay cho Long Quân Dao.

Cầm vật chứng trên tay, Long Quân Dao nhìn chăm chăm bình sứ được một lúc, rồi hướng mắt nhìn sang ả nữ nhân quỳ dưới đất với nét mặt đang dần trở nên có chút méo mó.

Cô khi này mở miệng định nói gì đó, thì từ ngoài cửa đã có hai người nam nhân sánh vai đi vào, cùng đó là một tên thái giám đi trước rồi hô to.

“Hoàng thượng giá đáo!” Giọng nói chói tai không rõ của nam hay của nữ vang lên từ ngoài cửa.

Long Quân Dao hơi dừng lại, cô hướng mắt về phía cửa. Xác định người đến là tên Lãnh Viêm cùng vị quân hậu tương lai của hắn Tiểu Ngư, thì nét mặt của cô chợt trầm xuống.

Tuy không ưa gì hắn, nhưng cô vẫn bước ra cửa nghênh đón rồi hành lễ với hắn.

“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng!” Long Quân Dao hành lễ với người khoác long bào vàng rực đang đứng ngoài cửa.

“Trẫm nghe nói hoàng hậu đã tỉnh nên dự định đến thăm. Nhưng nào ngờ lại có chút việc thành ra ta chậm trễ đến thăm nàng. Và trên đường đến đây, ta nghe nói hoàng hậu nàng cho Hoa Nhi đến cung của Tiểu Ngư đưa nô tỳ của hắn đến đây. Có chuyện gì sao?” Lãnh Viêm dùng giọng điệu mềm mỏng nói với cô, nhưng ánh mắt của hắn thì lại lạnh giá không chút cảm xúc.

“Bẩm hoàng thượng, chuyện cũng không có gì to tát. Chẳng qua, thần thiếp vào những ngày vừa qua luôn nằm mê man trên giường không phải do mắc bệnh. Mà là bị người ta hạ độc! Vị nhất phẩm ngự trù luôn chuẩn bị trà cho thần thiếp, hắn đã bắt gặp nhiều lần cảnh tượng nô tỳ của Tiểu Ngư công tử đây, nàng ta luôn mờ ám làm gì đó khi đến ngự trù phòng. Và lần nào cũng trùng hợp ngay vào những lúc hắn chuẩn bị trà cho ta. Thế nên, thần thiếp chỉ muốn đưa người đến tra cho rõ mà thôi.” Long Quân Dao thản nhiên đáp lời, nói rồi cô lại nhìn sang người nam nhân đứng cạnh tên Lãnh Viêm.

Đúng là thụ chính được tác giả chống lưng có khác. Hắn rõ ràng là nam nhân, thế nhưng trông hắn xinh đẹp đến khó tin, một vẻ đẹp không giới tính, đã thế thân hình của hắn mềm dẻo chẳng khác gì nữ nhân cả.

Đánh giá thụ chính xong, Long Quân Dao liền dời mắt đi, cô nhìn thẳng người vận long bào vàng kim đang từ ngoài cửa bức vào.

“Hoàng hậu nương nương, nếu chưa điều tra rõ thì xin người đừng vu khống! Nô tỳ của ta làm sao dám làm chuyện tày trời ấy!” Tiểu Ngư đi theo sau, hắn mặt lạnh nhìn cô rồi nói.

“Tiểu Ngư công tử, ta nào dám vu khống người vô tội! Ta cũng đã cho người xét người của ả và cũng đã tìm thấy vật chứng thì phải làm sao đây a!” Long Quân Dao khẽ nhếch mép nhìn thụ chính cười như không cười rồi nói.

“Vật chứng?” Lãnh Viêm hơi nhíu mày nhìn cô hỏi lại.

Long Quân Dao cũng không nhiều lời cùng hắn làm gì, cô đưa bình sứ nhỏ màu trắng đang nằm trong tay lên cho hắn xem. Vừa nhìn thấy bình sứ thì Tiểu Ngư liền giật nảy mình.

Làm sao ả Long Quân Dao này lại có bình sứ ấy trong tay cơ chứ? Vị thụ chính sắc mặt càng lúc càng khó coi.

“Chỉ là một bình sứ thì làm sao chứng minh được bên trong chứa độc cơ chứ?” Tiểu Ngư cố tỏ ra như không có gì nói.

Đúng vậy, chỉ với bình sứ này thì làm sao chứng minh được điều gì cơ chứ. Cho dù bây giờ ả hoàng hậu này có mời mười tên thái y đến, thì chưa chắc gì đã tra ra đây là loại độc gì.

Hắn rất tự tin với loại độc này. Chất độc này khác với những chất độc thông thường khác, bởi vì độc tính nó yếu đến mức cho dùng có thử bằng cách nào cũng không thể tra ra độc tính được. Chưa kể, đây là một loại độc quý hiếm cùng kỳ lạ chỉ có mỗi mình hắn có, thì những tên thái y khác làm sao biết đến nó để đưa ra kết luận cơ chứ.

“Ta biết chứ! Thế nên, cách hiệu quả nhất và nhanh chóng nhất là...” Nói rồi, Long Quân Dao chợt nở nụ cười kỳ lạ khiến cho tên công chính và thụ chính bỗng nổi hết cả da gà.

Long Quân Dao quay sang nhìn Hoa Nhi rồi khẽ gật nhẹ đầu, nàng ta rất nhanh liền nhận được tín hiệu và hiểu được ẩn ý của cô. Hoa Nhi đi đến tiếp nhận bình sứ trắng rồi đi đến bên cạnh ả nô tỳ vẫn còn quỳ trên đất.

Hoa Nhi bắt đầu mở nắp bình sứ ra rồi liền một giây sau đó bốp miệng ép ả ta há miệng, rồi nàng nhanh tay trút hết toàn bộ lượng bột bên trong bình vào mồm ả.

Là sát thủ nên thân thủ không thể chê vào đâu được, nhưng ả vẫn chưa mất trí nhớ đến ngu ngốc để người khác biết được điều đó a. Bởi vì, nếu như người khác biết thì có thể mạng của ả cũng chẳng giữ được, vậy nên ả ta đành im lặng chịu trận. Ngày trước đã nghe Tiểu Ngư công tử nói về loại độc này nên ả cũng không có gì quá lo lắng.

Ả nô tỳ giả vờ vùng vẫy phản kháng, còn Tiểu Ngư với Lãnh Viêm vẫn còn bất ngờ trước hành động của Hoa Nhi nên chỉ biết trố mắt đứng nhìn.