Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 163




Xử lý xong công việc ở tập đoàn, Long Quân Dao thu xếp một chút tài liệu rồi quay về Long gia để tiếp tục giải quyết những vấn đề vẫn còn dang dở.

Khoác áo vest bên ngoài vào, chỉnh lại chút xíu phần tay áo, Long Quân Dao hơi đưa mắt nhìn xuống đồng hồ rồi mau chóng dõng dạc bước thẳng ra khỏi cửa lớn của đại sảnh tập đoàn.

Hàng loạt người vừa nhìn thấy Long Quân Dao bước đến từ xa thì ngay lập tức huyên náo chạy tới chạy lui, rồi bắt đầu xếp thành hai hàng dọc ngay ngắn và chừa ra một lối đi lớn ở giữa.

Long Quân Dao tiêu sái bước đi trên con đường rộng, cả hai hàng người cúi gập người rồi hô to:

“Chào chủ tịch!”

Hơi liếc nhìn qua đám nhân viên đang run run đứng cúi người trong hàng ngũ. Cô vẻ ngoài lạnh nhạt không biểu cảm nhưng rồi cũng cất giọng đáp lại bọn họ:

“Ừ! Mọi người tranh thủ giải quyết xong công việc rồi tan ca đi. Hôm nay cho mọi người tan ca sớm!”

Nói xong, cô liền bước thẳng khỏi cửa lớn để lại đám người ngơ ngác nhìn nhau không hiểu gì vừa xảy ra.

Làm việc ở tập đoàn lớn của Long Quân Dao nên lúc nào cũng phải tăng ca thường xuyên để theo kịp tiến trình của các dự án lớn, là chuyện rất chi là bình thường.

Và tất cả nhân viên cấp thấp như bọn họ cũng chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày đích thân chủ tịch lên tiếng nói chuyện với bọn họ. Đã vậy bọn họ còn được tan ca sớm?

Nghĩ lại thì ngày hôm chính là một ngày tràn đầy kỳ tích đối với nhân viên cấp thấp như bọn họ.

--------------------

Bước ra ngoài xe, Long Quân Dao ngồi vào trong xe và bắt đầu lật mở mấy văn kiện của các dự án sắp tới xem.

Đang xem tài liệu bỗng điện thoại của cô vang lên, là tiếng chuông tin nhắn.

Long Quân Dao mở điện thoại ra xem, đọc xong tin nhắn thì hai bên thái dương của cô chợt nổi lên gân xanh.

Cái con mụ điên Cổ Thiên Sát! Lại đến ăn trực nhà cô! Thật là muốn một đao chém chết cô ta luôn cho rồi.

Dòng tin nhắn chính xác mà Long Quân Dao nhận được chính là:

‘Hỡi người bạn Quân Dao thân mến! Hôm nay bạn có thời gian thì mình xin phép được đến nhà bạn làm khách. Cho dù bạn không có thời gian rảnh thì cũng không sao. Mình sẽ tự chủ trương đến làm khách vậy, hẹn gặp lại ở Long sơn trang! Cảm ơn!’

Xem xong tin nhắn, không biết Long Quân Dao có cảm giác như nào, nhưng khi đấy chỉ có thể nhìn thấy các cơ mặt của cô co giật liên hồi. Chắc là bị chọc tức không ít.

Trong lòng vẫn còn tức muốn chết vì cái tin nhắn của cái người tên Cổ Thiên Sát, để tự xoa dịu bản thân Long Quân Dao tắt điện thoại rồi hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thì chợt khi này cô nhìn thấy một bóng dáng thân quen đang đi trên đường.

“Dừng xe!” Long Quân Dao gấp gáp kêu lên.

Người tài xế bị giọng điệu của Long Quân Dao dọa cho xanh mặt mà phanh gấp xe lại.

Xe vừa tấp vào lề đường thì Long Quân Dao liền đẩy cửa bước ra ngoài tìm kiếm bóng dáng người vừa nãy.

Đảo mắt tìm kiếm xung quanh, đưa mắt tìm người khi nãy. Mất vài phút sau thì cô mới nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn đang hòa vào đám đông phía trước mặt.

Long Quân Dao vội vã chạy tới rồi bắt lấy cánh tay người nọ.

Người nọ đột ngột bị ai đó giữ chặt tay nên liền giật bắn mình quay lại.

Nhìn gương mặt của đối phương, Long Quân Dao chợt nở một nụ cười nhu hòa mềm mại.

“A Khiết!” Long Quân Dao nhẹ giọng gọi tên người nọ.

Người bị cô giữ tay bỗng rút tay lại rồi sợ sệt đưa mắt nhìn cô.

“Cô là ai? Vì sao lại biết tên tôi? Tôi và cô có quen nhau sao?” Người con gái nhỏ vẻ mặt hoang mang dè dặt hỏi lại.

Long Quân Dao có hơi sốc khi nhìn thấy ánh mắt xa lạ của người con gái nhỏ dành cho mình, nhưng rất nhanh cô đã trấn tỉnh lại.

“Xin lỗi, xin lỗi! Tôi làm em sợ rồi? Mặc dù bây giờ chúng ta chưa quen biết nhau, nhưng rất nhanh thôi chúng ta sẽ trở nên thân thiết.” Long Quân Dao mỉm cười chói lóa với người nọ, cô đưa tay ra muốn xoa đầu cô nàng ấy nhưng bỗng khựng lại rồi thôi.

Người con gái ấy hai má bỗng ửng đỏ lên rồi nóng rực, không biết nói gì hơn nên cô nàng chỉ còn biết cách chạy trốn:

“Nếu đã vậy thì tôi xin phép đi trước!”

Nói rồi thì cô nàng ấy liền bỏ chạy đi mất.

Nhìn dáng vẻ như tiểu bạch thỏ đang muốn chạy trốn khỏi sói xám của người nọ làm cho tâm của Long Quân Dao bỗng mềm ra không ít rồi khẽ phì cười.

Thôi thì để hẹn lần khác gặp lại vậy.

Chấn chỉnh lại tâm tình, Long Quân Dao bước lên xe rồi nói với người thư ký đang ngồi ở vị trí phó lái:

“Đi điều tra một ít thông tin về cô gái ban nãy cho tôi.”

“Vâng!”

--------------------

Ngồi trên chiếc xe hơi đắt tiền đang băng băng chạy qua các con đường lớn vắng vẻ dẫn lên trên núi.

Chạy tầm thêm bốn mươi lăm phút thì cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.

Đứng trước cánh cổng lớn xa hoa, cùng với dãy hàng rào cũng lộng lẫy không kém trải dày không biết bao xa để bảo vệ khuôn viên phần đất của gia chủ.

Vừa nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cánh cổng lớn từ từ chậm rãi mở ra để cho xe chạy vào bên trong.

Chạy vào bên trong cổng và phải chạy ít nhất thêm một cây số hơn thì cuối cùng cũng dừng lại trước cửa lớn của dinh thự.

Đây là căn dinh thự được mệnh danh là lâu đời và xa hoa bậc nhất ở đây, nó còn được gọi là Long sơn trang.

Bước xuống xe, Long Quân Dao vừa đi đến trước cửa thì nó đã tự động mở ra.

Khung cảnh uy nga lộng lẫy như thể ở hoàng cung mở ra, hai hàng gia nhân một bên nam một bên nữ đã đứng chờ sẵn từ bao giờ.

Một vị quản gia già đứng ở giữa vừa nhìn thấy cô thì sắc mặt liền rạng rỡ một tay đưa lên ngực và cúi người:

“Gia chủ, mừng người quay về!”

Đáp lại ông, Long Quân Dao gật đầu một cái rồi bước vào bên trong.

Dù sao khung cảnh này cũng quá đỗi quen thuộc với Long Quân Dao rồi, nên cũng chẳng có gì ngạc nhiên cho lắm.

Tiến vào đến giữa nhà thì bỗng người quản gia lại cất giọng:

“Gia chủ, Long phu nhân và nhị thiếu gia hôm nay có mở một buổi tiệc mừng sinh nhật tại gia cho nhị thiếu gia, nếu người có hứng thú thì tôi sẽ sắp xếp một chút.”

“Còn gì nữa không?” Long Quân Dao đưa tay nới lỏng cà vạt vừa hỏi.

“Vâng, ngoài ra Cổ tiểu thư đang chờ người ở trên phòng làm việc.” Vị quản gia lễ phép trả lời.

“Được, ông căn dặn với tên kia, tôi không cần biết hắn là mở tiệc gì, nếu mà ảnh hưởng đến tôi thì đừng trách.” Nói rồi, Long Quân Dao lạnh nhạt quay lưng bỏ lên lầu.

Nhìn bóng dáng vẫn lãnh khốc vô tình như bao ngày của Long Quân Dao thì vị quản gia khẽ thở dài.

Người quá tài giỏi thì cũng ắt có cái khổ của người tài giỏi.