Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 16




Long Quân Dao nhấn ga, lao xe đi với tốc độ bàn thờ và rất nhanh cô đã có mặt trước cửa biệt thự của Ngạo gia.

Vừa thấy xe của cô từ xa phóng đến, thay vì cửa đóng và chặn lại thì hai tên bảo vệ lại mở cửa cho cô chạy vào.

Cô cũng chẳng hơi đâu quan tâm đến chuyện này, bây giờ vẫn là cứu người quan trọng nhất.

Tốc độ không hề giảm mà càng lúc càng nhanh hơn, Long Quân Dao cứ thế phóng thẳng xe vào bên trong sân của dinh thự Ngạo gia. Trong lúc chăm chú lái xe, giọng nói cứng ngắt của hệ thống vang lên.

\[Hệ thống\]: Ký chủ\, nếu không có tôi thì cô đừng hòng bước chân vào đây sân nhà của Ngạo gia\. Khi về đừng quên cảm tạ tôi đấy\!

Hệ thống một mình luyên thuyên, còn cô thì chẳng thèm đáp lời khiến nó thẹn quá hóa giận rồi lại lặn mất tích.

\-\-\-\-\-\-\-

Long Quân Dao vào đến được cửa chính của dinh thự, cô liền ngừng xe ngay trước cửa. Âm thanh động cơ xe vang lên inh ỏi khiến cho vị quản gia phải vội vã chạy ra ngoài xem là ai, khi này ông chợt nhận ra là tiểu thư của Long gia.

Chẳng phải Long gia và nhà ông đã tuyệt giao rồi sao? Chẳng phải Long tiểu thư vẫn còn hôn mê bất tỉnh sao?

Vị quản gia nhìn Long Quân Dao với ánh mắt không thể tin, còn cô thì chả để tâm đến ông mà kéo theo hai người vệ sĩ chạy biến lên lầu.

Vừa chạy lên cầu thang, Long Quân Dao lúc này mới nhớ đến hệ thống bé nhỏ đang bị tổn thương.

“2503, phòng của tên Ngạo Thiên khốn kiếp ấy đang ở cùng Tống Lộ Khiết là căn phòng nào?” Long Quân Dao thầm giao tiếp với hệ thống, nhưng nó lại không trả lời, lúc này cô đành xuống nước dỗ dành. “Nếu mi giúp ta thì ta rất chi là cảm tạ vì mi! Mi muốn gì ta cũng đồng ý!”

\[Hệ thống\]: Xem như ký chủ thức thời\! Nhưng bổn hệ thống vẫn chưa nguôi giận đâu\.

“Được rồi, được rồi, mi muốn gì ta cũng chiều. Giờ thì nói đi, căn phòng ấy là phòng nào?” Long Quân Dao bất lực trả lời hệ thống rồi lại ngước mắt nhìn dãy hành lang dài với nhiều cánh cửa.

\[Hệ thống\]: Căn phòng cuối hành lang bên tay trái\.

Lúc này, Long Quân Dao không dám chậm trễ nữa mà lao nhanh đến căn phòng được hệ thống chỉ dẫn.

Đứng trước căn phòng, cô hít lấy một hơi sâu để ngay sau đó có nhìn thấy gì cũng không được tức giận.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Long Quân Dao dồn hết sức xuống chân phải rồi tống một cước thật mạnh vào cánh cửa gỗ.

Cánh cửa bị cô đạp cho bật ra va đập mạnh vào bề mặt tường tạo ra âm thanh có chút đinh tai.

Cánh cửa mở ra, cảnh tượng đằng sau nó quả thật không nằm ngoài dự kiến của Long Quân Dao.

Cô thực sự bị chọc giận bởi những hình ảnh gây đau mắt sau cánh cửa này.

Tên nam chính khốn kiếp đang mạnh mẽ tiến vào thân thể nữ chính, hắn khi này không ngừng ra vào bên trong cô.

Còn nữ chính Tống Lộ Khiết dường như biến thành con rối không hồn. Hai mắt cô mở trừng trừng, nước mắt từ khóe mắt cùng tràn ra rồi lăn dài xuống gò má đã có phần gầy đi. Sâu thẳm bên trong ánh mắt của cô nàng, nó dường như không còn gì ngoài một mảng trống rỗng và khoảng không vô tận.

Long Quân Dao biết bản thân ít nhiều sẽ bị chọc giận. Nhưng cô không hiểu vì sao từ khi phải sống trong thân thể của nguyên chủ, cảm xúc khi phẫn nộ lại mãnh liệt hơn so với những cảm xúc khác.

Cô khi này triệt để bị chọc giận, không chút chần chừ Long Quân Dao từng bước đi đến bên cạnh tên Ngạo Thiên đang trần như nhộng kia. Từng bước chân của cô nện xuống mặt sàn như thể từng bước chân của tử thần đang đến gần vậy.

Long Quân Dao đứng sát nam chính, mặt cô khi này đã lạnh như tiền, cô đưa tay đến nắm lấy tóc của nam chính mà giật ngược về phía sau.

Cảm giác đau nhói, tê rần từ da đầu truyền đến khiến cho Ngạo Thiên phải kêu lên thành tiếng.

Không để cho hắn có thời cơ định hình mọi chuyện, Long Quân Dao nắm lấy tóc kéo hắn từ trên thân thể của nữ chính xuống nền nhà.

Con mẹ nó! Tên khốn khiếp! Hắn vậy mà dám động vào nữ nhân của cô!

Ngạo Thiên vẫn chưa kịp phản ứng lại với tình hình đang diễn ra, thì ở phía thân dưới đã truyền đến một cơn đau nhức dữ dội. Long Quân Dao ra sức chà đạp thứ dơ bẩn ở phía dưới của hắn. Nhìn nó vẫn còn cứng rắn được thì cô nhếch mép cười khẩy, đúng là tên ngựa đực hạ đẳng!

Đứng từ trên nhìn xuống, ánh mắt sắc lạnh của Long Quân Dao như cứa vào từng thớ da thớ thịt của Ngạo Thiên. Ánh nhìn ấy khiến cho hắn cảm thấy cả thân thể ngứa ngáy cùng khó chịu.

Lúc đấy, bỗng dưng hắn nhìn cô với một dự cảm không lành. Chỉ vừa nghĩ thế thì hắn đã phải hít lấy một ngụm khí lạnh lớn. Long Quân Dao không nói không rằng một chân lấy sức, đạp mạnh xuống phần dưới của hắn toé cả máu.

“Cưỡng bức con gái nhà lành? Để xem mày còn sức để cưỡng bức con gái người ta hay không?” Long Quân Dao chà chà thứ dơ bẩn dưới chân và không có ý định dừng lại. Còn Ngạo Thiên đau đến mức thét lên khàn cả cổ.

Hành hạ tên cặn bã ấy hả hê, Long Quân Dao nhắc chân đi đến bên giường, cô kéo tấm ga giường để quấn lấy che đậy thân thể của nữ chính. Cô nhẹ nhàng ôm nữ chính vào lòng rồi bế cô nàng lên.

Khi vừa được bế lên, Tống Lộ Khiết lại giật mình rồi sau đó rụt cả cổ lại trông rất đáng thương. Cô nàng hình như đã không còn có thể nhận thức được người khác nữa.

“Long tiểu thư sẽ đến đưa tôi đi. Long tiểu thư không có ghét tôi. Long tiểu thư sẽ đến cứu tôi.” Nữ chính nằm trong lòng Long Quân Dao không ngừng lẩm bẩm những câu như thế làm cho cô không ngừng đau lòng.

Long Quân Dao đưa tay vén vài sợi tóc lỏa xõa trước mặt nữ chính qua một bên, khi bàn tay cô vừa đưa đến thì nữ chính theo phản xạ liền co rút người lại rồi hét lên:

“Đừng động vào tôi! Anh tránh ra! Ngạo Thiên, anh tránh ra! Tên khốn! Tránh ra! Cút!!!”

“A Khiết! A Khiết! Không sao rồi! Ổn rồi! Không còn ai có thể động vào em nữa. Ngoan, đừng sợ!” Nhìn đến đây, cô không thể nào mà không đau lòng khi nhìn thấy nữ chính trở nên như thế. Long Quân Dao ôm chặt lấy người thiếu nữ vào lòng rồi khẽ đặt môi lên trán cô nàng.

“Không sao rồi, không sao rồi! Tôi đến cứu em đây! Tôi đến đưa em rời khỏi đây ngay! Ngoan, đừng sợ hãi...” Long Quân Dao không ngừng nhẹ giọng trấn an, xoa dịu nữ chính.

Hình như nhận biết được giọng của Long Quân Dao, ánh mắt khi nãy vẫn còn trống rỗng của nữ chính bỗng tụ lại vài điểm sáng nhỏ. Cô nàng ngước mắt lên nhìn người đang bế mình trong tay.

“L-Long tiểu thư?” Tống Lộ Khiết nhỏ giọng thăm dò. Cô nàng rất sợ sẽ lại nhìn thấy ảo giác, ảo ảnh của người ấy.

“Ừ, tôi đây! Không sao rồi, tôi ngay lập tức đưa em rời khỏi đây.” Long Quân Dao nghe thanh âm nữ tính, vốn trong trẻo đã bị khàn đi thì lại đau lòng, cô khi này dịu dàng đáp lại.

Cuối cùng cũng xác nhận được người mà bản thân luôn mong chờ cũng xuất hiện, Tống Lộ Khiết bắt đầu nhỏ tiếng thút thít khóc, cô nàng cố nép sát vào lòng Long Quân Dao hết mức có thể.

Long Quân Dao lúc ấy chỉ biết nhè nhẹ vỗ vỗ tấm lưng không ngừng run lên của nữ chính rồi ôm cô nàng quay lưng bước khỏi căn phòng kinh tởm này.

Trước khi rời khỏi đấy, Long Quân Dao không quên quay lại dặn dò hai người vệ sĩ.

“Đánh phế hai tay của hắn cho tôi! Không được nương tay!” Dặn dò xong, bóng lưng lạnh lùng của Long Quân Dao từ từ rời khỏi căn phòng của Ngạo gia.

Đám người làm và vị quản gia của Ngạo gia thấy Long Quân Dao bước ra từ căn phòng cấm. Đã thế, cô còn bế theo nữ hầu vừa nhận việc vài tuần trước nhưng đột nhiên mất tích thì cả kinh.

Chẳng để ý đến nhóm người lố bịch ấy, Long Quân Dao ôm Tống Lộ Khiết đi thẳng ra bên ngoài sảnh. Lúc này hai người vệ sĩ khác cũng vừa đến. Cô đưa chìa khóa xe của mình cho một người lái đi, còn cô thì theo người kia lên xe đến bệnh viện.

Ayy, cô chỉ vừa xuất viện thôi mà. Ai mà ngờ được cô phải quay lại sớm đến thế!