Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 159




“Ngươi! Tại sao?”

Long Quân Dao cứng ngắt quay đầu nhìn người đang đứng áp sát sau lưng mình. Còn ở phía trước bụng của cô đã bị một đoạn đao đâm xuyên qua.

Long Quân Dao khi này bắt đầu ho ra từng ngụm máu lớn, vẻ mặt chợt tái nhợt như kẻ sắp chết.

Kẻ đã đâm Long Quân Dao một lời cũng không nói mà chỉ biết mím môi nắm chặt cây đao trong tay rồi ra sức đẩy sâu đao hơn, mặc cho hai tay của kẻ đó đã run bần bật. Có lẽ là do phấn khích khi đã hạ được kẻ thù là Long Quân Dao.

“Xin, xin lỗi!”

Thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa quen thuộc thốt ra hai chữ xin lỗi.

Phía xa Vô Khuyết bỗng ôm mặt cười lớn. Tiếng cười của hắn khi đó vang vọng khắp không gian.

“Haha, Long Quân Dao, cuối cùng ngươi cũng có kết cục này. Ngươi nghĩ nàng ấy thực sự đứng ở phe ngươi sao? Đúng là ngây thơ! Cho dù lúc trước hay bây giờ ngươi cũng đều ngây thơ đến thế!”

Nam chính khi đấy đứng một nơi điên cuồng cười lớn rồi nói mấy lời giễu cợt cô, nhưng một chút phản ứng cô cũng chẳng có.

Long Quân Dao khi này chỉ chậm rãi nhìn về sau, nhìn dáng vẻ muốn trốn tránh ánh mắt của người nọ.

“Thần Phù, ta thật không ngờ!”

Đối mặt với Long Quân Dao, Thần Phù hơi đảo mắt rồi suy yếu cười nhạt một cái.

“Ngươi không ngờ đến tình huống này chứ gì. Trước khi ngươi bày trò li gián thì trước đó ta đã gặp Khuyết ca và đã vạch sẵn cái bẫy này để ngươi rơi vào. Quả nhiên là ngươi không bao giờ ngờ tới đúng không?”

Nói xong, khi này đến lượt Thần Phù phá lên cười như điên như dại, nhưng không rõ vì sao nghe ra từ trong giọng điệu của cô ta có chút bi thống.

Thần Phù vừa dứt tiếng cười, thì lúc ấy Long Quân Dao vốn vẫn còn trầm mặc không nói một lời bỗng khẽ cong cong khóe môi.

Tiếng cười rúc rích không ngừng vang lên phát ra từ Long Quân Dao.

Ban đầu chỉ là tiếng cười nho nhỏ nhưng rồi dần dần lại trở nên lớn hơn và bắt đầu điên cuồng.

Long Quân Dao khi đấy ngước gương mặt tái nhợt suy yếu của bản thân lên, cô hơi nhoẻn miệng cười khiến cho tất cả mọi người xung quanh có chút rợn người.

Cô đưa tay vuốt ngược mái tóc lòa xòa trước mặt về sau và gạt bỏ vệt máu đọng ở khóe miệng, kế đó cô liền đưa tay về phía sau bắt lấy cán đao của Thần Phù khiến cho cô ta giật mình buông tay.

Thần Phù mặt mày tái nhợt lùi về sau với vẻ mặt hoảng sợ nhìn Long Quân Dao.

Còn cô thì nắm chặt cán đao ở phía sau rồi rút mạnh ra làm cho máu bắn ra tứ phía.

Rút đao ra, Long Quân Dao nhìn lưỡi đao đã bị máu nhuộm đỏ trong một chốc rồi ném nó xuống đất. Cô khi này trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười quái gở rồi trả lời câu hỏi vừa nãy của Thần Phù:

“Đúng, ta rất không ngờ.” Nói đến đây, Long Quân Dao hơi dừng lại rồi sau đó cô lại cong cong khóe môi bày ra một nụ cười kỳ dị mà nói tiếp:

“Ta rất không ngờ bọn người các ngươi ngu đến vậy!”

Vừa nói dứt lời, vết rách trên bụng của Long Quân Dao tức khắc liền lành lại trong nháy mắt và không còn lưu lại bất kỳ một vết tích nào.

“Bọn ngươi nghĩ mấy trò mèo các ngươi bày ra sau lưng ta mà ta không hay biết gì? Ta chẳng qua là muốn xem thử các ngươi làm trò được đến đâu mà thôi.” Long Quân Dao vừa nói thì cùng lúc đó sắc mặt vốn dĩ còn tái nhợt như kẻ sắp chết của cô dần trở nên hồng nhuận có khí sắc hơn.

Cả bọn người nam chính lúc này quả thực đã bị cô dọa cho một phen mất mật. Ai nấy đều kinh sợ vẻ mặt xanh xao vàng vọt.

“Ay, không ngờ tài diễn xuất của mình lại đỉnh đến vậy.” Long Quân Dao cười khẩy tự khen bản thân một câu.

Trong lúc cả đám người vẫn còn ngây ngốc với tình hình khi này thì bỗng chớp mắt một cái Long Quân Dao đã đứng sát cạnh Thần Phù.

Cổ Thần Phù bị Long Quân Dao giữ chặt trong tay, cô chậm rãi gia tăng lực đạo bàn tay đang siết lấy cổ của Thần Phù rồi dần dần nâng cả thân thể cô ta lên cao.

Thần Phù khi đó khó khăn hít thở và không ngừng cấu véo vào tay của cô nhằm để tẩu thoát nhưng mọi thứ đều vô dụng.

Mắt thấy tình hình không mấy lạc quan, Vô Khuyết mở đôi cánh lớn của bản thân ra rồi xé gió lao về phía của Long Quân Dao và trong tích tắc hắn đã có thể cứu Thần Phù thoát khỏi bàn tay của Long Quân Dao.

Vô Khuyết ôm Thần Phù treo lơ lửng giữa không trung nhìn xuống kẻ điên dại khủng bố là Long Quân Dao đang đứng bên dưới.

Hắn biết chỉ cần ở trên cao thì hắn vẫn an toàn, vì cô đã không còn cánh để có thể bay nữa rồi.

Đắc chí chưa được bao lâu, bỗng tiếng cười khẽ của Long Quân Dao lại vang lên.

Đối diện với giọng cười rợn người này, trong mắt của nam chính hơi ánh lên một tia e dè cùng sợ sệt. Tự dưng hắn có một dự cảm không lành...

Quả nhiên, linh cảm của hắn không sai!

Đôi mắt của Long Quân Dao khi này sáng lên một tia đỏ quỷ dị, cô đứng yên bên dưới ngước lên nhìn Vô Khuyết hắn đang bay lơ lửng trên cao.

“Ngươi nghĩ ngươi có cánh, ta không có?”

Một câu này của Long Quân Dao đã triệt để dọa sợ Vô Khuyết và đánh tan nhuệ khí của binh lính Thánh giới.

Để chứng minh cho lời nói của bản thân, Long Quân Dao phất nhẹ tay một cái thì thanh katana liền quay về hình dáng trượng.

Kế tiếp đó, cô dùng trượng gõ mạnh xuống đất, một tiếng “đinh” chói tai vang lên.

Âm thanh ấy vừa dứt thì đó cũng chính là lúc cơn ác mộng kinh hoàng với mọi thứ tồi tệ nhất kéo đến.

Mây đen kéo đến vần vũ phía trên đầu, sấm chớp bắt đầu nổi lên, từng trận cuồng phong cũng trở nên điên cuồng rít lên.

Khung cảnh lúc này quả thật chẳng khác gì trong mấy bộ truyện tranh nói về tận thế.

Long Quân Dao khi đấy vốn vẫn đang cúi gằm mặt chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt cô khi đó như phát sáng, ánh mắt vô cùng kinh người.

Và kế tiếp đó, giây phút dọa người nhất cũng đã diễn ra.

Từ lưng của Long Quân Dao bỗng mọc ra một đôi cánh lớn, thậm chí còn lớn hơn cả cánh của nam chính.

Thay vì cánh của Thánh nhân là màu trắng thì đôi cánh của cô chỉ có duy nhất một màu đen nhánh và tử khí thì không ngừng tuôn ra.

Vô Khuyết tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, cũng tự thân được trải nghiệm chân thực thì gần như tất cả lông tóc trên cơ thể hắn đều dựng ngược lên.

Con mẹ nó, lần này... lần này quả là hết thật rồi...