Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 147




Long Quân Dao và Thần hoàng đánh nhau làm khuấy đảo cả một Thần giới to lớn.

Mặc dù có thể dễ dàng hạ được đối phương nhưng Long Quân Dao vẫn cứ thích đùa giỡn cùng với nàng ta.

Còn Thần hoàng, tuy nàng đã tung ra hết tất cả sức mạnh của bản thân nhưng có vẻ nàng vẫn chưa thể chạm đến đối phương dù chỉ một ít.

Nàng ta khi này bị đẩy dồn về một gốc nhỏ không ngừng thở dốc, Long Quân Dao thì vẫn thản nhiên y như rằng cả hai người họ đang chơi đùa chứ không phải giao đấu vậy.

Thần hoàng giương đôi mắt giăng đầy tơ máu nhìn lên Long Quân Dao, nàng ta trong lòng vừa có chút kinh sợ vừa căm hận. Bởi vì, nàng ta đường đường là người đứng đầu của một giới, vậy mà bây giờ lại bị một kẻ phản đồ như Long Quân Dao chơi đùa như vậy.

Nàng ta thực sự không phục!

Dần bị rơi vào thế yếu, thậm chí, cả thể lực cũng đang dần hao mòn nhưng cái người mà nàng ta mong đợi vẫn chưa xuất hiện.

Rõ ràng, nàng đã cho người đi tìm người ấy rồi cơ mà, nếu người ấy vẫn chưa xuất hiện thì nàng ta e sợ rằng bản thân sẽ không thể tiếp tục trụ được mà kéo dài thời gian nữa.

Thần hoàng hơi đảo mắt, tuy biết rõ chính mình có thể không thể đánh thắng đối phương được, nhưng mà nàng vẫn phải cố hết sức kéo chân người nọ để chờ cứu viện mà thôi.

Nghĩ xong, nàng ta như đã lấy lại được tinh thần rồi tiếp tục xông lên.

Long Quân Dao thấy người nọ đã bắt đầu đánh tới lần nữa, cô khi đó cũng không gấp gáp để tránh né.

Nàng ta nhảy đến đánh ra một đòn, Long Quân Dao từ tốn không mất chút sức lực dễ dàng tránh được.

Nhìn thấy đòn đánh của bản thân bị Long Quân Dao né được, Thần hoàng lại tung thêm mấy chiêu.

Hai người khi đó lại giao đấu mất thêm một lúc lâu. Long Quân Dao dùng hết kiên nhẫn của bản thân để chờ người nọ xuất hiện, nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy người đâu nên cũng dần không còn kiên nhẫn để đợi chờ nữa.

Cô lúc này tránh chiêu của Thần hoàng rồi nhảy lùi về sau mấy bước, biểu tình trên gương mặt cô lúc đấy có chút lạnh đảm cùng u ám, giọng nói trầm trầm đầy lạnh giá vang lên:

“Chẳng phải Thần hoàng Thần Phù đại nhân cho người đến Thánh giới cầu cứu sao? Sao đến tận bây giờ chưa thấy người? Ta bắt đầu mất kiên nhẫn rồi đấy!”

Nghe thấy những gì mà Long Quân Dao nói thì vẻ mặt của của nữ tử được gọi là Thần Phù liền biến sắc rồi trở nên tái nhợt, nàng ta đã cố gắng sai người đến Thánh giới một cách âm thầm nhất, vậy mà vẫn bị Long Quân Dao nhìn ra?

Nàng ta thực sự vạn lần không nghĩ đến rằng ý đồ của bản thân lại dễ dàng bị cô nhìn thấu đến vậy. Sắc mặt của nàng ta bây giờ đã xấu đến mức cùng cực và nó biến hóa không ngừng với lúc trắng lúc xanh.

Nhận thức được Long Quân Dao đã biết được những việc mình làm, Thần Phù dùng ánh mắt dè chừng nhìn cô rồi vô thức lùi về sau mà vào thế phòng thủ.

Còn Long Quân Dao, cô chờ đến phát chán rồi, cô còn phải chơi với ả Thần hoàng nhạt nhòa này đến bao giờ đây.

Long Quân Dao trong lòng có chút không vui, cô đảo mắt nhìn xung quanh rồi nhìn về phía người đang đứng đối diện ở chỗ xa.

Thần Phù cũng chính là một trong những nữ chính của thế giới này, nên theo định lý bình thường thì chỉ cần nữ chính bị đẩy vào đường cùng thì nam chính sẽ tự nhiên xuất hiện.

Vừa nghĩ đến đó, Long Quân Dao mặt vẫn đang cúi gầm nhìn xuống mặt đất chậm rãi ngước lên và trên môi của cô còn treo theo một nụ cười nhàn nhạt có chút rợn người.

Đối mặt với nụ cười đầy ẩn ý cùng quỷ dị của Long Quân Dao, Thần Phù không nhịn được mà rùng mình và lại tiếp tục lùi về sau thêm vài bước.

Long Quân Dao không nói thêm gì mà chỉ giơ cái gậy gỗ đầy tầm thường trong tay lên rồi gõ một phát thật mạnh xuống đất.

Khi này vang lên một âm thanh thanh thúy truyền đi khắp Thần giới, chẳng những vậy, nó còn vang đến cả Thánh giới. Âm thanh đấy không ngừng vang vọng đi khắp Thánh giới lẫn Thần giới.

Tiếng động ấy vừa vang lên chưa lâu và nó còn chưa dứt hẳn thì cả Thần giới khi đó bỗng rung rung một cách dữ dội, cùng đó tất cả kiến trúc, tòa nhà cũng dần sụp đổ xuống.

Thần Phù hoang mang tột độ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng ta liếc nhìn xung quanh với ánh mắt tràn ngập hoang mang và tuyệt vọng. Lẽ nào, Thần giới đến đây là diệt vong ư?

Nàng ta đứng đờ người ra nhìn mọi thứ đang dần dần đổ xuống trước mắt, có lẽ là bị dọa cho thất thần mất rồi.

Đây chính là lần đầu tiên mà Thần Phù nàng ta cảm nhận được tuyệt vọng là gì...

Thần hoàng Thần Phù, nàng ta lúc đấy với vẻ mặt vừa tuyệt vọng vừa tràn đầy giận dữ căm phẫn, nàng ta không thể để cả Thần giới bị vong dễ dàng như vậy được.

Thần Phù khi này bất chấp tất cả, dù cho người kia có đến hay không, hay là nàng có đánh lại được đối phương hay không? Bây giờ đây, Thần Phù chỉ cố dùng hết tất cả sức mạnh vốn có của một Thần hoàng mà đối đấu với người nọ.

Nàng lúc đó nhắm mắt tập trung sức mạnh, thần hoàng ấn ở trên thân thể của Thần Phù lúc này bắt đầu hội tụ một cỗ lực lượng sức mạnh rồi bộc phát ra, và nó đã tạo thành một luồn đại khí vô cùng mạnh mẽ.

Sau khi huy động được hết tất cả sức mạnh, trên đầu của Thần Phù xuất hiện một cái vòng tròn hào quang rực rỡ, nàng ta khi đó dần mở mắt ra rồi nhìn thẳng về phía của Long Quân Dao.

Đôi mắt của Thần Phù vào lúc ấy như phát ra lam quang sáng quắc rồi nhìn chòng chọc Long Quân Dao.

Nếu có thể dùng ánh mắt để giết chết một người thì có lẽ Long Quân Dao đã chết dưới ánh mắt sắc bén của Thần Phù cả nghìn lần.

Nàng ta giương đôi mắt to tròn đang dâng lên sự căm phẫn tột độ với người trước mắt, Thần Phù nghiến răng nhìn Long Quân Dao rồi không kiềm chế được mà nhảy đến trước mặt cô để hạ thủ.

Với sức mạnh tiềm ẩn đã được bộc lộ ra hết, khí thế của Thần Phù lúc đấy rất đáng sợ, nàng ta như không còn màng đến sự sống chết mà điên cuồng dồn hết sức lực để đánh về phía Long Quân Dao.

Còn Long Quân Dao, cô lúc này cũng phải thừa nhận một điều rằng, một khi thần nhân phát động toàn lực thì quả thực rất mạnh mẽ.

Thậm chí, sức mạnh ấy có khi còn có thể sánh ngang với một thánh nhân, à không, nói chính xác là một thần nhân lúc dùng toàn lực có khi còn hạ được cả một thánh nhân cơ.

Mặc dù cô công nhận sức mạnh lúc này của Thần Phù rất ghê gớm, nhưng có điều, thật tiếc khi người mà nàng ta đối đầu lại là Long Quân Dao cô, chứ không phải là một ai khác.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Đứng trước kẻ đứng đầu Thần giới đang dùng toàn lực để đối phó với chính mình.

Thay vì lo sợ, hoang mang nếu như là một người nào đó. Thì Long Quân Dao khi ấy vô cùng dửng dưng trước chuyện này.

Nét mặt của cô còn không buồn thay đổi dù chỉ một chút.

Long Quân Dao miệng thì xuýt xoa trước sức mạnh được đẩy lên mức cao nhất của Thần Phù, nhưng biểu tình trên gương mặt của cô vẫn là một mảnh băng lạnh.

Thần Phù càng nhìn vẻ mặt bình thản như không của Long Quân Dao thì nàng càng tức giận.

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi rít lên rồi nhảy đến tung một đòn chí mạng về hướng của Long Quân Dao, cứ ngỡ đã đánh trúng người nọ nhưng đến khi nàng nhận thức được thì ở phía đối diện đã không còn ai đứng ở đấy.

Không biết Long Quân Dao tránh đòn từ lúc nào, cô chớp nhoáng xuất hiện phía sau lưng Thần Phù,

Hình như cảm nhận được hơi thở của cô, Thần Phù thân thể cứng ngắc chầm chậm quay đầu về sau, chưa kịp nhìn rõ đối phương thì nàng đã bị bàn tay to lớn của Long Quân Dao chợp được vào cái cổ thon thả trắng nõn của bản thân.

Bàn tay của Long Quân Dao lúc đó không nhanh không chậm từ từ siết chặt lại từng chút một, Thần Phù khi đó cảm giác như tử thần đã kề cận và nàng ta dường như đã muốn buông bỏ tất cả, thì bỗng từ phía tầng mây lớn trên cao xuất hiện một lúc ba bóng người.

“Long Quân Dao, dừng tay!”

Giọng nói quen thuộc của Vô Khuyết vang lên, sau đấy là một thân ảnh nhảy đến rồi cướp Thần Phù ra khỏi tay của cô.

Hồ Huyên cứu được Thần Phù, nằm bên trong lòng của nữ nhân xa lạ, Thần Phù mơ màng nhìn lên cao và thấy thân ảnh thân quen của người mà bản thân đã mong chờ nhất thì phút chốc nàng cảm thấy vui sướng vô cùng.

Cuối cùng thì chàng ấy cũng đến cứu Thần Phù nàng ta.

Giờ đây, Thần Phù không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì khác ngoài nam chính Vô Khuyết. Thậm chí, đến người đang ôm mình là nam hay nữ, tiên hay ma thì nàng cũng chẳng bận tâm.

Long Quân Dao lúc đấy kẹt ở giữa, cô không có nhu cầu ăn cẩu lương!

Cô liếc nhìn nam chính một cái liền dời mắt đi, sau đấy cô nhún người một phát thì đã đứng sát bên cạnh Hồ Huyên từ khi nào.

Vừa nhận ra Long Quân Dao đã xuất hiện bên cạnh Hồ Huyên thì Vô Khuyết có chút khẩn trương kêu lên:

“Huyên nhi, cẩn thận!”

Nam chính vừa dứt lời, Hồ Huyên chưa kịp định hình mọi chuyện thì đã bị Long Quân Dao phất nhẹ tay rồi bay sang một bên.

Cô lúc đó vẻ mặt lưu manh nắm lấy cổ áo của Thần Phù rồi nâng lên, nhìn thẳng vào đôi đồng tử đang phát ra lam quang nhè nhẹ, Long Quân Dao cong môi rồi nhẹ giọng nói nhỏ vào tai của nàng ta:

“Thần hoàng đại nhân, có phải cô yêu cái tên đó không?”

Đối mặt với câu hỏi của Long Quân Dao, Thần Phù làm thinh không đáp nhưng cô cũng chẳng nổi giận mà tiếp tục nói:

“Cô có muốn thử một chút để xem tên Vô Khuyết ấy có yêu cô hay không không?”

Thần Phù vẫn không trả lời, nhưng ít nhất thì nàng đã có chút phản ứng với lời nói của Long Quân Dao, nàng lúc ấy hơi đưa mắt nhìn thẳng vào huyết sắc đỏ thẫm của trong đôi đồng tử của người nọ.

“Ý ngươi là sao? Ngươi đừng hòng giở trò li gián!”

“Có li gián hay không thì thử liền biết!” Long Quân Dao dùng giọng điệu đầy hàm ý rồi mờ mờ ám ám nói.

Thần Phù nhìn chằm chằm vào cô nhưng rồi cũng chẳng nói thêm gì, không đồng ý cũng chẳng phản đối.

Bởi vì nàng ta cũng muốn thử một chút...