Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 126: Cốt truyện (2)




Sau khi hiểu sơ quát về thế giới này, thì bây giờ đến nhân vật chính cũng như là con cưng của tác giả trong quyển tiểu thuyết này.

Mọi người đoán đúng rồi đấy, nam chính chính là Vô Khuyết.

Vô Khuyết kiếp trước là một kẻ mang phế ấn không thể tu luyện. Nhưng hắn không vì một chút trở ngại ấy mà từ bỏ con đường tu tiên của mình.

Nam chính tuy không có khả năng tu luyện, nhưng hắn vẫn luôn tìm kiếm cách khắc phục và sửa đổi phế ấn của bản thân để nó trở thành kim ấn.

Hắn mài mò tìm kiếm thông qua nhiều loại sách vở, và mất hàng chục năm trời thì mới tìm ra cách nhưng rồi hắn lại xui xẻo qua đời vì bệnh tuổi già.

Chết đi nhưng nam chính vẫn luôn không muốn đi luân hồi mà cứ tiếp tục vất vưởng ở nhân giới.

Trở thành một cô hồn dã quỷ đến tam địa giới cũng không chứa chấp nên linh hồn của nam chính chỉ có thể lang thang khắp mọi nơi ở nhân giới, đôi khi là tam địa giới mặc dù không thể ở lâu.

Cũng chính nhờ như thế mà nam chính dần tìm hiểu và có được rất nhiều kiến thức khác nhau về mỗi giới.

Cứ tiếp tục như thế, rất nhanh nam chính đã trở thành một linh hồn nghìn năm và tích tụ được rất nhiều kiến thức uyên thâm.

Và cứ nghĩ rằng nam chính vẫn sẽ tiếp tục cuộc đời của một hồn ma nhưng rồi vào một hôm. Bỗng trời nổi mây đen và thiên lôi đánh xuống, nam chính bị thiên lôi đánh trúng làm cho hồn phách gần như vỡ vụn.

Nam chính khi đó tưởng rằng bản thân đã bị sét đánh cho hồn phi phách tán, thế mà đến khi mở mắt ra thì hắn nhìn thấy bản thân đã được trọng sinh quay về mấy nghìn năm trước.

Vô Khuyết được trọng sinh mà vẫn giữ được trí nhớ của kiếp trước. Và cũng chính nhờ vào những ký ức của kiếp vừa rồi mà nam chính dễ dàng thay đổi phế ấn của bản thân thành kim ấn, đã vậy còn là loại kim ấn phát ra kim quang vô cùng mạnh mẽ.

Đó cũng chính là lúc con đường tu luyện của nam chính bắt đầu.

Nhờ vào kiến thức và cơ duyên bàn tay vàng của con cưng, nam chính gặp được rất nhiều quý nhân và giúp hắn ngày càng trở nên mạnh hơn.

Danh tiếng của nam chính khi đó vang dội bốn phương khắp hạ giới.

Không bao lâu sau, nam chính lại một lần nữa làm cho những người ở nhân giới và tiên giới có một trận kinh ngạc và mở rộng tam quan. Hắn trở thành người phi tiên sớm nhất và mất ít thời gian nhất.

Phi tiên xong, nam chính khi này bắt đầu đi vào con đường đi lên đỉnh nhân sinh. Hắn vừa tu luyện vừa ngao du khắp bốn phương thất giới mở rộng quan hệ với nhiều người ở những giới khác nhau.

Bên cạnh đó, nam chính còn có riêng cho mình một dàn hậu cung hùng hậu cực xịn gồm có: nữ vương yêu giới, công chúa quỷ giới, con gái cưng của Thánh đế, nữ Thần hoàng của thần giới và một nữ tiên nhân xinh đẹp bậc nhất tam thượng giới.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Khi phi tiên thì sẽ có thể giữ mãi vẻ ngoài trẻ đẹp mà không bao giờ già đi.

Nam chính Vô Khuyết lại tiếp tục trải qua một khoảng thời gian dài, không biết là mất bao lâu thì cuối cùng hắn cũng có thể thăng thần rồi hoá thánh.

Sau khi hoá thánh, nam chính rất nhanh chóng thu hút được sự chú ý cũng như sự yêu thích của con gái Thánh đế và Thánh đế.

Và những thánh nhân khác cũng rất yêu mến nam chính. Có được sự ưu ái nên cuộc sống của nam chính càng dễ dàng.

Nhưng mà không có gì là có thể giữ mãi được, cũng như cuộc sống yên bình của nam chính.

Nguyên chủ Long Quân Dao, người đứng đầu Long tộc nổi danh khắp tam thượng giới là oai dũng thiện chiến, cô là thánh tướng dưới trướng Thánh đế.

Ở thánh giới này, người đứng đầu là Thánh đế, thì người kế tiếp chính là nguyên chủ Long Quân Dao.

Long Quân Dao một lòng trung thành với Thánh đế, hắn sai đâu thì đánh đó. Và cũng chính là nhờ vào nguyên chủ mà các thế lực khác mới không thể lật đổ tên Thánh đế hiện tại. Và nhờ nguyên chủ nên tam địa giới mới không rục rịch ngo ngoe đánh lên tam thượng giới.

Trên thánh giới, ấn mạnh là hoàng kim thánh ấn, và người mang ấn này chỉ có thể là Thánh đế. Và ngoài ra còn có một kẻ khác, chính là nguyên chủ Long Quân Dao.

Thậm chí, ấn của nguyên chủ còn mạnh hơn so Thánh đế một bậc. Chắc có lẽ do thế mà Thánh đế luôn luôn dè chừng và luôn tìm ra mọi cách để đưa nguyên chủ rời khỏi thánh giới, tránh xa bản thân.

Có lúc thì Thánh đế truyền lệnh cho nguyên chủ đến biên cương Hải tộc, một tộc hùng mạnh nổi danh hung tàn thuộc yêu giới để canh chừng bọn người đó làm loạn. Có khi lại là đi đến quỷ giới thám thính.

Những chuyện tưởng chừng vô cùng nhỏ nhoi không cần một thượng thánh tướng như nguyên chủ ra tay, thì Thánh đề đều đẩy hết việc đó cho nguyên chủ làm.

Lúc bấy giờ, nguyên chủ sau khi hoàn thành công việc được giao quay về thánh giới thì mới biết đến sự tồn tại của nam chính.

Bởi vì khi cô đi thực hành nhiệm vụ được giao đã là chuyện của mấy trăm năm về trước, lúc đó nam chính còn là một thần nhân cấp nhỏ.

Vừa quay về thánh giới, nguyên chủ đi đâu cũng nghe thấy lời khen ngợi hoặc nhắc đến nam chính, nên ngay từ lúc đó Long Quân Dao đã không mấy thiện cảm với cái tên Vô Khuyết trong lời nói của các thánh nhân khác.

Cho đến tận khi nguyên chủ và nam chính đụng mặt nhau ở Thánh điện thì cô càng không ưa cái tên Vô Khuyết.

Nguyên chủ vì luôn đối đầu với nam chính nên càng khiến cho Thánh đế bất mãn.

Nam chính cũng biết nguyên chủ không có thiện cảm với mình nên cũng cố gắng giảm thiểu sự va chạm của cả hai.

Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến, trong một lần nọ, không rõ nam chính vô tình hay cố ý, hắn đã thả ra một con yêu thú dữ tợn vốn đã bị nguyên chủ phong ấn hơn vạn năm.

Yêu thú thoát ra và lại một lần nữa khiến cho tam thượng giới lại rơi vào hỗn loạn. Thế nên nguyên chủ lại phải một lần nữa vất vả bắt lại yêu thú. Có điều lần này cô không hề dễ dàng bắt được nó như lần trước, nguyên chủ phải mất gần hơn mấy năm mới có thể giết được yêu thú.

Còn nam chính, sau khi gây chuyện liền một câu ‘thật xin lỗi! ta không biết nơi đó lại có phong ấn yêu thú.’ xem như xong chuyện, vậy nên nguyên chủ càng bất mãn căm ghét nam chính.

Như thế đã đành, lẽ ra người nào làm người đấy chịu, nhưng vì con gái đứng ra cầu xin, cuối cùng Thánh đế lại nói một câu rằng:

“Long thánh tướng, dù sao cô cũng đã có thể một lần phong ấn con yêu thú đó. Thì làm thêm một lần nữa cũng chẳng phải việc khó khăn gì. Thế nên chuyện này giao lại cho cô nhé!”

Nguyên chủ thì vốn mang tính trung thành nên đành nuốt căm hận xuống mà làm theo ý chỉ của Thánh đế.

Nhưng sức chịu đựng cũng có một giới hạn nhất định, cuối cùng sau khi nam chính lại một lần gây hoạ lớn nhưng lại đẩy sang cho nguyên chủ. Và rồi nguyên chủ liền không kiêng nể nữa mà liền đánh nhau với hắn.

Và trận đánh vừa rồi của Long Quân Dao và Vô Khuyết chính là trận đánh ấy trong tiểu thuyết gốc.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Hai người đánh nhau làm cho trời long đất lở, nam chính mặc dù rất tài giỏi rất mạnh nhưng khi đối đầu với Long Quân Dao cũng không phải đối thủ.

Dù sao khi cô ra ngoài đánh trận thì nam chính vẫn còn chưa ra đời, mà nói gì đến nam chính, có khi cha mẹ hắn vẫn còn chưa sinh ra nữa là.

Hai người trong khi đánh nhau quyết liệt, nam chính thất thế bị Long Quân Dao dồn vào đường cùng và chỉ một chút nữa là có thể lấy mạng hắn.

Vậy mà, nam chính lại một lần được người tình của mình, chính là vị tiểu cô nương của Thánh đế giúp hắn cầu xin phụ thân mình giúp đỡ.

Thánh đế đồng ý giúp nam chính dẫn thiên lôi đánh xuống Long Quân Dao để khống chế cô, và mở ra thời cơ cho nam chính hạ gục Long Quân Dao.

Dù sao ông ta cũng đã ngứa mắt Long Quân Dao từ rất lâu, ông ta cho rằng ngày nào nguyên chủ còn tồn tại thì nguy cơ vị trí Thánh đế của ông ta còn bị đe doạ ngày đấy. Lý do là, nguyên chủ so với Thánh đế ông ta còn mạnh hơn một bậc.

Vô Khuyết có thời cơ dùng một chưởng làm cho tất cả kinh mạch của Long Quân Dao đứt đoạn.

Chưa kể, thường tiên nhân vẫn có hình dáng giống như người phàm chỉ là họ có tuổi thọ dài hơn, không bao giờ già đi và có được quyền phép.

Còn thần nhân thì chỉ khi bộc phát hết sức mạnh mới làm lộ ra vòng tròn hào quang trên đỉnh đầu, và vòng tròn đấy chính là nơi chứa tất cả sức mạnh của họ. Nếu vòng tròn ấy vỡ nát, đồng nghĩa họ sẽ mất hết quyền năng và trở thành phàm nhân, còn nặng hơn sẽ là mất mạng.

Và thánh nhân thì khác, thánh nhân thường có thân thể cường tráng và dáng người cao lớn hơn so với người phàm và thần - tiên.

Thánh nhân khác với thần nhân ở điểm, bọn họ ai cũng có một đôi cánh, và tuỳ vào sức mạnh mà độ rộng, độ lớn của cánh khác nhau và có thể nói rằng, đôi cánh chính là một trong những nơi ẩn chứa sức mạnh của họ.

Ngoài ra ở thánh giới, có lẽ người có đôi cánh đẹp nhất, lớn nhất chính nguyên chủ Long Quân Dao. Còn nam chính, vì chỉ vừa mới hoá thánh nên cánh vẫn chưa hình thành.

Thế nên, sau khi hắn chặt đứt đôi cánh của Long Quân Dao thì hắn liền mang về và biến nó thành của mình.

Theo nguyên gốc, kể từ lúc nam chính có được cánh nguyên chủ thì sức mạnh tăng vọt, nam chính thừa kế gần như tất cả sức mạnh của Long Quân Dao. Một tên chỉ mới kết tinh lam thánh ấn, trong thời gian ngắn ngủi đã có được hoàng kim thánh ấn.

Và nguyên chủ Long Quân Dao đã mất mạng trong trận đánh ấy mãi mãi không thể  quay về.

Nam chính sau khi đánh bại được tảng đá cản trở lớn nhất là Long Quân Dao thì cuộc sống ngày càng thuận lợi.

Hắn thành thân với đứa thánh nữ của Thánh đế, sau đó lập thêm tiểu thiếp có những thân phận cực khủng, nên càng làm cho địa vị của hắn tăng lên ở thất giới.

Không lâu sau đó, cơ duyên lớn nhất của nam chính là nhặt được bàn tay kim cương khủng nhất. Nhờ vào bàn tay kim cương ấy, nam chính không bao lâu sau dùng thứ đó thống nhất thất giới thành tam giới.

Tam thượng giới trở thành thiên giới, nhân giới trở thành hạ giới, tam địa giới trở thành địa giới, hay còn gọi là địa ngục. Bởi vì sau khi nam chính Vô Khuyết thống nhất thất giới, để đề phòng tam địa giới lại làm loạn nên hắn phong ấn phong toả toàn bộ lối đi dẫn ra bên ngoài kết nối với hạ giới.

Do là chỉ cần địa giới có thể ra ngoài, đi đến hạ giới thì kiểu gì cũng tìm được đường lên thiên giới nên nam chính đã phong ấn tất cả con đường của địa giới dẫn đến hạ giới.

Và địa giới từ đó mà có thêm một tên gọi khác chính là địa ngục, vì nó chẳng khác gì một ngục giam yêu ma quỷ quái.

Nam chính Vô Khuyết thống nhất thất giới, kế đó dễ dàng ngồi lên được cái ghế Thiên đế hay còn cách gọi khác là Thiên hoàng. Sau cùng, nó cũng chính là kết thúc viên mãn của bộ tiểu thuyết lần này.