Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 122: Ngoại truyện - Du lịch đảo




\*\*\* Tác giả không chuyên thể loại tâm linh\, kinh dị\, creepy nên có thể văn phong và cốt truyện không hấp dẫn cho lắm\. Cái này tác giả viết để mọi người đọc vui nhân ngày Halloween nên mong sẽ không bị ném gạch đá\. Chân thành cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ\! Mời mọi người đọc truyện vui vẻ\.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Lễ Halloween sắp diễn ra, Tống Lộ Khiết bỗng nổi hứng muốn đi đến mấy nơi hẻo lánh để du lịch trải nghiệm.

Cô nàng lúc này bàn bạc với Long Quân Dao, cô nói rằng năm nào cũng đón Halloween ở mấy thành phố lớn nên bản thân đã chán rồi.

Và cô nàng bây giờ muốn đi du lịch ở nơi nào đó có thể mang lại cảm giác rùng rợn mới lạ cho bản thân nhân dịp lễ Halloween.

Long Quân Dao ngồi ở bàn làm việc vừa ký mấy cái hợp đồng vừa nghe Tống Lộ Khiết nói.

Chờ cô nàng nói xong thì cô mới ngước lên, vừa ngẩng mặt lên thì Long Quân Dao liền bắt gặp ánh mắt lấp lánh đầy mong chờ của Tống Lộ Khiết.

Mấy lời từ chối vừa định nói ra cửa miệng đều bị Long Quân Dao nuốt ngược trở lại vào trong.

Ay, vẫn là cô không thể đấu lại ánh mắt này của A Khiết.

Bỗng dưng Long Quân Dao cảm thấy bản thân thật thất bại khi thua trước một ánh mắt của Tống Lộ Khiết.

Long Quân Dao đưa tay lên vuốt mặt một cái rồi thở dài.

“Được rồi! Tất cả đều chiều theo ý em. Địa điểm cũng cho em tự quyết định.” Long Quân Dao hơi mỉm cười rồi đưa tay vén mấy sợi tóc của Tống Lộ Khiết về sau, nói.

Nhận được cái gật đầu của đối phương, Tống Lộ Khiết vui vẻ ngồi lên đùi Long Quân Dao và kế đó choàng tay ôm lấy cổ của cô.

“Em yêu chị nhất!” Nói xong, Tống Lộ Khiết liền hôn một cái lên má Long Quân Dao.

Hai người khi này ánh mắt thâm tình nhau, không kiềm được mà hai đôi môi cứ vậy gần lại nhau thêm chút và rồi quấn lấy nhau mà hôn.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Tống Lộ Khiết tìm được một hòn đảo nhỏ thông qua một tờ báo, và nhờ bài viết trong báo cô nàng mới biết được rằng, hòn đảo này là một điểm du lịch nhưng do không nổi tiếng nên vẫn chưa có nhiều du khách cho lắm.

Cô nàng hào hứng đặt hai vé tàu để đến hòn đảo ấy.

Long Quân Dao vì chiều người yêu mà dẹp luôn công việc sang một bên để đi du lịch với cô nàng.

Hai người đi chuyến tàu sớm nên khi mặt trời chưa ló dạng đã phải mang hành lí ra bến tàu.

Sau mấy giờ đồng hồ ngồi tàu thì cuối cùng cả hai đã đến được hòn đảo ấy.

Khi vừa đặt chân lên đảo thì điều khiến cho Long Quân Dao phải chú ý đến nhất là xung quanh hòn đảo này được bao quanh bởi những rặng cây dày đặc.

Đúng vậy, nơi này cây cối rất nhiều, nó nhiều đến mức làm cho người ta cảm thấy có hơi rợn người.

Đưa tay lên xem giờ thì cô thấy đồng hồ vừa điểm đúng tám giờ sáng.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp nơi, tuy đứng dưới ánh nắng ấm áp nhưng không hiểu sao Long Quân Dao lại có chút cảm giác hơi ớn lạnh.

Tống Lộ Khiết khi này phấn khởi kéo tay cô để đi tìm nhà nghỉ.

Nhưng với một hòn đảo nhỏ và vẫn còn hoang vắng như thế này thì thực sự rất khó mà tìm được một nhà nghỉ để qua đêm.

Hai người đi vào trung tâm đảo, thay vì nhà cửa san sát nhau như những nơi khác thì ở đây cứ cách từ năm đến mười mét mới có một căn nhà.

Tìm hơn hai mươi phút, thì cuối cùng cả hai mới tìm được chỗ qua đêm, đó là một nhà dân và chủ nhà đã đồng ý cho hai người thuê lại căn phòng trống trong nhà.

Có lẽ, là do từ nhỏ đến lớn Long Quân Dao chưa từng ở một nơi nào hẻo lánh như nơi này nên cô vẫn có chút không quen. Thế nhưng về Tống Lộ Khiết thì khác, cô nàng rất phấn khích với mọi thứ mới mẻ xung quanh.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Ngày hôm sau đã là Halloween, đáng lẽ ở mọi nơi phải trang trí chuẩn bị cho ngày lễ ấy, nhưng còn nơi này thì không.

Ban đầu Long Quân Dao có hơi nghi ngờ, nhưng rồi nghĩ đến đây chỉ là một hòn đảo hẻo lánh. Mà thường ở những vùng quê, vùng đảo nhỏ thì làm gì mấy cái lễ này du nhập tới được. Thế nên, cô cứ vậy cho qua.

Mọi người ở đây không hề có bất cứ bày trí cầu kỳ gì, như là trưng bí ngô hay treo mấy vật trang trí đa dạng. Mà họ chỉ treo duy nhất một cái đèn lồng màu trắng kỳ dị trước cửa nhà.

Không cần trang trí quá nhiều nhưng với bầu không khí ở đây, nó cứ mang đến một cảm giác gì đó rất quái dị khiến cho Long Quân Dao hơi bất an.

Trời khi này đã hơi xế chiều, hai người lúc ấy đã nghỉ ngơi đủ nên định sẽ đi dạo xung quanh tham quan.

Long Quân Dao và Tống Lộ Khiết lục tục thay quần áo rồi định rời khỏi nhà.

Vừa đi ra đến cửa thì bỗng bà chủ nhà gọi hai người lại, bà ấy im lặng trong vài phút rồi mới mở miệng:

“Hai người định sẽ đi dạo à? Nếu vậy thì cầm theo cái này, và hãy nhớ trở về trước chín giờ tối. Về sớm hơn càng tốt.”

Nói rồi, bà ấy dúi vào tay Long Quân Dao là một cái đèn pin và trên bề mặt ống kín có dán một tờ giấy.

Nhận lấy cái đèn, Tống Lộ Khiết nhìn thấy tờ giấy nên đưa tay định bóc ra thì liền bị bà chủ nhà cản lại.

“Đừng có gỡ ra!” Bà ta gần như gào lên.

Tống Lộ Khiết bị doạ cho một trận nên liền đứng đờ người ra, thấy vẻ mặt của cô nàng nên bà ta cũng dịu lại rồi nói tiếp:

“Không được gỡ tấm giấy ấy ra. Hãy nhớ kỹ không được gỡ nó ra. Nếu không, lỡ có chuyện gì xảy ra thì tự mà chịu.”

Nói rồi, người đàn bà quay lưng bỏ đi vào nhà.

Nhìn thái độ cư xử kỳ lạ của chủ nhà thì Long Quân Dao càng nghi ngờ hơn.

Cô lúc này đã dám khẳng định rằng nơi này chắc chắn có vấn đề.

Quay sang nhìn người bên cạnh, cô định khuyên A Khiết vẫn nên ở lại trong nhà thì hơn, nhưng rồi cô lại bắt gặp vẻ mặt hứng khởi của cô nàng nên cũng đành nhịn mấy lời kia xuống.

Long Quân Dao không muốn phá cuộc vui của A Khiết nên giờ cô chỉ biết đi theo để bảo vệ cho cô nàng mà thôi.

Trước khi rời đi, cô quay trở về phòng và mở hành lí lấy ra một con dao bấm rồi sau đó nhét vào túi quần.

Có vũ khí tự vệ vẫn là an toàn nhất.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Long Quân Dao và Tống Lộ Khiết khi này đi dạo cùng nhau.

Đi dưới nắng chiều tà, ánh nắng màu cam rọi lên Tống Lộ Khiết, nó làm cho cô nàng giống như thiên thần giáng trần đang phát ra một ánh hào quang trông rất đẹp mắt.

Hai người cứ vậy đi dạo cho đến khi bầu trời dần tắt nắng.

Trời thì một lúc một tối, Long Quân Dao khi này nói rằng đã đến lúc quay về rồi, nhưng Tống Lộ Khiết giống như một con thú nhỏ vừa được thả ra thế giới rộng lớn nên rất tò mò và vẫn muốn tiếp tục khám phá, vậy nên cô nàng từ chối.

“Vẫn còn sớm cơ mà.” Tống Lộ Khiết nói.

Nghe cô nàng nói thế, Long Quân Dao đưa tay nhìn đồng hồ thì quả thực vẫn còn rất sớm. Chỉ mới sáu giờ ba mươi phút chiều thôi.

Thấy trời vẫn còn khá sớm, vẫn chưa đến giờ mà người chủ nhà nói, chính vì thế mà hai người lại tiếp tục đi dạo trong chiều tối.

Không biết hai người đã đi được bao lâu, đi được bao xa, nhưng khi này Long Quân Dao mới chú ý rằng ở xung quanh ngoài cây cối ra thì chẳng có một ngôi nhà nào cả.

Đi thêm được mấy bước thì bỗng Tống Lộ Khiết dừng lại.

Cô nàng nhìn chăm chú về phía bên kia hàng rào ngăn cách cánh rừng với đường cái này.

“Em nhìn gì vậy?” Long Quân Dao nhìn theo hướng mà cô nàng nhìn, rồi hỏi.

“Em…” Tống Lộ Khiết hơi ngập ngừng rồi bất chợt quay sang hỏi cô:

“Chị có nhìn thấy đứa bé ấy không?”

“Đứa bé? Đứa bé nào?” Long Quân Dao nheo mày khó hiểu nhìn cô nàng rồi nhìn về phía kia một lần nữa.

Và lần này quả thật y như lời của A Khiết nói, cô nhìn thấy có một đứa trẻ đứng bên kia hàng rào nhìn hai người. Nhưng rõ ràng ban nãy cô hoàn toàn không nhìn thấy đứa trẻ này.

Nhìn thẳng về phía của đứa nhỏ kỳ lạ kia, ánh mắt của nó có chút mê man và ẩn chứa một nỗi buồn man mác. Kế tiếp đó thì hai người liền nhìn thấy một cảnh khá kinh dị.

Một bóng đen hình người từ bên trong bóng tối bước ra, chưa kịp nhìn rõ đó là nam hay nữ thì ngay tức khắc đứa bé đã bị kéo đi vào trong màn đêm của cánh rừng.

Theo phản ứng của một người bình thường, hai người khi này lập tức chạy về chỗ hàng rào rồi nhìn vào rừng, nhưng bây giờ trời đã sụp tối, thế nên bên trong kia ngoài một màu đen ra thì chẳng thể nhìn thấy được gì khác.

Tống Lộ Khiết khi này quay sang nhìn Long Quân Dao không biết tiếp theo phải làm gì nên cất giọng hỏi:

“Chị, chúng ta phải làm sao đây?”

“Cứu người trước đã.”

Long Quân Dao lúc này đi dọc theo hàng rào để tìm thử xem có lối nào dẫn vào rừng không, đi được vài mét thì hai người dừng lại trước cái cửa rào sắt cũ kỹ được khoá lại bằng xích.

Mắt thấy có lẽ đã vô vọng, không thể cứu được đứa bé ấy thì bỗng dây xích cửa rơi xuống đất, và cánh cổng chậm rãi mở ra làm cho một âm thanh chua chát vang lên:

“Két…”

Âm thanh rợn người phát ra từ cánh cửa sắt cũ kết hợp với tiết trời se lạnh, và bầu trời sụp tối ảm đạm làm cho mọi thứ xung quanh dường như trở nên đáng sợ hơn.

Tống Lộ Khiết khi này hơi sợ nên vô thức nhích lại gần Long Quân Dao hơn chút, còn hai tay của cô nàng cũng nắm chặt lấy vạt áo của cô không buông.

Vấn đề đã được giải quyết, thế nên hai người cẩn trọng từng bước tiến qua bên kia cánh cửa sắt đi vào địa phận của khu rừng.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Tiến vào rừng, tiếng xào xạc do gió và lá cây tạo ra khiến cho người ta có chút rợn người.

Hai người không nhanh không chậm nương theo ánh sáng mờ nhạt của đèn pin mà đi trong đêm tối.

À, ừ Long Quân Dao cô có hai cái đèn pin, một cái là của cô và một cái của người chủ nhà đưa cho. Khi cho tay vào túi quần lấy đèn ra thì cô cũng không để ý là bản thân đang dùng cái đèn nào.

Đi được một lúc thì bóng dáng của đứa trẻ và người kia lại như ẩn như hiện mà đi phía trước.

Cả hai người Long Quân Dao và Tống Lộ Khiết khi này có cảm giác rằng, hình như ánh sáng của đèn pin không thể chạm tới hai cái bóng kia thì phải.

Long Quân Dao càng muốn tiến đến gần hơn, thì không hiểu sao hai người đó lại trở nên cách xa hơn ban đầu. Và điều đặc biệt kỳ lạ là, càng tiến sâu thì khung cảnh xung quanh càng trở nên tối đen, thậm chí đến cánh tay của bản thân cũng chẳng thể nhìn thấy nổi.

Vừa rồi mọi thứ bỗng bị bóng tối bao trùm, nhưng lúc này xung quanh dần quay lại như ban đầu mà không còn quá tối.

Mọi khung cảnh trước mặt cũng dễ nhìn thấy hơn, thậm chí bóng dáng của người mà cô đuổi theo cũng mờ mờ ảo ảo xuất hiện trở lại.

Nhìn thấy cái bóng nọ chợt đứng khựng lại không di chuyển nữa, Long Quân Dao lúc này cũng bắt đầu chú ý đến sự khác thường.

Ơ, đứa bé, đứa bé đi đâu mất rồi?! Cô không nhìn thấy bóng dáng đứa bé kia đâu nữa.

Tự thầm hỏi trong lòng không biết đứa bé kia đã biến đi đâu mất, thì bỗng bàn tay của Long Quân Dao vốn dĩ luôn nắm chặt tay của Tống Lộ Khiết chợt cảm thấy có chút lạnh.

Và bàn tay mà Long Quân Dao vẫn đang nắm cũng chợt siết chặt lấy tay của cô hơn. Phía sau lưng cô bỗng vang lên tiếng cười khúc khích và một giọng nói non nớt đầy xa lạ:

“Chị tìm em?”

Nhận ra người đứng phía sau mình không phải là A Khiết thì Long Quân Dao liền quay mạnh đầu nhìn về sau lưng.

Lúc này người đang nắm lấy tay cô không còn là cô gái nhỏ nhắn yêu kiều nữa, mà thay vào đó là một đứa trẻ mà cô không hề quen biết.

Nó chầm chậm ngước mặt lên nhìn cô rồi nhoẻn miệng cười làm lộ ra một cái hố đen ngòm.

Đối mặt với tình cảnh hiện tại, theo phản xạ không điều kiện, tay cầm đèn pin của Long Quân Dao giơ lên rồi dùng lực bổ thẳng cái đèn pin cỡ trung trong tay xuống mặt đứa bé.

Cô đó giờ không ra tay với trẻ em và nữ giới, nhưng cô dám chắc rằng đứa bé này không phải là con người bình thường.

Bị đánh, nơi vết thương của đứa nhỏ chảy ra một chất dịch tanh tưởi giống như máu, chỉ có điều là nó màu đen.

Biết bản thân đã gặp thứ không sạch sẽ, Long Quân Dao cứ vậy mà vụt chạy đi.

Cô không có thời gian đứng ở đây để cho bọn nó trêu đùa mình, hiện tại A Khiết không thấy đâu nữa nên việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được em ấy.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Về phía Tống Lộ Khiết.

Cô nàng nắm chặt tay người phía trước rồi chậm rãi đi theo sau, và không ngừng đưa mắt nhìn dáo dác quan sát xung quanh.

Cho đến khi bỗng chốc không gian trở nên tối đen không thể nhìn thấy được thứ gì, cùng lúc đó người đi phía trước của cô nàng cũng chợt dừng bước không đi tiếp nữa.

Tống Lộ Khiết khi đó cảm thấy hơi kỳ lạ và có lên tiếng hỏi, nhưng hoàn toàn không nhận được hồi đáp.

Chờ cho đến bóng tối dần tan đi, Tống Lộ Khiết mới có thể lờ mờ nhìn thấy được mọi thứ xung quanh, cô nàng lúc này chợt nhận ra bản thân đang cầm một cánh tay ngoài ra chẳng còn gì khác.

Kinh hoàng ném thứ mà bản thân đang cầm trong tay đi, vẻ mặt Tống Lộ Khiết trở nên trắng bệch vì vừa bị doạ một trận.

Vào đúng lúc đó, Tống Lộ Khiết nghe thấy tiếng bước chân từ xa chạy đến thì cô nàng càng sợ hãi và cả thân thể đều run lên.

Tiếng bước chân giẫm đạp mấy nhánh cây khô dưới nền đất không ngừng vang lên. Tống Lộ Khiết đã sợ đến độ muốn bỏ chạy nhưng thân thể cứng đờ từ lúc nào nên vẫn cứ thế chôn chân tại chỗ.

Cứ nghĩ lần này tiêu rồi, vậy mà chờ đến khi người kia từ xa chạy đến thì Tống Lộ Khiết mới nhận ra đó chính là Long Quân Dao.

Gặp lại người có thể cho mình tựa vào làm cho cô nàng mừng đến mức không kìm được giọt nước mắt vui sướng mà để nó rơi xuống.

Long Quân Dao ở phía xa chạy đến không nhiều lời giải thích gì, mà liền chợp lấy tay của Tống Lộ Khiết rồi kéo chạy đi.

Bị lôi chạy đi như thế, Tống Lộ Khiết mơ mơ màng màng không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng cô cũng không hỏi gì nhiều. Và mặc cho người nọ kéo mình chạy mãi như thế.

Chạy mãi trong rừng tối, Tống Lộ Khiết dần cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Cô nàng có cảm giác rằng hình như người này không phải là người mà mình đang nhớ đến.

“Chị, em làm rơi cái áo khoác ở chỗ vừa nãy rồi. Chúng ta quay lại đó lấy được không?” Tống Lộ Khiết vừa thở hồng hộc vừa nói.

Cô nàng vừa dứt lời thì người nọ cũng dừng lại, đáp:

“Em làm rơi áo khoác ở đâu? Chị đi lấy”

Vừa nhận được câu trả lời từ Long Quân Dao thì Tống Lộ Khiết đột ngột hất tay của cô ra khỏi tay mình.

“Cô là ai? Cô không phải là chị ấy.” Tống Lộ Khiết cố nén sợ hãi để lạnh giọng chất vấn.
Đúng vậy, người này không phải Long Quân Dao. Và ban nãy, cô không hề mặc cái áo khoác nào cả, nếu là chị ấy thì sẽ không thể không biết điều đó được.

Không đáp lời, người nọ chầm chậm quay lại nhìn cô.

Cái đầu xoay 360 độ về phía sau nhìn Tống Lộ Khiết rồi khẽ mỉm cười làm lộ ra hai cái nanh dài.

Tống Lộ Khiết lại một lần nữa bị doạ cho tái mặt, xém chút nữa là đã ngất tại chỗ.

Long Quân Dao giả bước lùi về sau để tiến đến gần Tống Lộ Khiết.

Kẻ đó tiến một bước thì cô lùi một bước.

Cứ lùi như thế, cuối cùng cô bị ép sát vào một góc cây lớn. Không còn đường để lui. Tống Lộ Khiết vẻ ngoài cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng nội tâm cô đã sớm sợ đến mức muốn vỡ thành vạn mảnh.

Tưởng rằng lần này coi như tiêu đời, Tống Lộ Khiết cảm thấy bản thân sắp chết đến nơi nên không còn cố gắng gồng mình được nữa, mà bắt đầu rơi nước mắt hối hận.

Lẽ ra cô không nên đề xuất đến nơi này.

Trong lúc Tống Lộ Khiết gần như tuyệt vọng nhất thì chợt có một ánh sáng le lói chiếu thẳng về hướng này.

Cố nheo mắt nhìn về hướng ánh sáng, cô nhìn thấy người đứng ở phía đấy chính là Long Quân Dao, là Long Quân Dao hàng thật.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sau một hồi chơi đuổi bắt thì Long Quân Dao cũng tìm được A Khiết, cô nàng khi đó bị doạ đến mức mặt mày biến xanh biến trắng, còn hốc mắt cũng đã trở nên ẩm ướt.

Long Quân Dao lúc này ném thẳng cái đèn pin trong tay về phía kẻ giả mạo làm nó vỡ tan tành.

Bị tấn công, kẻ giả mạo quay lại nhìn về hướng của Long Quân Dao.

Đèn đã bị cô ném nên trong phút chốc không gian lại chìm vào bóng đêm.

Chợt nhớ đến bản thân vẫn còn một cái đèn khác, cô liền lấy nó ra rồi bật lên chiếu thẳng về chỗ của kẻ đã giả mạo mình.

Long Quân Dao giả bị ánh đèn chiếu trúng liền gào lên rồi vụt chạy biến mất hoà mình vào màn đêm.

Đã tìm được người yêu nên cả hai khi này không muốn tiếp tục ở trong cánh rừng quỷ dị này nữa, mà bắt đầu tìm đường để rời khỏi đây.

Nhờ vào ánh sáng của đèn pin, hai người rất nhanh đã tìm được lối ra.

Quay trở về nơi mà hai người xuất phát để đi vào rừng, Long Quân Dao nắm chặt bàn tay của Tống Lộ Khiết bước qua cánh cổng sắt.

Trước khi rời đi, cô vẫn không quên nhặt cái xích dưới đất lên để khoá cánh cổng lại.

Rời khỏi cái nơi đáng sợ ấy, Tống Lộ Khiết đang đi thì hơi quay đầu nhìn về phía sau, và liền nhìn thấy ở trên cây có hai cái bóng đang đung đưa nhìn cô với Long Quân Dao.

Tống Lộ Khiết bắt gặp hình ảnh ấy liền sợ hãi rụt cả cổ lại rồi ôm chặt lấy cánh tay của người đi bên cạnh.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Quay trở về nhà trọ, hai người khi này nhìn thấy bà chủ nhà đang đứng dưới cái đèn lồng màu trắng ở trước cửa chờ hai người.

Nhìn thấy hai vị khách thuê phòng đã quay về thì bà liền ra hiệu cho cả hai mau vào trong nhà.

Chạy vào nhà, hai người thở hồng hộc không ra hơi. Khi đó, Long Quân Dao mới nhận ra cái đèn bản thân đang cầm chính là cái đèn mà bà chủ nhà đưa cho.

Cũng chính là nhờ nó, mà cô và A Khiết mới có thể thoát khỏi khu rừng đó.

Vào đến trong nhà, cánh cửa vừa đóng sầm lại thì đồng thời cùng lúc đồng hồ treo tường cũng chỉ đúng chín giờ tối, không hơn không kém.

Sau mấy tiếng trời chạy rong trong cánh rừng đáng sợ ấy, hai người ai cũng mệt lã.

Cả hai lúc này thay phiên nhau đi tắm để chuẩn bị đi ngủ. Trong khi chờ đợi A Khiết tắm xong, Long Quân Dao ngồi ở phòng khách nghịch cái đèn pin trong tay, và không hiểu vì điều gì mà lòng cô cứ nao nao cái cảm giác bất an.

Cố đè nén những cảm giác ấy xuống, Long Quân Dao tiếp tục ngồi nghịch cái đèn pin mà chủ nhà đưa cho. Cô nhìn chăm chú tờ giấy được dán trên ống kín rồi nghĩ lại tình cảnh ban nãy.

Có lẽ, cô và A Khiết thoát được là nhờ tờ giấy này cũng không chừng.

Nếu cái đèn này lợi hại như vậy, thì cô phải giữ nó để đề phòng chuyện bất trắc.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Ngủ đến nửa đêm, Tống Lộ Khiết chợt giật mình tỉnh dậy giữa đêm tối.

Cô không ngủ được là do vẫn còn bị chuyện khi nãy ám ảnh. Chỉ cần nhắm mắt lại, rồi ngủ thiếp đi thì hình ảnh hai cái bóng ngồi trên cây lại hiện lên trong đầu cô.

Bừng tỉnh giữa đêm, Tống Lộ Khiết nhìn đồng hồ trên điện thoại thì thấy chỉ còn mấy phút nữa thôi thì đã tròn ba giờ sáng. Cô cố gắng đi vào giấc ngủ nhưng vẫn không tài nào làm được.

Tống Lộ Khiết cứ vậy mà nằm đó trằn trọc. Nằm được một lúc thì cuối cùng cô cũng buồn ngủ và ngủ thiếp đi.

Mí mắt dần rũ xuống thì cô lại bừng tỉnh. Cô hình như nghe thấy tiếng gì đó.

Tống Lộ Khiết cố lắng tai nghe xem đó là cái gì thì cô chợt nhận ra rằng, đây là âm thanh của hộp nhạc.

Tiếng nhạc phát ra từ hộp nhạc ở đâu đó cứ vang lên lanh lảnh trong đêm khuya tĩnh mịch.

Giai điệu du dương cứ vậy phát lên trong màn đêm thanh vắng, yên tĩnh khiến cho người ta cảm thấy hơi rờn rợn.

Âm thanh trong trẻo dần dần trở nên lạc nhịp và biến thành tiếng nhạc eo éo vô cùng khó nghe. Và điều đó càng làm cho Tống Lộ Khiết sợ hãi hơn.

Cô đưa tay lay lay thân thể người bên cạnh dậy.

Bị đánh thức, Long Quân Dao vẫn còn say ngủ chậm rãi mở mắt.

Khi Long Quân Dao tỉnh dậy thì cũng nghe thấy tiếng nhạc lạc điệu ấy.

Lúc này bên ngoài cửa phòng chợt sáng lên một ánh sáng màu đỏ mờ ảo. Kế tiếp ở bên dưới khe cửa, cả hai nhìn thấy có cái bóng của ai đó lướt qua.

Tống Lộ Khiết chậm chạp tiến tới bên cửa, rồi nhì từ khe hở bên dưới cửa mà nhìn ra ngoài.

Không biết Tống Lộ Khiết nhìn thấy cái gì, mà cô nàng mặt mày tái mét giật bắn người rồi lùi về sau.

Thấy dáng vẻ này của A Khiết nên Long Quân Dao cũng hơi tò mò mà tiến gần đến cửa.

Trong tay Long Quân Dao lúc đấy cầm chặt con dao bấm từ khi nào, cô bật mở lưỡi dao thủ sẵn rồi từ từ khom người nhìn qua khe hở dưới cửa.

Oà! Một phát.

Bất ngờ có một con mắt trắng dã mở bừng ra nhìn chăm chăm Long Quân Dao, cô giật mình dùng lưỡi dao đâm xuyên qua khẽ hở hướng thẳng vào con mắt ấy.

Rút dao lại, cô nhìn lại thêm một lần nữa thì con mắt ấy đã không còn ở đó nữa.

Cảm thấy mọi chuyện có vẻ khá nghiêm trọng rồi đây, Long Quân Dao lấy cái đèn pin chủ nhà đưa cho rồi bật mở. Cô tìm một sợi dây cố định cái đèn trên cao và rồi cô ôm theo Tống Lộ Khiết ngồi trong ánh sáng của đèn.

Tiếng nhạc rùng rợn của hộp nhạc đã bị lạc điệu vẫn cứ vậy mà tiếp tục vang lên trong đêm. Có lúc, nó cứ ré lên một phát khiến cho A Khiết ngồi trong lòng Long Quân Dao giật thót mình một cái. Và giai điệu ấy kéo dài cho đến lúc mặt trời dần ló dạng thì mới biến mất.

Cả hai người cứ vậy mà thức trắng cho đến tận lúc mặt trời đã lên cao.

Tống Lộ Khiết không thể tiếp tục ở lại chỗ này được nữa. Cho dù có mệt, thì cô nàng cũng cố thu dọn đồ đạc và thúc giục Long Quân Dao nhanh chóng rời khỏi đây.

Trả tiền thuê phòng cho bà chủ nhà, Long Quân Dao cũng giao lại cái đèn pin cho bà ấy rồi chân thành nói một lời cảm ơn với bà.

Rời khỏi hòn đảo nhỏ này, Tống Lộ Khiết ở trên tàu cứ gục lên gục xuống vì cả đêm không ngủ được.

Long Quân Dao thì chỉ biết cười phì lắc đầu, xem như lần này cho em ấy một bài học.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Quay trở về thành phố.

Sau một khoảng thời gian thì Tống Lộ Khiết cũng quên luôn chuyện lần đó, không rõ là do cô nàng quên hay là do không muốn nhớ, cũng như nhắc lại.

Còn Long Quân Dao, sau khi quay về, trong lúc đang xử lý công việc thì cô nhìn thấy tờ báo mà lần đó A Khiết xem.

Cô hơi dừng công việc lại, Long Quân Dao buông bút đi đến bên bàn cầm tờ báo lên xem. Lật lật xem lướt qua mấy trang đầu, thì chợt cô khựng lại rồi chăm chú đọc một tiêu đề.

Đọc kỹ tiêu đề và bài viết, cô bỗng cảm thấy như có một luồng điện và khí lạnh từ đâu chạy dọc đường sống lưng.

‘Những địa điểm du lịch không nên đến!’

‘Trong quá khứ, sát nhân hàng loạt trốn đến đảo nhỏ này. Những người dân xấu số bị tàn sát một cách tàn bạo. Hơn phân nửa người dân chết oan, và hiện tại hòn đảo này là đảo hoang không ai sinh sống!’

Không ai sinh sống? Vậy rốt cuộc người cho cô và A Khiết thuê phòng là người, hay là ma?