Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 118




Long Quân Dao trở mặt với Khương gia, lão hồ ly ấy ôm theo một bụng tức mà muốn kiện cô nhưng rốt cuộc lại không thành.

Sau cùng thì không biết rõ có phải là do Long Quân Dao ra tay hay không, mà sau một khoảng thời gian thì đột ngột Khương Thị công bố phá sản, và tất cả tài sản đều bị tịch thu hết.

Vốn dĩ vợ chồng Long Cẩm Vân đang nương tựa vào Khương gia, nhưng bây giờ gia tộc ấy đã sụp đổ thì cái hy vọng khôi phục lại gia tộc họ Long coi như xong.

Long Cẩm Vân không chịu được hết đả kích này đến đả kích khác nên hoàn toàn hóa điên, Lạc Kỳ bỗng chốc trở nên hốc hác hao gầy.

Bà ta vốn dĩ từ một Omega tầm thường luôn phải chịu nhiều khổ cực, làm đủ thứ công việc, rồi trở thành Long phu nhân sống trong lụa là. Cuộc sống giàu có đã theo bà ta hơn hai mươi mấy năm, thế nhưng giờ đây đột ngột quay lại cuộc sống bần hèn ngày trước khiến cho Lạc Kỳ không thể nào kịp thời thích nghi được.

Hiện tại, Lạc Kỳ không chỉ phải làm đủ thứ công việc nặng nhọc, mà bà còn phải chăm lo cho người chồng đã hóa dại của mình.

Lúc bấy giờ Khương gia cũng đã sụp đổ, bản thân bọn họ còn lo không xong thì làm sao có thể lo cho hai vợ chồng Lạc Kỳ bà đây. Thậm chí, căn nhà Khương gia bọn họ khó khăn lắm mới thuê được cũng chẳng đủ chỗ để chứa hai người họ nữa là...

Thế nên, Lạc Kỳ đành phải tìm một chỗ ở khác để hai vợ chồng có chốn dung thân.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Nữ chính lúc này không còn được ở trong những tòa dinh thự - biệt thự to lớn sang trọng nữa. Mà hiện giờ cô ta phải sống trong một căn nhà thuê nhỏ ọp ẹp, chưa nói đến trong căn nhà nhỏ này lại phải nhồi nhét thêm mấy người. Nó nhỏ đến mức còn không đủ rộng để dành cho ba người sống cùng chứ nói gì đến bốn người.

Khương gia đột ngột phá sản khiến cho nữ chính Long Thi Tịnh vốn đã luôn ăn sung mặc sướng, nhưng giờ đây bỗng nhiên cô ta trở thành người vô sản nên luôn không quen với cuộc sống mới này.

Chẳng những vậy, bây giờ cái thai của nữ chính cũng đã khá lớn, còn nam chính Khương Trạch Dương hiện tại lúc nào cũng như cái xác không hồn, đờ đờ đẫn đẫn.

Cứ nghĩ rằng, chỉ cần qua đi cái giai đoạn khó khăn này thì cuộc sống sẽ bớt khổ cực nhưng nữ chính đã sai.

Sau khi Khương gia phá sản không bao lâu, thì đột nhiên trên mạng xuất hiện một đoạn phim ngắn đã được làm mờ đi ba gương mặt, và chỉ để lại hai gương mặt của nam chính và nữ chính.

Khương Trạch Dương khi ấy đến cái điện thoại loại rẻ tiền cũng không có mà dùng nên vẫn chưa biết gì về đoạn phim đấy.

Cho đến một hôm, Khương Trạch Dương như thường ngày, hắn vác cái bộ dạng ma không ra ma, người chẳng ra người rồi đi lang thang ngoài đường.

Không biết bản thân đã đi được bao lâu, nhưng đến khi nam chính vô thức dừng bước thì hắn mới chợt nhận ra mình đang đứng ở tòa nhà của tập đoàn Khương Thị ngày trước.

Nhưng mà ở hiện tại, tòa nhà này không còn là của Khương gia nữa, mà ở phía trên cao tòa nhà xuất hiện hai chữ to lớn vô cùng chói mắt, nó làm cho Khương Trạch Dương không thể không nheo mắt để có thể nhìn rõ.

Hai chữ Tân Long to tướng nằm trên cao làm cho nam chính có chút ngoài dự đoán.

Hắn bày ra vẻ mặt mờ mịt đứng suy ngẫm gì đó một hồi lâu, và rồi trong giây lát nam chính như thể vừa bừng tỉnh khỏi một cơn mộng mị kéo dài mà trở nên đầy tỉnh táo.

Lẽ nào, tất cả mọi thứ ở hiện tại đều là do cái người nữ nhân ấy đã sắp đặt và bày ra? Và cô ta đã luôn ngồi đấy canh chờ bọn họ rơi vào bẫy?

Khương Trạch Dương với vẻ mặt bàng hoàng không dám tin, hắn gần như đứng chết trân tại chỗ.

Cùng lúc đó, cũng đã đến giờ nghỉ trưa nên nhân viên ra vào rất nhiều.

Một nhóm người ăn mặc tây trang chỉnh tề từ bên trong tòa nhà đi ra, bọn họ nhìn thấy một kẻ gầy gò, ăn mặc xộc xệch, bẩn thỉu cứ đứng mãi ở cổng lớn thì liền không tránh khỏi tưởng nhầm nam chính là ăn mày.

Nhưng rồi bỗng có một người trong cả đám người nhận ra nam chính mà ngạc nhiên kêu lên:

“Ể! Đây chẳng phải là Khương tổng ngày trước hay sao? Mấy ngày gần đây anh ta rất nổi trên mạng xã hội này.”

“Ôi trời! Đường đường là một alpha đứng đầu từng được báo chí tung hô hết lời mà bây giờ trông hắn thật thảm!” Một người lên tiếng dè biểu.

Tuy nam chính đã không còn dáng vẻ soái khí, phong độ ngời ngời khi trước, nhưng gương mặt bây giờ của hắn ít nhiều vẫn còn lưu lại nét điển trai ngày ấy, nên rất dễ nhận ra nếu chịu khó nhìn kỹ.

Thấy có người nhận ra mình nên Khương Trạch Dương có chút kinh hãi, nhưng rồi đến lúc nghe thấy câu nói kia thì càng làm cho hắn hoảng loạn.

Hắn nổi tiếng? Hắn nổi tiếng trên mạng? Vì sao hắn lại nổi tiếng?

Để có thể biết vì sao thì nam chính đành từ bỏ cái tôi luôn cao ngất trong quá khứ của bản thân đi mà hỏi bọn họ:

“Cho hỏi, ý của mọi người là sao? Nổi tiếng gì chứ? Mọi người có phải nhầm lẫn gì không?” Giọng nói vừa khàn vừa đục vừa ồ ồ vô cùng khó nghe của Khương Trạch Dương vang lên.

Giọng nói của hắn bây giờ không còn là âm giọng luôn ẩn chứa sự tự tin và từ tính cuốn hút người khác nữa rồi.

“Nghe giọng lạ quá! Chắc hắn không phải là Khương tổng rồi.” Một người nào đó nói.

“Sao cậu biết? Mà Khương tổng cái gì, cái tên Khương Trạch Dương ấy giờ làm gì còn làm tổng tài nữa.”

“Quen miệng ấy mà, tại vì ngày trước tôi từng làm ở Khương Thị và có chạm mặt vài lần với vị Khương tổng đó, và cũng đã có nghe qua giọng nói của anh ta.”

Nhìn thấy đám nhân viên kia cứ bàn tàn với nhau mà không cho mình câu trả lời nên nam chính đành hỏi lại một lần nữa.

“Có thể cho tôi biết cái ý ‘tôi nổi tiếng trên mạng xã hội’ trong lời nói của mọi người là gì không?”

Nam chính lặp lại câu hỏi thêm một lần, hắn càng nói thì mấy cô gái trong nhóm càng làm vẻ mặt ghét bỏ rồi thì thầm cùng nhau:

“Tôi ước gì hắn ta đừng nói nữa. Giọng nói nghe ghê quá đi, thật chói tai!”

Mặc dù nghe thấy rất rõ những lời đó, nhưng nam chính vẫn phải giả vờ như chưa nghe gì.

Lúc này một người nam nhân trong nhóm tốt bụng trả lời hắn.

“Anh không biết gì à, trên các mạng xã hội như Febuk, Twetir đang ngập tràn mấy cái video nóng của cựu tổng tài Khương Thị ấy.”

Khương Trạch Dương vừa nghe đến đó thì cảm thấy như sét đánh ngang tai, nét mặt thoáng chốc trở nên đầy sợ hãi, kinh hoàng như vừa thấy quỷ.

“V-video gì cơ? Video gì?” Nam chính như biến thành kẻ điên mà tóm lấy người nọ rồi lay mạnh anh ta.

Người bị tóm lấy hoảng sợ la lên, nhóm người đi cũng thét lên rồi tình hình khi đó bỗng dưng trở nên hoảng loạn.

Khung cảnh khi này vô cùng hỗn loạn, nó loạn đến nổi mà phải ba bốn người bảo vệ mới có thể trấn tỉnh được mọi người xung quanh.

Hai người bảo vệ tóm chặt lấy nam chính rồi mạnh bạo kéo hắn đi ra chỗ khác rồi xô hắn té nhào xuống mặt đất.

“Nếu còn lần sau thì chờ mà ăn cơm tù.” Một người bảo vệ cau gắt nói.

Nam chính nằm dưới nền đất bẩn không chút đáp lại, hắn lúc ấy giống như bị rút hết sức lực.

Nằm dưới đất được một lúc thì Khương Trạch Dương cũng cố chống đỡ thân thể mà ngồi dậy, sau đó hắn lảo đảo rời đi.

Nam chính thất tha thất thểu bước đi khỏi chỗ đấy, hắn vừa đi thì một chiếc xe hơi quen thuộc chạy lướt qua hắn.

Long Quân Dao ngồi bên trong xe vô tình nhìn ra bên ngoài thì liền nhận ra nam chính. Trong lòng cô lúc đó không ngừng cảm thán.

Ôi trời! Cô thật không ngờ nam chính lại xuống sắc nhanh như vậy. Thật là đáng thương mà! Đúng là nhân vật chính không còn vinh quang, không còn giàu có thì còn thảm hơn cả người thường.

Nghĩ xong, Long Quân Dao không nhìn nam chính nữa mà chỉ thản nhiên dời mắt đi.

Chắc là mọi chuyện sắp hạ màn rồi đây...