Nam Chính Anh Bắt Nhầm Người Rồi

Chương 67: “Không Kết* Cũng Được Thôi”




Sướng xong rồi, Tần Tranh bế cô đặt lên giường, lấy khăn ấm lau cho cô.

Nơi non mềm hơi sưng đỏ, anh âu yếm chạm vào nó, lau sạch dịch thể của cô và của mình, sau đó ôm cô vào lòng.

Đã gần 2 giờ đồng hồ, mí mắt của Tang Nhược bắt đầu đánh nhau.

Người đàn ông vẫn không buông tha, anh thơm lên má cô: “Bé ngoan, em có thấy sướng không?”

Mỗi lần làm xong anh đều hỏi.

Cô không mở mắt được, trả lời anh cho có lệ.

Tần Tranh ôm cô, cơ thể cường tráng bao bọc cả người cô gái nhỏ: “Bé ngoan, ngủ đi.”

Mùi hương của anh nồng đậm, xộc thẳng vào mũi cô. Tang Nhược cọ vào ngực anh rồi ngủ thiếp đi.

***

Ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại, anh ngồi bên cạnh xem điện thoại. Thấy cô còn đang mê mang, Tần Tranh sờ đầu cô, hỏi: “Chưa tỉnh hử?”

Tang Nhược chậm rãi nhổm dậy, nằm đè lên người anh, vòng tay qua eo anh và nhắm mắt lại.

Tần Tranh vỗ về cô, bị chọc cho ngứa điên vì dáng vẻ chim nhỏ nép vào người của cô, lại muốn hôn.



Cô vẫn còn nhớ mình đang đi chơi: “Nhóm chị Hà Du đâu rồi ạ?”

Anh làm như không có chuyện gì xảy ra và nói: “Anh nói với họ là em chưa ngủ dậy, để bọn bọn đi trước rồi.”

Tang Nhược ngẩng đầu, không vui lắm: “Sao anh không gọi em dậy.”

Anh xoay người ngăn cô lại, hôn lên miệng cô một cái rồi cười nói: “Có một con heo nhỏ đêm qua bị mệt quá, anh phải nuôi cô ấy thật tốt rồi mới đi ra ngoài được.”

Vành tai Tang Nhược ửng đỏ: “Em không phải heo.”

Tần Tranh buồn cười, khẽ hôn lên đỉnh đầu cô: “Là bé heo của anh.”

Cô đỏ mặt, không chịu thua mà phản bác: “Vậy thì anh chính là heo mẹ rồi.”

Bầu không khí hường phấn đột nhiên tan biến, nhưng Tần Tranh đã sớm tập thành thói quen, anh nhướng mày nhìn cô: “Anh là heo đực, là loại giao phối với heo con.”

Tang Nhược khẽ hừ một tiếng, không phản bác.

Anh mặt dày thế này, cô không còn lời nào để nói nữa.

Cô thức đúng 11 giờ, Tần Tranh dẫn cô đi ăn trưa luôn.

Hai người chọn một nhà hàng hải sản. Bà chủ là người Đông Bắc, thấy người đàn ông đang bóc vỏ tôm thì mỉm cười khen anh: “Anh bạn, cậu chiều em gái quá đi.”



Động tác của Tần Tranh dừng lại, anh bình tĩnh nói: “Đây là bạn gái của tôi.”

Không trách bà chủ nhận sai được, Tang Nhược thanh thuần, lại nhỏ tuổi. Tần Tranh là một người đàn ông thô kệch, ngồi bên cạnh hoàn toàn không hợp với cô.

Bà chủ theo bản năng nhìn về phía Tang Nhược, thấy cô há miệng ăn con tôm trên tay anh, hào phóng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, chúng tôi sắp kết hôn rồi.”

Bà chủ thầm nghĩ, hai người này chênh lệch tuổi tác quá nhiều, nhưng nhìn rất đẹp đôi.

Bà chủ cũng không xấu hổ, cười ha hả nói tiếp: “Vậy chúc hai người tân hôn vui vẻ nha.”

Đợi bà chủ đi rồi, Tần Tranh gõ đầu cô, hứng thú: “Ai nói chúng ta sắp kết hôn vậy?”

Cô nghiêm túc nói: “Không kết cũng được thôi.”

Anh rung động, thừa biết cô thích cà khịa người ta mà còn tự chuốc lấy khổ. Tần Tranh nhéo mặt cô, hung dữ nói: “Kết! Nhất định phải kết!”

Tang Nhược nhếch môi, lại cắn một miếng trên tay anh.

Tần Tranh đã quen phục vụ cô, thích nhất dáng vẻ anh đút cô ăn, phồng mồm trợn má giống như chú hamster nhỏ.

Anh mỉm cười, dáng vẻ si tình với cô gái khiến người xem phát cáu.

Vị khách bên cạnh lắc đầu, cảm thấy người đàn ông này chiều vợ quá mức rồi, chắc là kiểu người bị vợ quản nghiêm lắm.