Tần Tranh làm cơm cho Tang Nhược, sau đó cầm chìa khóa trên bàn, nhìn cô bé con đang chăm chú ăn cơm rồi dặn dò: “Tôi phải đi trông tiệm, em ở nhà đi, nếu muốn ra ngoài thì nhớ mang chìa khóa theo.”
Tang Nhược gắp phần mỡ mà anh dùng để tăng hương vị bỏ vào giấy, cô gật đầu đồng ý.
Tần Tranh chống nạnh nhìn cô, cảm thấy để cô ở nhà một mình sẽ rất cô đơn. Anh còn chưa mua điện thoại cho cô, nếu có chuyện khẩn cấp thì phải làm sao?
Nhưng cô gái nhỏ chẳng hiểu, vội xua tay đuổi anh đi mau. Tần Tranh không giỏi nấu nướng nên chỉ đợi anh đi khỏi cô sẽ đổ cơm.
Người đàn ông miễn cưỡng chịu thua, anh bước tới sờ đầu cô: “Nếu em muốn tìm tôi thì xuống tiệm net dưới lầu, giữa trưa tôi mới về.”
Anh của hiện tại có tâm trạng của người cha nuôi con gái, anh cảm thấy rất lo lắng khi để cô ở nhà một mình.
Tang Nhược gật đầu, rất không hiểu phong tình mà nói: “Đừng để bị muộn.”
Huyệt thái dương Tần Tranh khẽ giật. Quả nhiên có tin nhắn của Trần Đại, cậu ta giúp anh trông tiệm từ hôm qua tới giờ, đang nóng lòng về nhà.
Trước khi đi, anh dặn dò thêm: “Đừng đi lung tung, coi chừng lạc đường.”
Cửa vừa đóng, Tang Nhược đã gấp gáp đổ cơm chiên vào thùng rác.
Cô cắn đũa, cảm thấy người đàn ông này thật kỳ lạ ——
Rõ ràng lúc trước luôn hung dữ với cô mà bây giờ lải nhải nhiều quá.
Cô nào biết rằng hiện tại Tần Tranh đang cẩn thận nuôi vợ, sợ không chú ý cái là cô chạy ngay.
Người đàn ông ngồi ở quầy thu ngân vốn tưởng rằng cô gái nhỏ sẽ nhàm chán xuống lầu tìm anh, nào ngờ suốt cả buổi sáng không thấy mặt cô đâu.
Mãi mới tới giữa trưa, anh vừa mở cửa thì thấy cô đang ngây ngốc ngồi xem TV.
Trên màn hình đang chiếu phim tình cảm lãng mạn, nữ chính khóc rất thảm thiết nhưng Tang Nhược không có chút phản ứng nào, ánh mắt thất thần.
Anh đã quên, cô thường ngồi phát ngốc một mình, hoàn toàn không cần ai bên cạnh.
Tần Tranh đi đến ngồi bên cạnh cô, tự thấy mình nghĩ không chu toàn: “Em chán lắm đúng không?”
Đôi mắt cô chuyển qua nhìn anh, cổ họng phát ra tiếng hừ.
Không khẳng định cũng không phủ định, Tần Tranh đành phải hỏi tiếp: “Em có muốn đi học không?”
Lúc này cô lắc đầu rất nhanh: “Không.”
Tần Tranh học xong cấp 3 thì nghỉ học nhưng anh hiểu tầm quan trọng của việc đọc sách trong xã hội này. Năm nay cô gái nhỏ mới 16 tuổi, vốn dĩ cô đang ở độ tuổi học cấp 3.
Thấy anh chần chờ, hiếm khi Tang Nhược giải thích: “Tôi đã học ở viện điều dưỡng rồi.”
Tần Tranh sờ sờ cằm: “Viện điều dưỡng cũng có giáo viên à.”
Anh chỉ đang tự hỏi mà thôi, cô lại gật đầu: “Giáo viên các môn đều có, tôi đã học xong hết kiến thức cấp 3 rồi.”
Nói là viện điều dưỡng nhưng thật ra là nơi nhận trông trẻ cho những gia đình giàu có. Trừ Tang Nhược ra thì trong đó toàn là những đứa trẻ bị tàn tật và không được gia tộc coi trọng, hoặc là Chu Mạn Lâm – đứa con ngoài giá thú bị bố cô ta tống vào đó.
Học phí đắt đỏ cho phép những đứa trẻ không chỉ hưởng thụ cuộc sống mà còn được học hành. Dù sao, không ai biết liệu chúng có được gia đình để mắt tới lần nữa không.
Cô nói chuyện đôi ba câu, Tần Tranh hiểu được câu có câu không nhưng cũng biết cô gái này không cần đi học, có lẽ cô cũng chẳng có hứng thú với việc học.
Ngón tay anh vuốt ve lòng bàn tay, trầm tư một lúc anh mới hỏi: “Em có muốn xuống lầu trông tiệm cùng tôi không?”
Tang Nhược hào hứng gật đầu, cô chưa từng tới tiệm net bao giờ.
Tần Tranh thấy cô vui vẻ thì xáo động trong lòng. Anh cảm thấy hai người ở cùng nhau cũng tốt, càng có cơ hội bồi dưỡng tình cảm.
Dù cô gái này ngốc nghếch nhưng lại khiến anh động lòng, mà người ta cứ mãi ngây ngô không hiểu gì.
Anh nghĩ rồi nói tiếp: “Chiều nay tôi dẫn em đi mua điện thoại trước.”
Tang Nhược đáp “Ừm”.
—————
Tần Tranh: Muốn dính lấy vợ, lúc nào cũng nghĩ tới vợ.