*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thị Thành, 2019
Lịch Tây đã sắp đến ngày 14 tháng 2- ngày đặc biệt kia
Trên Tĩnh Lộ người xe như nước, ánh đèn nê-ông từ các hàng quán san sát thi nhau tỏa sáng khắp khu chung cư, biệt thự cũng san sát cạnh các tiểu khu. Thêm vào đó lại có chợ đêm náo nhiệt nơi nơi có thể nghe tiếng trẻ con cười đùa vui vẻ. Tất cả tập trung trên một con đường dài thành một Hương Đảo không ngủ
Hương Đảo nằm ở phía Nam chí tuyển Bắc đầy đủ bốn mùa những không rõ ràng, cây cối lúc nào cũng xanh um, hoa nở khắp nơi. Chính là mùa xuân vẫn tràn đầy hơi thở của sức sống mới, trên đường từng chồi non nảy lộc rung rinh trên lá, có cô gái nhàn nhã bát phố trong trang phục thời thượng. Tất cả đều mang theo dấu vết của mùa xuân
Xuân là mùa đẹp nhất trong năm
Tĩnh Lộ nằm ở lưng chừng núi có thể nhìn thấy vịnh Hương Đảo hình bán nguyệt, từ vịnh lại có thể phóng tầm mắt nhìn biển Nam Hải ngút ngàn
Vịnh rất đẹp, tầng tầng lớp lớp con sóng rì rào vỗ bờ. Đứng nơi này có thể nghe rõ tiếng sóng, lại có thể ngắm mặt trời lặn trăng lên. Nhưng người đến vịnh không nhiều, nơi này không giống vịnh nước cạn hay những vịnh du lịch luôn ồn ào huyên náo du khách. Nơi này lại thực yên tĩnh, bờ cát hình bán nguyệt ôm theo cung đường thật thanh bình
Những người đến đây tất nhiên là tình nhân
– “Tiểu Thần, chạy chậm một chút”– Lí Khải Hiên nhìn bé con vui vẻ chạy xuống bờ cát không khỏi nhắc nhở
– “Cha, bác, hai người nhanh lên. Mau xuống dưới này đi”– Tiểu Thần đã chạy đến bờ cát quay lại ngoắc tay vẫy vẫy hai người
Lí Cánh Thần sau khi xuống khỏi dốc đá liền quay lại vươn tay muốn dìu thân ái. Lí Khải Hiên đỏ mặt nhưng vẫn nắm tay hắn đi xuống
Liếc mắt nhìn bé con đã sắp chạy xuống biển, Lí Khải Hiên ngăn lại: “Tiểu Thần, không thể! Không được xuống biển”
Tiểu Thần người ướt nhẹp nước biển hỏi: “Tại sao? Tại sao con không được xuống biển?”
Lí Khải Hiên nhìn con lớn giọng quấy nhiễu cặp đôi gần đấy, anh nhìn hai người trẻ tuổi lắc lắc đầu ngán ngẩm
Lí Cánh Thần lúc này đã đến bên bé con: “Không được xuống biển vì hiện tại con không mặc áo phao”
Bé con nhìn hắn: “Vậy con chỉ cần cởi áo gió ra làm phao là có thể đúng không?”
Lí Cánh Thần vẫn lắc đầu, hắn ngồi xuống nhìn bé con: “Tiểu Thần, hai bác cháu ta xây lâu đài cát đi, được không?”
– “Được, được”
Di dời thành công sự chú ý của Tiểu Thần, Lí Cánh Thần ngồi trên cát bắt đầu cũng bé con xây lâu đài. Nhìn thấy hai mái đầu một lớn một nhỏ chăm chú ngồi chơi, Lí Khải Hiên cảm thấy hai cái “Thần” giờ đây thật hòa hợp như hai cha con
Lí Khải Hiên ngồi xuống gần hai người, bắt đầu ngắm biển
Đã 9 giờ sáng, mặt trời bắt đầu lên xua đi cái lạnh của sớm mùa xuân
Nhìn ánh mặt trời lóng lánh trên biển, sóng biển trong xanh nhấp nhô vỗ bờ. Nơi chân trời, trời biển hòa làm 1. Lí Khải Hiên tâm tình thật nhẹ nhõm nhìn con cũng thân ái vui đùa. Tiểu Thần chớp ánh mắt đen láy đòi bác phải làm thành lũy cho lâu đài, sau đó còn phải dẫn nước làm hào bao quanh. Lí Khải Hiên thấy khuôn mặt hai người một lớn một nhỏ quả thật rất giống nhau
Lí Khải Hiên mỉm cười. Anh mang Tiểu Thần đến sống với thân ái đã được một đoạn ngày. Một Lí Khải Hiên hôn nhân đổ vỡ, tâm trạng bi thương đang một mình trong đêm tối lại được Lí Cánh Thần mang về sống chung. Nhiều ngày chung một mái nhà, tình cảm hai người ngày một tiến triển
Vợ cũ có người mới không chăm sóc quan tâm Tiểu Thần đầy đủ, Lí Khải Hiên mang Tiểu Thần 8 tuổi về cùng chung sống với Lí Cánh Thần
Ban đầu, anh thực sự lo lắng không biết thân ái sống chung với bé con thì sẽ thế nào? Chính là anh rất nhanh phát hiện ra, hai người tối quan trọng với mình này, trong tên đều có một chữ “Thần” lại rất hợp tính, rất nhanh liền như người một nhà
Lí Cánh Thần rất yêu thương Tiểu Thần, trong hắn vẫn còn một phần bản tính con nít rất nhanh cùng bé con chơi đùa với nhau. Cùng nhau chơi điện tử, cùng nhau chơi oẳn tù xì ăn chè, cùng nhau đi xem bóng đá, cùng nhau kể chuyện xưa. Tiểu Thần ngày càng như dây leo bám bên người Lí Cánh Thần, đến cha cũng xếp ở vị trí thứ 2 sau bác
Sống chung một thời gian, Lí Khải Hiên lại phát hiện ra, thân ái cùng bé con có rất nhiều sở thích chung: thích ăn chè đậu đỏ, thích mặc áo sơ mi màu lam, thích nghe nhạc Lâm Phong, thích đội bóng Minh Châu, ngoài ra còn có rất nhiều điểm chung khác
Từng một thời gian bất đắc dĩ mang Tiểu Thần rời khỏi nhà thân ái, Lí Khải Hiên cảm thấy lúc ấy trong lòng thật trống vắng. Mà Tiểu Thần cũng thường xuyên hỏi: “Cha, khi nào chúng ta mới gặp lại bác?”. Sau lại có thể chân chính mang Tiểu Thần về sống bên Lí Cánh Thần, 3 người lại lần nữa ấm áp chung một mái nhà
Hiện tại, Lí Khải Hiên vô cùng quý trọng thời gian 3 người ở bên nhau
Đang mải mê suy nghĩ, bên tai Lí Khải Hiên vang lên giọng cười đùa một lớn một nhỏ: “Bác, cha lại ngẩn người kìa”
Bởi vì Lí Khải Hiên cùng vợ cũ từng có tranh chấp làm cho Tiểu Thần luôn mang ánh mắt u buồn thành thục không hợp tuổi. Hiện tại bé con đã không còn im lặng như trước mà hoạt bát hiếu động hơn rất nhiều
Tất cả đều là công của Lí Cánh Thần
Lí Cánh Thần ở một bên nói: “Cha con ngẩn người vì chúng ta chơi lâu quá”
– “Bác, bác nói xem hiện tại cha đang nghĩ gì?”
Nhìn hai người nơi xa xa chuyên chú tán chuyện, Lí Khải Hiên mỉm cười lắc đầu
Lí Cánh Thần liếc nhìn thân ái rồi nói: “Ta nghĩ, cha con không phải đang nhìn con, mà là đang nghĩ tới ta”
Lí Khải Hiên nghe được liền đỏ mặt, cúi đầu
Đến khi anh ngẩng đầu lên thì Tiểu Thần đã bỏ giày ra xắn quần lên chạy nhảy, bé con đứng bên bờ biển nhìn sóng xa xa
– “Tiểu Thần”– Lí Khải Hiên lo lắng gọi con
Lí Cánh Thần đứng bên cạnh nhìn bé con, hắn bế thốc bé con lên. Thân hình hắn cao lớn nên mỗi lần bế đều làm cho Tiểu Thần la oai oái
– “Ném đi này. Ném đi này”– Lí Cánh Thần làm điệu bộ ném bé con xuống biển làm bé cười khanh khách
Lí Cánh Thần mang bé con trên vai chạy dọc bờ cát, bé con vươn tay hô to: “Ta là hải âu. Ta là hải âu”
Lí Cánh Thần cũng hô theo: “Ta là cá voi. Ta là cá voi”
Bé con lại tiếp: “Ta là quân hạm. Ta là quân hạm”
– “Ta là tàu ngầm. Ta là tàu ngầm”
Tiểu Thần nhìn cha đang ngồi im lặng bên bờ cát: “Vậy còn cha, cha là gì?”
– Cha con?”– Lí Cánh Thần suy nghĩ một lát: “Cha con là hải đăng”
Lí Khải Hiên bất đắc dĩ đứng lên: “Hai người chơi đủ rồi, chúng ta đi thôi”
– “Con còn muốn chơi. Con còn muốn chơi”– Tiểu Thần bị đặt xuống kháng nghị
– “Chúng ta lái xe vào thành ăn cơm”– Lí Cánh Thần đề nghị
– “Được, được”
Lí Cánh Thần ngồi xổm trước mặt giúp bé con giũ sạch người xắn quần xuống: “Tiểu Thần, chúng ta đi ăn hải sản, được không?”
– “Dạ được”
– “Ăn xong buổi chiều chúng ta đi công viên biển xem cá heo biểu diễn, được không?”
– “Được”
– “Buổi tối cùng đi dạo phố xem pháo hoa, được không?”
– “Được, được”– bé hưng phấn nhảy lên
Lí Cánh Thần nhìn thân ái: “Em có ý kiến gì không?”
Lí Khải Hiên gật gật đầu
Nhìn chân bé con dính đầy cát anh hỏi: “Chân Tiểu Thần làm sao bây giờ?”
– “Vào đến nhà hàng rồi rửa chân, trên xe có thảm, con sẽ không bị lạnh”
– “Ừ”– Lí Khải Hiên nhặt đôi giày của con lên, chuẩn bị xoay người rời đi liền nghe từ xa truyền đến âm thanh
– “Buông tay, đồ ngốc này, mau buông tay”
– “Hư hư, em thấp giọng thôi, Gấu Mèo nhỏ”
– “Gấu Mèo gì? Anh câm miệng”
Đột nhiên có người lớn tiếng, một nhà ba người không khỏi ngoái đầu nhìn
Trên dốc đá có hai người đang đi xuống, một người cao lớn đội nón lưỡi trai muốn ôm lấy người nhỏ bé hơn. Nhưng người kia cự tuyệt nên liền xảy ra to tiếng. Biết chính mình làm người khác chú ý, cả hai cùng im lặng.
Lí Cánh Thần cười cười ôm lấy bé con rời đi, hắn đậu xe ở trên con đường kia. Lí Khải Hiên cũng cầm giày của con đi theo sau
Xe chậm rãi rời đi, Tiểu Thần ngồi ở ghế sau vẫn ngoái đầu lại nhìn hai người khi nãy, bé con suy nghĩ một chút rồi tiến đến sau ghế Lí Cánh Thần: “Bác, hai chú vừa nãy con đã từng gặp rồi”
Lí Khải Hiên sờ sờ đầu con: “Sao mà gặp được”
– “Chính là đã gặp mà, ở sân bóng dưới nhà, chú ấy có lần đá trúng con”
Lí Cánh Thần nắm tay lái nhìn về phía trước nói: “Thì ra cậu ta cũng ở Tĩnh Lộ”
Lí Khải Hiên thắc mắc: “Hai người đang nói gì?”
– “Từ Táp, chú khi nãy là Từ Táp”
– “Sao lại như thế được?”– Lí Khải Hiên khó tin, ngôi sao của đội bóng Minh Châu mới khi nãy cùng với thanh niên kia….
Lí Cánh Thần im lặng nhìn thân ái, lặng lẽ vươn tay nắm tay người kia một chút rồi lại buông ra. Hắn quay lại nói với Tiểu Thần: “Tiểu Thần, con ngồi lại đàng hoàng đi”
– “Dạ”– bé con liền lập tức ngồi nghiêm chỉnh ở ghế sau
Đèn đỏ, Lí Cánh Thần lần nữa vươn tay, nắm lấy tay Lí Khải Hiên