Năm Ba Lớp K

Chương 8




Tiết trời mùa thu vẫn oi ả, đội hình thi đấu của lớp K mới lác đác vài ba người. Chỉ Hủy đội một cuốn sách Toán lên đầu che chắn cái nắng gay gắt trong khi Liễu Khê Xuyên bên cạnh đã lo bôi kem chống nắng trước rồi.

“Lớp trưởng, chạu tiếp sức lúc một giờ cần sáu người nhưng không thấy Sa Hạnh Cửu và Hòa Văn Anh, chẳng biết lại chạy đi đâu rồi. ” Trán Lương Thiệp lấm tấm mồ hôi, cậu chạy đến, thở hồng hộc.

“Ơ, sao lại mất tích nhanh vậy? Ban nãy còn thấy đi bộ dọc hành lang cơ mà.”

“Có lẽ leo rào trốn ra ngoài chơi rồi”

“Leo rào?”

“Thì ra học sinh Thánh Hoa cũng thích leo rào, mình cứ ngỡ đó là đặc sản của Dương Minh cơ đấy.” Liễu Khê Xuyên quay đầu lại tiếp lời.

“Đây không phải là lúc nói chuyện này, phải đi tìm hai người thay thế mới đúng.”

“Hai người?” Kinh Chỉ Hủy nhìn xung quanh với vẻ khó xử, đội hình cả lớp chỉ còn mỗi cô và Liễu Khê Xuyên. “Nhưng Khê Xuyên không chạy được.”

“Vậy phải làm sao đây?” Lương Thiệp thở hắt ra. “Hay chúng ta bỏ quyền?”

“Đợi một lát.” Đôi mắt Khê Xuyên lấp lánh niềm tin. “Không chừng họ về ngay thôi.”

“Mong là kịp lúc chạy đồng đội.”

“Đúng là phiền thật, học sinh Thánh Hoa không có trách nhiệm gì cả, trường cũ mình không có chuyện này xảy ra đâu nhé.” Liễu Khê Xuyên vác cán ô lên vai, nhìn những người đang chạy xa xa, lẩm bẩm.

“Này này, rốt cuộc cậu là học sinh trường nào vậy? Nghe như đang đến đây là gián điệp ấy.” Chỉ Hủy liếc xéo sang đây.

“Hiện tại là Thánh Hoa.” Khê Xuyên ngượng ngùng le lưỡi.

“Cảm giác cậu mang đồng phục Thánh Hoa không hợp. Đúng là không tự nhiên!”

“Cậu đang trả đũa đấy à?”



“Sao thế?” Sa Hạnh Cửu đứng dậy từ mặt đất, phủi gỉ sắt từ hàng rào đang mắc kẹt trên quần mình.

Văn Anh cúi đầu không lên tiếng.

“Thật tình, mình nói, nếu đi chơi thì tươi tắn lên đi!” Sa Hạnh Cửu bá vai cô. “Chẳng lẽ cậu không biết đi mạnh mẽ nó thế nào sao?”

“Làm vậy…có ổn không?” Một lát sau, Văn Anh hỏi.

“…Mười hai rồi, trốn ra ngoài khó khăn biết bao!”

Giống như đó là trò nghịch ngợm cuối cùng hay niềm vui trước tận thế vậy. Ngoại trừ bài tập ra thì những điều bình dị đều trở thành dấu vết đáng quý nhất của một thời cấp ba.

“Hay là… Đừng đi nữa?”

“Sao?”

“Hạnh Cửu, sau khi tốt nghiệp mình sẽ về làm việc cho xí nghiệp của ba mẹ.” Văn Anh ngồi xuống một bậc thang.

“Nghĩa là không học đại học?!” Hạnh Cửu hơi bất ngờ.

“Mẹ nói, dù có chuyện gì, xí nghiệp vẫn là tài sản thừa kế của mình.” Văn Anh cười nhạt. “Với cả, mình học hành cũng đâu tử tế gì cho cam.”

“Ra là vậy…”

“Ừ, cho nên bây giờ, tất cả đều là lần cuối cùng.”

“Cả đại hội thể thao cũng là lần cuối cùng sao?”

“Phải”



“Vẫn chưa quay về à?” Trong vòng mười phút, đây là lần thứ ba Lương Thiệp tất tả chạy về.

Chỉ Hủy nhún vai bất đắc dĩ.

“Đây rồi! Chỉ Hủy, Khê Xuyên, ăn kem không này?” Vân Huyên hào hứng giơ hai cây kem ngọt lịm lên, chạy lại.

“A!” Đầu óc Chỉ Hủy đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. “Vân Huyên, cậu cần bao nhiêu giây để chạy hết năm mươi mét?”

“Cậu đừng trông chờ nhiều.” Liễu Khê Xuyên ngồi bên cạnh thẳng thừng

“Mình á?! Tầm khoảng mười giây, mà có gì à?” Cô nữ sinh mập mạp vui vẻ liếm vị kem ngọt lịm.

“Quả nhiên.” Đôi mắt Khê Xuyên lộ rõ vẻ đắc ý

“Vậy à? Không có gì, không có gì đâu.” Chỉ Hủy đành chấp nhận khả năng bị mọi người chê cười. “Thôi thì đành bỏ quyền.”

“Thật sự không có gì sao? Thì ra với lớp trưởng, bọn này là những kẻ có cũng được, không có cũng sao. Biết vậy đã không chạy thục mạng về rồi!”

Sa Hạnh Cửu tựa người vào thân cột bóng rổ, khoanh tay trước ngực. Ngày mùa thu Mặt Trời chói chang, tạo thành một vòng sáng nhạt trên mái tóc đen, giọng nói hờ hững nhưng gương mặt lại rất ấm áp.

Chỉ Hủy ngạc nhiên quay đầu lại, Sa Hạnh Cửu khó ưa trước kia nay lại trở nên đáng yêu đến lạ. Cả sự ngạo mạn kia phút chốc cũng trở nên thân thiết

32>>

“Đến rồi, ai tham gia kéo co đi lấy số báo danh nhé!” Chỉ Hủy phấn khởi hô to.

Vân Huyên – người nhận được một dải băng màu trắng, bên trên có chữ đỏ lại có một phát hiện mới. “Nhìn này, trên đây có một dãy số đấy!”

“Đâu nào?” Liễu Khê Xuyên tò mò chộp lấy dải băng trên tay Vân Xuyên, một dãy số tăm tắp, nét mực đen nổi bật trên nền trắng. “Hình như là số điện thoại di động.”

“Chắc là số của chủ cũ rồi. Đáng tiếc màu đỏ là dành cho học sinh nữ, nếu không biết đâu là sự sắp đặt của vận mệnh dành cho Vân Huyên nhà ta.” Chỉ Hủy nhận lấy dải băng nhưng nhanh chóng trả cho Vân Huyên bởi lẽ cô không hứng thú.

“Chuyện này!” Khê Xuyên chọc Chỉ Hủy. “Cậu cũng có sự sắp đặt của vận mệnh hay sao?”

Kinh Chỉ Hủy sửng sốt.

Sự xắp đặt của vận mệnh?

Bất giác, đôi mắt cô tìm kiếm bóng hình người ấy trong đám đông. Những cậu trai khác túm ba tụm năm hát hò, đập bàn hoặc lập sòng, còn cậu lại an tĩnh hơn rất nhiều. Cậu không bung dù, cũng chẳng đội sách, khờ khạo phơi mình dưới nắng, lớp da đã sạm hơn thường ngày.

Cậu thiếu niên áo trắng trên đường đua. 100 mét, 200 mét, 400 mét, 1000 mét. Như đã là bản năng, tận sâu nơi đáy mắt, bóng dáng cậu như con diều thả bay, bất kể cô đi đến đâu, bất kể cô cố gắng phớt lờ đến mấy, đôi mắt vẫn không tự nhủ được, dõi theo đến điểm cuối trời. Có lẽ đây là thói quen

Lòng Chỉ Hủy nhộn nhạo.

Cô lén nấp đằng sau người khác, vậy mà vẫn cạnh khóe: “Còn cậu, ngoại trừ bài tập ra đã gặp sự đưa đẩy nào của vận mệnh chưa?”

“Vận mệnh đưa đẩy? Dường như là có đấy.” Giọng của Vân Huyên vang lên.

Hai cô ngẩn người

“Lúc nãy mình có gọi, giọng nam rất dễ nghe.”

Trợn tròn mắt. “Cậu dám gọi?”

Vân Huyên cầm chặt điện thoại, hơi gãi đầu, tua lại cuộc hội thoại ngạc nhiên ban nãy.

“Xin chào?”

“Chào anh… À vâng… Anh là học sinh tốt nghiệp trường Thánh Hoa phải không ạ? Em là vận động viên cầm dải băng có số điện thoại anh ở trên, nên… Em điện thoại xem thử…”Cô căng thẳng đến toát mồ hôi hột.

“Ầm.” Đầu dây bên kia như hoá đá, một lúc lâu vẫn không đáp lời.

Một lúc sau. “À… Xin hỏi số của em là?_

“À? 15901033xxx”

“Không, không phải. Anh hỏi số báo danh của em.”

“Vâng… Là 43012 ạ.”

“Ừ… Anh biết rồi. Cảm ơn em! Anh là tiền bối của em, nhưng giờ có chút việc bận nhé.”

“Ồ, ra vậy… Ra là vậy. Tiền bối, nếu anh bận thì em không quấy rầy nữa nhé!”

Lóng nga lóng ngóng ngắt cuộc gọi trong tay. Toàn bộ chỉ như thế. Nhưng mắt nhìn, tai nghe, hết thảy xúc giác đã có này, tất cả đều chỉ hướng về một người mặc dòng thời gian trôi. Dù là sự sắp đặt của vận mệnh cũng nào biết làm sao?

Lời ca nhẹ nhàng vang lên từ MP3: Cả thế giới này đều biết, đeo đuổi là một niềm đau. Nhưng chẳng một ai hay rằng, trao đi đâu nuối tiếc điều gì…

33>>

Cuối cùng, chạy tiếp sức cũng không đoạt giải.

Sa Hạnh Cửu lôi khăn lau mặt ra, trùm lên mái tóc ngắn đã ướt nhẹp, cô ngồi trên bãi cỏ sau khán đài, nhận thức uống Giang Hàn đưa cho. “Mất mặt lắm phải không?!”

“Sao cậu lại hỏi thế?” Cậu nam sinh hơi khó hiểu

“Thua không đáng. Nếu biết vậy đâu cần chạy về, trốn đi ngay từ đầu vẫn hơn.” Cô lẩm bẩm rồi uống một ngụm nước.

“Không cần an ủi mấy lời như “đã cố gắng hết sức” đâu.” Cậu trai liếc mắt về phía cô gái muốn nói nhưng thôi.” Nghe Kinh Chỉ Hủy lặp đi lặp lại đã đủ buồn nôn rồi.”

“Nếu đã không thích sao lại còn tham gia?!”

“Chỉ vì Văn Anh thôi.”

“Cô gái hay trốn sau lưng cậu?”

“Ừ, đứa trẻ đáng thương. Cấp hai ba bệnh nặng qua đời, gia đình vẫn giàu, vẫn còn nhà xưởng. Nhưng không lâu sau đó mẹ cậu ấy cưới người khác, lại mang thai, không muốn cậu ấy học tiếp mà phải quay về nhà làm việc. Còn đứa bé thứ hai kia, có lẽ dốc lòng bảo bạn, bồi dưỡng biết chừng.”

“Vậy liên quan gì đến hội thao?” Cậu khó hiểu.

Cô liếc ngang. “Lười giải thích lắm!”

Cô nữ sinh buông ống quần xuống.”Sắp đến phần thi nhảy dây rồi. Khi nào kết thúc, đợi mình ở cổng trường nhé!”

Nhìn bóng lưng cô xa dần, cậu trai chép miệng. “Vậy mà bảo không muốn tham gia.”

34>>

“Mời vận động viên hai đội vào vị trí!”



140. 141. 142

– Rốt cuộc cậu có biết nhảy hay không?

150.151.152

– Lãng phí thời gian.

Sắp đến phiên cô rồi, phải làm sao để không nhớ đến cậu đây?



143. 144

– Xin lỗi.

150…

– Có lẽ bị cảm vì mắc mưa rồi!



Nhắm mắt lại, cô thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nhảy qua. Nhưng ngay đúng lúc này lại có cảm giác như đang vấp vào một thứ gì đó.

“Trời ơi!” Dây thừng tuột khỏi tay Liễu Khê Xuyên. Toàn bộ thần kinh trong Vân Huyên đều căng cứng, nhìn sợi dây màu nâu đất vặn vẹo trên không trung, bụi bặm li ti tản ra.

Trong nháy mắt, mọi thứ như một cảnh quay chậm.

Nó quất về phía cô. Dù biết rất rõ là vậy nhưng cô không kịp phản ứng gì, phải đứng yên hay né sang một bên? Vân Huyên cảm thấy đầu óc mình như ngưng trệ.

Nhắm mắt lại.

Một tiếng vút vâng lên. Sợi dây thừng cô cứ ngỡ sẽ quất vào mặt mình, nay lại chẳng thấy đâu.

“Được rồi, được rồi. Tiếp tục. Đừng ngắt quãng nữa.” Cô mơ mắt ra, chỉ thấy Kinh Chỉ Hủy vỗ tay hét to. Tất cả mọi người đều quay về vị trí.

153. 153… Ba trăm hai mươi…

Không bị vấp.

Giải nhất rồi!?

Hò hét. Nhảy nhót. Mọi người sục sôi.

Đầu óc còn mịt mờ, không thể theo kịp mọi người. Đợi sau khi nhớ lại mới cảm tháy không hợp lý. Sợi dây ấy rõ ràng sẽ quất lên má cô, tại sao lại đổi hướng?

“Vừa nãy cũng may Qúy Bách đỡ hộ.” Liễu Khê Xuyên cười mờ ám, đi đến vỗ vai Vân Huyên.

Qúy Bách?

Đôi mắt cô vượt qua đám người. Cậu nam sinh mang đồng phục trắng tinh, trên vai có một đường vết bẩn. Cho đến khi thay áo ra, mảng da chỗ ấy đã ửng đỏ.

Đầu óc như bỏ cô mà đi. Thì ra lúc ấy là cậu chắn trước mặt.

Cậu nam sinh tai tiếng này, bất kể bao nhiêu người to nhỏ về cậu, trong lòng cô, cậu vẫn giữ lấy vị trí đặc biệt nhất. Không gì có thể thay thế những từ ngữ thuộc về cậu. Thông minh, chu đáo, tĩnh lặng, kiêu ngạo, và rất nhiều điều khác nữa.

35>>

Có những lúc cô không tài nào hiểu nổi cậu đang nghĩ gì. Vẫn là kiểu cách “không cần cậu quan tâm” kênh kiệu kia, lời nói vẫn lạnh nhạt không khách sáo, thỉnh thoảng còn chêm thêm đôi ba lời độc địa, nhưng lúc cần lại sẵn sàng đứng ra. Khiến cho người khác bực mình hơn nữa là, sau khi mọi chuyện trôi qua lại về với vẻ hờ hững ban đầu, người khác muốn cảm ơn cũng không biết mở lời thế nào.

Ví dụ như bây giờ, tình trạng này khiến Vân Huyên đau đầu. Đã hơn ba ngày trôi qua kể từ đại hội thể thao, nhưng mỗi lần cô nhìn Chung Qúy Bách, cậu lại tỏ vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Bệnh nặng rồi!” Đợi đến khi có người gõ mặt bàn, cô mới bừng tỉnh.

“Đi về nhà thôi. Thật là, sau ngày anh hùng cứu mỹ nhân thì cậu đã trồng cây si đến mức này rồi, không có tố chất tâm lý vững vàng gì cả.” Chỉ Hủy tức giận kéo cặp của Vân Huyên qua, tự tay dọn dẹp đồ đạc hộ.

“Chẳng lẽ cậu ta vẫn mặc kệ như trước?” Liễu Khê Xuyên vừa thu dọn xong, liền mang cặp đi đến.

“Ừ. Mình có chủ động nói chuyện với cậu ấy, nhưng chỉ được đáp vài ba câu nhát gừng.”

“Có phải cậu ấy thích ai khác rồi không?

“Không biết nữa. Ngày nào cậu ấy cũng lao đầu vào tập luyện, lấy đâu ra thời gian mà yêu đương.” Vân Huyên lắc đầu bất đắc dĩ.

“Được rồi! Cái gì mà yêu với đương chứ? Ngày mai là kiểm tra cuối tháng rồi, loại người chỉ biết nghĩ linh ta linh tinh như cậu thì kiểm tra kiểu gì đây?” Chỉ Hủy đẩy túi xách đến trước mặt Vân Huyên, nom vẻ mặc rất “kì thị”

“Gì mà nghĩ linh ta linh tinh chứ?” Một vùng im lặng.

Khê Xuyên biết ý phối hợp. “Ngày mai thi Văn đầu tiên đấy nhé!”

“Ừ đúng rồi, bạn học Chỉ Hủy, ăn nói không văn vẻ như cậu thì thi thố thế nào đây?” Đến lượt Vân Huyên cười nhạo Chỉ Hủy rồi.

“Này này, nghiêm túc lại đi! Mấy người! Mấy người, cười gì nữa? Không quan tâm các cậu nữa, đi về!”

36>>

Ngày hôm sau.

“Ồ?” Tạ Tỉnh Nguyên vừa bước vào phòng học đã ngẩn ra. “Hôm nay cậu tới sớm thế?”

Liễu Khê Xuyên biết cậu đang nói mình, không ngẩng đầu trả lời. “Ừ, dậy sớm trước một tiếng. Mình cũng không muốn vì vội vàng mà té ngã vào vũng nước như lần trước đâu.”

“Ngã vào vũng nước?” Nam sinh cười cợt, không thể nào tưởng tượng được cảnh một cô gái xinh đẹp chật vật thế nào.

“Dừng! Có gì vui mà cười chứ? Hỏi cậu mấy câu, nếu không trả lời được thì không cần thi cử đâu.”

Cậu cười không đáp, có gì mà cậu không trả lời được chứ.

“Xin hỏi: Ai là tác giả có số xui xẻo nhất trong sách Ngữ Văn?”

“Sao?” Cậu không nghĩ là sẽ hỏi thế này, chẳng biết phải lần mò ra sao.

“Mình nói rồi mà, cậu ấy không trả lời được đâu.” Chỉ Hủy cười, quay đầu lại xen vào.

“Là ai? Cậu nói đi!”

“Mình có biết cũng không nói cho cậu.”

“Này, không có tình người gì cả.”

“Ừ, bọn mình chung một giuộc cả mà. Cậu cứ thong thả suy nghĩ. Đến lúc thi là được.”

“Này, làm vậy ảnh hưởng đến tâm trạng thi cử!”

“Ai bảo cậu không biết tưởng tượng.”



Trước bảng thông báo.

“Sao rồi? Cậu cảm thấy thế nào? Tỉnh Nguyên, lần này Khê Xuyên đứng trước cậu đấy. ” Chỉ Hủy khoanh tay trước ngực, dương dương tự đắc.

“Các cậu cạnh tranh công bằng được không? Đều đồng hạng cả, sao Khê Xuyên đứng trước mình được?”

“Ai bảo cậu họ Tạ? Chữ cái đầu tiên là X? Còn cậu ấy chữ cái đầu tiên là L, xếp hạng trước cậu là tất nhiên.”

“Đúng là… Quá vô lý. Sao lại thông đồng bẫy mình?” Cậu tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Người nãy giờ im lặng là Liễu Khê Xuyên đột ngột lên tiếng. “Vì cậu quá quan tâm đến thành tích!”

“Vậy thì sao?”

Quá quan tâm đến thành tích. Thật ra từ kì kiểm tra trước đã thấy rõ rồi. Cậu không thể bì được với Liễu Khê Xuyên lấy việc học làm niềm vui.

“Đúng là thành tích Tỉnh Nguyên rất tốt, nhưng dường như cậu không thật sự thích học, chi để ý đến thứ hạng mà thôi. Người ngoài nhìn vào cũng thấy mệt hộ.” Chỉ Hủy nở nụ cười nghiêm túc.

“Nếu không thể tận hưởng cuộc vui thì hiệu quả học tập cũng không cao. Như một nhà tu hành mài kinh dùi sử cả ngày cũng không bằng một kẻ hứng khởi bước đến vậy.”

“Số người như vậy rất it. Trước đây chưa từng thấy học sinh nào thích đọc sách cả.” Cậu phản bác.

“Không phải bây giờ đã thấy rồi sao? Đã năm thứ ba rồi, Tỉnh Nguyên, cậu không thấy mình đã bỏ lỡ cuộc sống cấp ba bình thường sao? Hoạt động với bạn bè ra sao? Quan tâm người khác thế nào? Những sự kiện phải giải quyết những gì, sau khi vào lớp K cậu mới học được.”

“Được rồi, đừng hùa theo phê bình mình nữa. Mình vẫn học cơ mà.” Cậu cười tủm tỉm, thì thầm bên tai Chỉ Hủy. “Nói mình nghe được chưa?”

“Nói gì?”

“Ừ… Thì là… Người xui xẻo nhát trong sách Ngữ Văn ấy.”

“Trời, cậu còn chưa nghĩ ra à? Tất nhiên là Lý Mật Lạp rồi, khờ thật đấy!”

“Tại sao?” Cậu trợn tròn mắt.

Liễu Khê Xuyên tỏ vẻ hênh hoan khi đưa ra lời giải thích: “Vì cả nhà đều chết sạch. Cô đơn cả kiếp người.”

Đôi mắt đang trợn tròn tỏ vẻ khinh khỉnh: “Đúng là… Câu hỏi và đáp án…”

“Không cảm thấy sáng tạo sao? Trời ạ, không biết nghĩ thoáng gì cả. Cái con người này!”