Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 44: Đoàn kịch tới khảo sát




Ngày hôm sau, các du khách và cư dân mạng đều có thể thấy, vườn trưởng Đoàn đổi kiểu tóc rồi.

Đúng vậy, Đoàn Giai Trạch đã từ bỏ ý định duỗi tóc, tiền hôm qua đi duỗi coi như đổ xuống sông xuống bể, hơn nữa đã đổ xuống sông xuống bể thì chớ, còn nghe thấy tiếng tiền rơi não nề, anh duỗi tóc chỉ nhà tạo mẫu tóc biết, mọi người trong vườn thú liếc mắt thấy, nhưng chưa tới năm phút đã lại bị Lục Áp làm cho xoăn lên.

Có duỗi nữa thì lần tới Lục Áp cũng lại làm xoăn tóc anh mà thôi.

Thế là Đoàn Giai Trạch cắn răng hạ quyết tâm, cứ để tóc này luôn đi cho rồi!

Bởi vậy mà hôm nay vườn trưởng xuất hiện trước mặt mọi người, có mái tóc xoăn bồng bềnh!

Cũng như mọi ngày, Đoàn Giai Trạch lại chạy tới tương tác với Lục Áp, nếu anh không đi, Lục Áp có thể sẽ không làm gì cả ngày, Hoàng Kỳ nói như vậy rất bất lợi cho việc duy trì lượng fans.

Tiểu Tô cũng đi theo ghi hình như thường lệ, cô thấy Đoàn Giai Trạch đi vào, Lục Áp liền bay vèo lên đầu anh, sau đó chỗm chệ ngồi xuống.

Đoàn Giai Trạch: “… = =#!”

Có thể nói anh vô cùng tức giận! Nhất định là Lục Áp cố ý, hắn chế giễu mái tóc của anh!

Nhưng anh không thể nổi giận trước mặt các du khách, bởi vậy nên Đoàn Giai Trạch đành nở nụ cười gượng gạo, đầu tiên nhặt lông rơi xuống, sau đó lấy đồ ăn dụ dỗ hắn, “Xuống đi nào, Lục Áp.”

Lục Áp ngắm phong cảnh, không phản ứng.

Đoàn Giai Trạch đưa tay lên bắt lấy Lục Áp, Lục Áp liền bay lên, đến khi anh buông tay, hắn lại đáp xuống.

Đoàn Giai Trạch: “……………”

Tiểu Tô đăng cảnh quay ngày hôm nay lên:

Bữa nay Lục Áp đại đại rất không nghe lời, có lẽ bởi kiểu tóc mới của vườn trưởng mang lại tổ ấm cho nó….

Bình luận:

Tui xem cả chục lần liền hahahahahahah kiểu tóc mới của vườn trưởng moe đáo để!

Móa! Lục Áp hông nghe lời!

Ù uôi, vườn trưởng uốn tóc, đẹp đẹp đẹp đẹp dữ dội!

Ngộ lại muốn nuôi chim rồi~~

Mị thì siêu lòng trước vườn trưởng cơ, vườn trưởng để tóc mới đẹp trai quá à =3=

Lục Áp: Ổ chim này không tệ!

Ad dám bêu xấu vườn trưởng, không cần lương nữa à?



Đoàn Giai Trạch đang chiến đấu với Lục Áp thì Hoàng Kỳ tìm tới.

Đoàn Giai Trạch tiện thể đuổi Lục Áp đang dương dương tự đắc đi, ra ngoài hỏi: “Sao vậy? Phía bên ngân hàng xét duyệt gặp vấn đề gì à?”

Theo lý mà nói, cần khoảng hai tuần để ngân hàng phê duyệt xong, cũng không có gì bất ổn cả, nhưng ở đời không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

“Không, có chuyện muốn nói với cậu,” Hoàng Kỳ cười híp mắt nói, “Có một người bạn liên hệ với tôi, nói là đoàn kịch của họ có một kịch bản quảng cáo rất phù hợp, hy vọng có thể mượn vườn thú của chúng ta làm địa điểm quay.”

Đoàn Giai Trạch không ngờ nhanh như vậy đã có tin vui, anh mừng rỡ nói: “Có thật vậy không? Quảng cáo gì vậy?”

Hoàng Kỳ nói rằng: “Cũng không có siêu sao gì đâu, nhưng là quảng cáo của một công ty đồ dùng cho thú cưng rất lớn, chủ đề cũng rất thích hợp với chúng ta, ta cứ tiến từng bước một thôi. Chúng ta có rất có triển vọng, nơi này nổi lại nhỏ, giá cả sẽ không cao. Nhưng mà phía bên đoàn kịch cũng sẽ tới khảo sát, cuối cùng mới đưa ra quyết định.”

“Thế nhất định chúng ta phải tranh thủ cố gắng để họ chọn nơi này,” Mặc dù không có siêu sao sẽ không có fans, nhưng cũng như Hoàng Kỳ nói, cứ tiến từng bước một, bởi vậy nên Đoàn Giai Trạch vẫn rất vui vẻ, “Chúng ta phải làm những gì nhỉ?”

“Cũng không có gì, tôi thấy chúng ta rất có hy vọng, các phương tiện triển lãm đều rất tốt rồi, chỉ cần đón tiếp chu đáo là được, đằng ấy yêu cầu cụ thể thế nào thì đợi khi họ tới mình thương lượng sau.” Hoàng Kỳ thấy Đoàn Giai Trạch hơi lo lắng, bèn an ủi, “Cũng không cần phải sốt sắng như vậy đâu, thành thì thành, không thành thì đợi lần sau.”

“Anh nói cũng đúng, phải tĩnh tâm lại.” Đoàn Giai Trạch điều hòa lại cảm xúc, “À phải rồi, khi nào người của đoàn kịch tới vậy?”

Hoàng Kỳ nói: “Người phụ trách ngoại cảnh của họ hy vọng hai ngày sau có thể qua đây, bởi vậy nên tôi mới qua hỏi ý kiến của cậu.”

“Hai ngày sau là thứ ba nhỉ, tôi cũng không có việc gì, được đó.” Đoàn Giai Trạch nói, “Vậy quyết định hôm đó nhé.”

..

Hai ngày sau, Hoàng Kỳ và Đoàn Giai Trạch tới ga tàu cao tốc đón nhà sản xuất của đoàn kịch, nhà sản xuất là một người phụ nữ trên ba mươi tuổi, mái tóc được nhuộm màu lục, chị dưỡng da rất tốt, lúc tới đất Đông Hải, dọc đường có không ít người ngoái đầu nhìn chị.

Từ lúc vườn thú khai trương đến giờ vẫn chưa có xe riêng, hôm nay họ vẫn phải mượn xe tới, nếu không để nhà sản xuất ngồi xe bus hay bắt taxi thì không được hay cho lắm.

“Nhà sản xuất Từ.” Hoàng Kỳ bắt tay với nhà sản xuất, chị họ Từ, tên là Từ Kinh Huệ, Hoàng Kỳ giới thiệu chị với Đoàn Giai Trạch, “Đây là vườn trưởng Đoàn của chúng tôi.”

“Giám đốc Hoàng”, Từ Kinh Huệ cũng vui vẻ cười rộ lên, bắt tay Hoàng Kỳ, sau đó lại bắt chặt lấy tay Đoàn Giai Trạch, trêu đùa anh, “Tuy rằng đã nghe nói vườn trưởng Đoàn rất trẻ, cũng từng xem video của cậu, nhưng lúc nhìn thấy người thật vẫn rất khác, đúng là tuổi trẻ tài cao.”

“Đâu có đâu, tuổi trẻ tài cao gì chứ, em cùng lắm chỉ được cái trẻ tuổi mà thôi.” Đoàn Giai Trạch vội mời Từ Kinh Huệ lên xe.

Từ Kinh Huệ rất thoải mái hào sảng, có lẽ bởi vì đoàn kịch của chị cũng ôm hy vọng được hợp tác cùng họ, vừa lên xe Từ Kinh Huệ đã nói rõ: “Thực ra chuyện tìm Linh Hữu là do một lãnh đạo của bên kia kiến nghị, ảnh xem video trên mạng, thấy không tồi. Chất lượng cảnh quan cũng cao, động vật ở Linh Hữu được thuần dưỡng vô cùng ngoan ngoãn, bọn chị vốn định sẽ thuê một số động vật ở trung tâm biểu diễn tới..”

Các cảnh ghi hình quảng cáo hay phim ảnh có động vật rất phiền phức, bởi động vật không hiểu tiếng người, sau khi huấn luyện tuy có thể làm theo một số chỉ thị, nhưng những chỉ thị phức tạp hơn thì lại khó, hơn nữa cũng khó để đảm bảo độ tinh tế, thường phải tốn rất nhiều thời gian, phải dùng đủ phương pháp để chúng hoàn thành cảnh quay như ý đạo diễn.

Hoàng Kỳ vừa lái xe vừa nói: “Còn thuê gì nữa, chỗ chúng tôi là đủ rồi, mọi người định quay khi nào, cần bao nhiêu động vật?”

Linh Hữu không có nhiều chủng loại động vật lắm, nhưng không bao lâu nữa sẽ tiến cử thêm một nhóm mới.

Sau khi ở Linh Hữu một thời gian, Hoàng Kỳ rất có niềm tin vào động vật nơi này. Mặc dù không có nhân viên chuyên môn huấn luyện — thậm chí bọn họ cũng đều là người bình thường — nhưng Hoàng Kỳ biết Đoàn Giai Trạch là cao nhân, anh cảm thấy nhất định vườn trưởng đã ra chiêu gì đó.

“Đương nhiên là sẽ mau chóng quay thôi, cũng chuẩn bị tương đối rồi.” Từ Kinh Huệ nói, “Thực ra bọn chị cũng đã nghĩ tới, nếu như có thể mượn nơi này hết luôn thì tốt nhất, bớt được rất nhiều phiền phức. Các động vật khác sao cũng được, phía bọn chị rất hy vọng được hợp tác cùng Lục Áp.”

Họ đã xem video kia, rất mong Lục Áp sẽ tham gia ghi hình, cũng không có gì kì lạ, kiểu “siêu sao động vật” như Lục Áp rất hiếm, trong mắt ekip quay, hắn rất thích hợp để ghi hình.

Các động vật có chút tiếng tăm khác ở Linh Hữu, ví dụ như cáo Bắc cực, mãng xà Bạo Phong Tuyết, đều chưa đạt được trình độ lanh lợi như Lục Áp.

Đoàn Giai Trạch tò mò hỏi: “Nghe nói, Lục Áp có không ít cảnh nhỉ?”

Mời ekip quảng cáo của Từ Kính Huệ là một công ty đồ dùng thú cưng quốc tế có chi nhánh ở Trung Quốc, chuyên sản xuất thức ăn cho chó mèo, đồ chơi, đồ dùng hằng ngày.. Lần này họ quay quảng cáo chuẩn bị cho ra mắt thức ăn cho mèo có chiết xuất từ tự nhiên.

Nhân vật chính của quảng cáo đã được định từ trước, đương nhiên là một con mèo. Các động vật khác ở vườn thú cũng chỉ làm nền cho ẻm mà thôi.

Đoàn Giai Trạch không hiểu, cho Lục Áp tham dự vào, là muốn cho hắn tương thân tương ái với mèo sao?

Từ Kinh Huệ nở nụ cười, “Cũng không nhiều cảnh, nhưng lại rất quan trọng.”

Nói đến đây, Đoàn Giai Trạch thấy có lẽ người ta sẽ không để lộ phương án quay cụ thể, bèn chủ động đổi đề tài tán gẫu.



Sau khi tới Linh Hữu, Từ Kinh Huệ xuống xe nhìn, liền cảm thán: “Đúng là non xanh nước biếc, đất thiêng mới có người tài, nghe nói trước đây thành phố Đông Hải đến núi Hải Giác là ranh giới, một nửa là lục địa, một nửa là biển Đông, vừa khéo giao nhau ở nơi này, phải nói là hội tụ đủ linh khí núi cao biển rộng.”

Xem ra Từ Kinh Huệ cũng đã tìm hiểu qua, Đoàn Giai Trạch cười nói: “Đúng vậy, sau này đường bờ biển lui lại, nên mới có thành phố Đông Hải ngày hôm nay. Mời chị Từ.”

Từ Kinh Huệ cùng Đoàn Giai Trạch đi vào, trông thấy các du khách may mắn có chim đồng hành trên vai, chị không khỏi gật đầu. Sau tình huống Lục Áp nổi cơn thịnh nộ ngày đó, biết loài chim nơi đây được “huấn luyện nghiêm chỉnh”, nên chị cũng không thấy có gì kỳ lạ.

Cảnh quan cũng khỏi phải nói, Linh Hữu nằm dưới chân núi Hải Giác, nơi đây trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc, đừng nói phong cảnh nơi đây đẹp như tranh vẽ, dù chẳng lên màu cũng đã thấy đẹp rồi. Các buồng triển lãm chẳng thua kém gì so với vườn thú top thành phố mà Từ Kinh Huệ từng đi khảo sát, thậm chí có chỗ còn nhỉnh hơn.

Nơi đây tuy hơi nhỏ, nhưng “ma tước tuy tiểu, ngũ tạng câu toàn”, như vậy là đủ quay quảng cáo của họ rồi.

Từ Kinh Huệ càng xem càng thỏa mãn, thậm chí Đoàn Giai Trạch còn nói cho chị biết, nếu như cảm thấy nơi đây quá nhỏ, thì ở bên cạnh còn một khu đất 40 mẫu đang xây dựng, đã phủ xanh gần xong, tiến độ xây dựng cũng rất nhanh, tháng sau là có thể hoàn thiện, đến khi đó động vật họ mới tiến cử cũng sẽ tới đó.

“Chị cảm thấy diện tích ở đây không thành vấn đề, chúng ta vào xem một chút đi.” Từ Kinh Huệ vào buồng triển lãm chim muông đầu tiên, chị còn tưởng Lục Áp vẫn ở chỗ này, nhưng sau khi hỏi mới biết Lục Áp đã bị chuyển đi rồi.

Thế nhưng hai chú chim công trong vườn vẫn để lại cho chị ấn tượng sâu đậm, chị nhìn hai chú chim công không chớp mắt, “Trông chúng cứ như phượng hoàng vậy, quá hoa lệ!”

Ngay cả tư thái cũng hết sức kiêu ngạo, chẳng trách các loài chim khác đều thần phục chúng, đây cũng không phải ảo giác của Từ Kinh Huệ.

Từ Kinh Huệ cũng rất hài lòng với cách bày trí bên trong buồng triển lãm, trong video không thấy rõ, nhưng giờ tới hiện trường nhìn, trong buồng như một khu rừng thu nhỏ, sau mặt kính như một thế giới hoàn toàn khác, chị cảm thấy đến khi đó có thể giản lược rất nhiều phông nền.

Lúc này trong buồng còn có một vài du khách khác, hình ảnh hài hòa khiến Từ Kinh Huệ càng thêm rung động.

Lúc tới khu vực bò sát, Từ Kinh Huệ nhiệt liệt yêu cầu Đoàn Giai Trạch tương tác với động vật ở đây, ngoài Lục Áp ra, ở đây còn có ba con mãng xà. Dù sao nơi đây cũng không giống như bên chim muông, được trông thấy du khách tương tác cùng các loài chim.

Đoàn Giai Trạch cố nén nỗi phiền muộn trong lòng, bước vào buồng của mãng xà trước.

Đoàn Giai Trạch nghĩ Bạch Tố Trinh khá là trầm ổn, sau khi tiến vào liền từ từ đi về phía Bạch Tố Trinh, “Bạch Nương Tử…”

Nhưng Tiểu Thanh từ trên cây đột nhiên thả mình xuống, làm Đoàn Giai Trạch sợ hết hồn.

Đoàn Giai Trạch: “Cậu đi ra đi.”

Tiểu Thanh lè cái lưỡi ra, nghịch ngợm quấn quanh cổ Đoàn Giai Trạch một vòng.

Đoàn Giai Trạch: “….”

Anh nhìn ra bên ngoài, Hoàng Kỳ và Từ Kinh Huệ còn mỉm cười giơ ngón cái về phía anh, các du khách cũng tới tấp giơ máy ảnh lên chụp.

Đoàn Giai Trạch tức chết đi được, anh nâng thân thể nặng trịch của Tiểu Thanh lên, cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo, anh kiên trì ba mươi giây, mới ngồi xuống, tránh đi, đặt Tiểu Thanh lên trên cây.

Lúc đi ra, đôi chân như nhũn đi. Đoàn Giai Trạch cố nặn nụ cười, đoạn đi tới phòng làm việc của Lục Áp.

Không nghi ngờ gì nữa, Lục Áp liền bay đến ngồi trên đầu Đoàn Giai Trạch, mà lúc này Đoàn Giai Trạch chẳng còn sức đâu để chống cự nữa rồi, anh liền ngồi xuống một thân cây giả, mặc kệ Lục Áp.

Từ Kinh Huệ ở bên ngoài thoáng sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười, “Hóa ra kiểu tóc này của vườn trưởng Đoàn còn có tác dụng như vậy.”

Sau khi dạo quanh Linh Hữu một vòng, Từ Kính Huệ cảm thấy vô cùng hài lòng với nơi này, tận mắt quan sát rồi, chị càng cảm nhận rõ ràng hơn mị lực của động vật chốn này. Thần kỳ nhất ở chỗ, ở chúng toát lên một sự linh động, đó là điều mà chị không thể thấy ở các vườn thú khác, nhất là các hành động của chúng, dường như không phải cố ý huấn luyện, mà là từ chính bản thân chúng bộc phát ra, một cách rất tự nhiên.

Lúc này cũng đã đến trưa, xung quanh không có nhà hàng nào, anh bèn mời Từ Kinh Huệ dùng bữa ở nhà ăn của họ.

—— Đương nhiên, tuy là nhà ăn bình dân thôi, nhưng nguyên liệu rất bá đạo nhé, ở đây có cả măng trúc Quan Âm, được tưới nước Cam Lộ cơ mà.

Món ngon này như đòn đánh cuối cùng, Từ Kinh Huệ cầm đũa lên nói: “Chỉ với món măng xào thịt này thôi, chị đã muốn ký hợp đồng với mọi người luôn rồi!”

Từ Kinh Huệ còn phải báo cáo với những người trong ekip, nhưng về cơ bản chị khảo sát cảm thấy rất hài lòng, chuyện này coi như đã nắm chắc, dù sao thì từ phía bên quảng cáo đến đạo diễn đều cảm thấy không tồi từ trước, chuyến này chị đi coi như đã quyết định.

Từ Kinh Huệ liền gửi lại ảnh chụp và video hôm nay quay được đi, thấy đạo diễn phản hồi rất khả quan, các thành viên ở ban khác tới xem, về cơ bản đã có thể thảo luận hợp đồng rồi.

Bởi tiến triển thuận lợi như vậy, nên Từ Kinh Huệ cũng tiết lộ một chút nội dung quảng cáo.

Vì sao lại chọn vườn thú làm địa điểm quay, bởi quảng cáo thức ăn cho mèo sẽ dùng một kịch bản hoàn chỉnh để thể hiện chất lượng sản phẩm. Đó là nhân vật chính, bạn mèo phát hiện ra một bịch thức ăn tự nhiên, có mùi thịt gà thơm phức, lại giòn tan.

Bạn mèo hí hửng tha bịch thức ăn về, nhưng khi đi qua vườn thú thì bị cản lại, để thể hiện hiệu quả của thức ăn cho mèo, cũng để cảnh quay thêm phần hoành tráng, đám động vật trong vườn thú sẽ trốn ra khỏi buồng hòng cướp lấy bịch thức ăn cho mèo – vốn chẳng liên quan tới chúng.

Sau đó, bạn mèo trải qua trăm cay nghìn đắng, chạy trốn khỏi sự truy đuổi của chúng, cuối cùng lại đụng độ đại boss Lục Áp. Bạn đánh bại đại ma đầu, sau đó mang bịch thức ăn chiến thắng trở về.

—— Xem xem, đại boss luôn đó, phù hợp với vị thế của Lục Áp trong lòng mọi người biết bao!

Quảng cáo này thực sự rất hợp với vườn thú Linh Hữu, ở đây có rất nhiều động vật có thể tham gia diễn xuất, hơn nữa phân cảnh cũng không quá khó, động tác gì cũng có thể hoàn thành.

Đoàn Giai Trạch càng nghĩ càng cảm thấy, quảng cáo này rất thích hợp, rất đáng để làm, nếu Linh Hữu thảo luận thành công, chắc chắn là thắng lợi nhân đôi.

Hai bên tình chàng ý thiếp, đều ăn ý với nhau, Từ Kinh Huệ liền bảo Đoàn Giai Trạch hãy chờ tin tốt từ chị.

….

Có tin tốt, có tin tốt, tin siêu tốt luôn, đạo quân Lục Áp sắp quay quảng cáo, còn là nhân vật phản diện đại boss nữa.

Đoàn Giai Trạch vui vẻ công bố tin tức này.

Thế nhưng Lục Áp lại cả giận nói: “Sao cơ? Ta lại bị một con mèo bình thường đánh bại á?”

Vừa nghe tin Lục Áp đã chú ý tới trọng điểm này, Đoàn Giai Trạch yếu ớt nói: “Nghiêm túc mà nói thì đó không phải mèo bình thường đâu, nghe đâu là giống mèo lông ngắn chỉ có ở Mĩ, còn từng đạt giải thưởng nữa, bỏ mấy ngàn tệ cũng không mua được đâu…”

Lục Áp: “Đạt giải thưởng cơ à? Đợi bao giờ nó bắn được mặt trời thì ta bàn nhé!!”

Đoàn Giai Trạch: “………..”

Hữu Tô uể oải nói: “Đạo quân à, đạo quân còn tốt chán, anh còn là đại boss phản diện, chứ tụi tôi chỉ là nhân vật phản diện qua đường thôi.”

Lục Áp thở phì phò khoanh tay trước ngực, chẳng buồn để ý tới Hữu Tô.

Đoàn Giai Trạch không ngờ Lục Áp lại mắc phải vấn đề này, nhưng anh cũng không thể bảo người ta đi chỉnh lại cái kết được, lại nói anh cũng đâu có quyền phát ngôn gì đâu.. Đây là quảng cáo thức ăn cho mèo mà, chẳng lẽ lại để Lục Áp ôm túi thức ăn cho mèo vừa ăn vừa gật gù khen ngon à?

Đoàn Giai Trạch bất đắc dĩ nói: “Anh à, cái này mà anh cũng cãi được, trên đời này còn ai bắn được mặt trời đâu cơ chứ..”

Chắc chỉ có cái vị đã nghẻo từ đời nào kia thôi.

Lục Áp đắc ý nói: “Thế đã biết ta lợi hại chưa.”

Đoàn Giai Trạch: “………….”

Không cẩn thận một chút lại thành khen tên đấy rồi.

Lục Áp nói: “Tuy chỉ là giả, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, để người trong tam giới biết thì ta còn mặt mũi đâu nữa.”

Đoàn Giai Trạch: “Anh cứ thích đùa, không phải cái đó đã mất từ lâu rồi hay sao?”

Lục Áp: “……………”

Đoàn Giai Trạch: “Đạo quân à, anh nghĩ lại xem, anh chỉ cần phối hợp quảng cáo là được, để càng nhiều người biết đến Linh Hữu chúng ta hơn, với phong thái của anh, nhất định khi đó sẽ dư dả tài nguyên. Có tiền rồi, đừng nói dát vàng phòng làm việc, em dát vàng khắp người anh luôn ấy chứ, thế chẳng phải càng hãnh diện hơn sao?”

Dưới sự động viên của Đoàn Giai Trạch, Lục Áp vốn đang nhăn nhó mặt mày dần hòa hoãn lại, cuối cùng hắn nghĩ, đúng là rất có đạo lý, bèn gật đầu nói: “Được rồi, cứ quyết định như thế đi!”

Giải quyết được cản trở lớn nhất, Đoàn Giai Trạch liền thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Lục Áp chịu phối hợp, nhất định buổi ghi hình sẽ không thành vấn đề.

——

Mõ gõ đều đều, ca Phạn bổng bay.

Trước sơn môn chùa Vô Lượng, phương trượng Ký Thiện dẫn theo một tốp hòa thượng tiễn chào Chiếu Hành.

Trong miếu tự có tứ đại ban thủ, bao gồm thủ tọa, tây đường, hậu đường và đường chủ, cùng phương trượng cai quản miếu tự từ xưa, nay cũng như vậy, chỉ là đồng thời có thêm ủy ban cùng quản lý chùa.

So với các tôn giáo khác, chùa Vô Lượng không bị thương mại hóa quá nhiều, bởi vậy nên không như các nơi tu hành khác, tuy cũng thế tục đó, nhưng có rất nhiều người tin rằng hòa thượng nơi đây đều chuyên tâm tu Phật.

Pháp sư Ký Thiện hiền từ nói: “Lần này sư đệ Chiếu Hành đi bộ tu hành ngàn dặm, trải qua Nam Sơn Đông Hải Lăng Xuyên.. ít nhiều cũng sẽ phải chịu khổ cực..”

“A di đà Phật,.” Pháp sư Chiếu Hành chắp tay nói, “Bất tu hành, bất văn pháp, phương trượng không cần tiễn nữa, để đệ tự đi.”

“Khoan đã, ta muốn đưa cho sư đệ thứ này.” Pháp sư Ký Thiện lấy một chiếc di động thông minh từ trong ngực ra đưa cho Chiếu Hành, “Sư đệ không biết đường, nay ra ngoài, vẫn nên đổi chiếc điện thoại cũ đi, nếu không tìm được đường thì mở bản đồ xem chỉ dẫn…”
M: Dạo nì làm bộ này thấy đuối quá, cảm giác nhiều chỗ không hiểu ý tác giả, mình lại không thể truyền tải cái hài của câu chữ:((