Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 39: Chú chim dữ dằn (Phần 1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Kha cúp máy xong, bần thần một lúc lâu, sau đó mới nói với các cư dân mạng: “Trước kia tui vẫn không tin…”

Các cư dân mạng không biết cậu nghe điện thoại thế nào, liền thi nhau trêu chọc:

“Sao vầy, trúng thưởng hử?”

“Trước đây tui cũng không tin vào mấy chuyện mê tín này đâu.”

“Chế kiếm được tiền hử? Linh đến thế cơ á?”

“Thật hay đùa vậy, streamer đừng chém gió nhá…”

“Thế vụ kem “Đáng yêu hơn nữa” thì sao đây?”

Chuyện này quả đúng là… rất trùng hợp, đến mức một người chưa bao giờ mê tín như Bạch Kha cũng có chút run rẩy.

Cú điện thoại kia không gọi sớm hơn cũng chẳng gọi muộn hơn, mà lại nhằm vào đúng lúc cậu vừa cầu nguyện xong thì có điện thoại tới.

Có điều lúc bấy giờ Bạch Kha vẫn chưa có ý định lập tức quyên kem “Đáng yêu hơn nữa”, cậu vẫn cảm thấy có lẽ chỉ là chuyện trùng hợp với xác xuất ít ỏi kia xảy đến với mình mà thôi, lúc này cậu cũng hiểu phần nào tâm lý của những người share kia.

Bởi biết chuyện sắp giải tỏa căn nhà, cho nên Bạch Kha có chút thất thần, về nhà ngay trong đêm hôm ấy.

Về đến nhà, Bạch Kha kể chuyện kỳ lạ này cho ba mẹ nghe.

Mẹ Bạch Kha liền nói: “Nếu con đã hứa sẽ tặng đồ cho nó, thì con quy đổi ra tiền mà thực hiện thôi!”

Ba Bạch Kha cũng gật đầu tán thành: “Đúng vậy đấy, hồ ly là động vật tà môn, con đã hứa trước mặt nó như vậy rồi, không được đổi ý đâu đấy.”

“Hở?” Bạch Kha hạn hán lời, sao trước đây cậu không phát hiện thì ra bố mẹ cậu cũng mê tín như vậy chứ, “Đây chỉ là trùng hợp thôi mà…”

Mẹ Bạch Kha nghiêm túc nói: “Có một số việc, khoa học bây giờ không thể giải thích được, hơn nữa giống như cha con nói, hồ ly là giống tà môn, không phải con nói trên mạng cũng có rất nhiều người thờ tụng nó hay sao?”

“…Chỉ là chơi đùa thôi mà.” Bạch Kha không thể nào tin được, “Phải quyên góp thật sao…”



Hai con lạc đà Alpaca một đen một trắng được đưa vào sân triển lãm lộ thiên, chúng nó cao hơn người một chút, lông xoăn tít lại bông xù, đôi mắt to tròn trông đến là ngốc nghếch, thuộc giống lạc đà Alpaca bé.

Ngoài ra còn có giống lạc đà Alpaca lớn, loại đấy không hợp để nuôi, phần lớn các vườn thú và tư nhân đều nuôi lạc đà Alpaca loại bé, đây cũng là giống lạc đà Alpaca được mọi người biết tới nhiều nhất.

Đoàn Giai Trạch cẩn thận quan sát một hồi, vươn tay ra muốn sờ thử con lạc đà Alpaca màu đen.

Nào ngờ, Đoàn Giai Trạch còn chưa tới gần, nó đã phun nước miếng(1)ra.

Cũng may mà Đoàn Giai Trạch có chuẩn bị tâm lý, anh tránh ra kịp thời, tuy vậy nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi nước miếng thum thủm.

Các nhân viên rảnh rỗi hay tin có lạc đà Alpaca đều đi tới, mọi người lần lượt tới gần nó, muốn thử sờ lạc đà Alpaca, nhưng tất cả đều rơi vào tình cảnh giống như Đoàn Giai Trạch. Ai nhanh nhẹn thì còn may, chứ ai chậm chạp là bị phun cả vào mặt luôn.

Thấy cả đám đều bị ‘đối xử’ như vậy, Đoàn Giai Trạch ngượng ngùng nói, “Chắc là đi đường bị mệt, nên chúng không vui, anh nghe nói, giống lạc đà Alpaca này rất ngoan mà.”

Mọi người vội vã gật đầu để cứu vãn tôn nghiêm của mình, vừa lau nước miếng vừa nói: “Đúng đó, đúng đó, chắc là chúng ta dọa bọn nó rồi.”

Đoàn Giai Trạch: “Đợi đến khi chúng không phun nước miếng nữa thì mình lại thả ra để các du khách tham quan.”

Các nhân viên xem xong cả rồi, đến khi tan tầm, đến lượt những động vật được phái tới qua xem.

Lạc đà Alpaca vốn không có nguồn gốc từ châu Á, bởi vậy nên Lục Áp, Hữu Tô cùng Thanh Xà Bạch Xà, thậm chí cả Hồ Đại Vi, tất cả đều chưa từng trông thấy lạc đà Alpaca bao giờ. Lúc này mọi người đều quây quanh, tò mò nhìn nói: “Cái cổ dài đến là… dị, đúng là vừa giống dê vừa giống lạc đà, có sờ được hông dạ?” (Lạc đà alpaca ở Trung gọi là dê đà)

Đoàn Giai Trạch: “Được, nhưng cẩn thận không nó phun nước miếng đó…”

Còn chưa dứt lời, Hữu Tô đã không đợi được mà vươn tay ra, sờ sờ chân của con lạc là Alpaca trắng.

Lạc đà Alpaca trắng không những không phun nước miếng, còn quỳ hẳn xuống, cúi thấp đầu trước mặt Hữu Tô, ngoan ngoãn để cô vuốt ve nó.

Đoàn Giai Trạch: “……………”

Ờ nhỉ, anh lo lắng gì cơ chứ, mấy đại tiên đây không dọa lạc đà Alpaca đã là tốt lắm rồi.

Đoán chừng Hữu Tô vuốt ve nó thấy không tồi, liền trở nên hăng hái, vén váy lên cưỡi trên lưng chú lạc đà Alpaca trắng, cô ôm cái cổ dài của nó, vỗ má nó một cái, chú lạc đà Alpaca trắng liền đứng dậy.

Hữu Tô hớn hở, nói: “Tôi thấy độ cao này rất hợp để làm thú cưỡi cho tôi.”

Đoàn Giai Trạch: “…………”

Móa…. cái lề gì thốn? Sau này các yêu ma quỷ quái mà mở party quẩy, người ta cưỡi sư tử cầm kiếm oai hùng là thế, còn cô ngưỡi cái con lạc đà Alapca cổ dài tồng ngồng lúc lắc chạy tới à?

Chưa nói có được hay không, mà tưởng tượng thôi cũng thấy dị hợm rồi.

Chỉ có thể nói cách mấy cụ này nhìn lạc đà, đúng là không giống với người phàm như anh.

Tiểu Thanh nhìn Hữu Tô mà hâm mộ, “Chị ơi, hay là em cũng đổi hình dáng cho nhỏ đi nhá.”

Với vóc người cậu bây giờ, nếu cưỡi lên lạc đà Alpaca chắc chúng sẽ bẹp dí mất.

“Cậu đùa à, cậu mà đổi thì tôi biết giải thích thế nào…” Còn chưa đợi Bạch Tố Trinh lên tiếng, Đoàn Giai Trạch đã phản đối dữ dội, “Hơn nữa cậu mà đổi như vậy, đến khi đi với chị Bạch thì ai nghĩ là hai chị em chứ, nói mẹ đơn thân dắt díu con thơ nghe còn được.”

Tiểu Thanh phẫn nộ: “Thế quên đi.”

Lúc này Đoàn Giai Trạch mới phát hiện ra nãy giờ Lục Áp vẫn luôn trầm mặc, chẳng ừ hứ tiếng nào, anh ngẫm lại, không biết có phải hắn còn giận chuyện ban ngày bị anh lấy ra mua vui thiên hạ hay không, nhưng qua vẻ bề ngoài thế kia thì chẳng thể nào nhìn ra, lúc Lục Áp không nói tiếng nào trông cứ như nam thần lạnh lùng vậy.

Đoàn Giai Trạch do dự một chút, bèn đi tới bắt chuyện: “Đạo quân à…”

Lục Áp liền quay ngoắt mặt 45 độ sang chỗ khác, cũng “Hừ” một tiếng tỏ vẻ khinh thường.

Đoàn Giai Trạch: “…….”

Với tốc độ phản ứng kia của Lục Áp, anh có cảm giác như Lục Áp đã đợi giờ phút này từ lâu lắm rồi….

Có lẽ Đoàn Giai Trạch là nhân viên chăm sóc Tam Túc Kim Ô duy nhất trên đời, chẳng có ai để giao lưu truyền dạy kinh nghiệm với anh, anh đành phải dựa theo kinh nghiệm của mình mà vuốt lông cho hắn, “Chuyện ban ngày tôi sai rồi, tôi có lỗi, chắc gan tôi to bằng trời nên mới…”

Lúc này Lục Áp mới chịu quay đầu lại, bệ nghệ nhìn Đoàn Giai Trạch, hai tay ôm trước mặt, dáng vẻ như đợi anh nói tiếp.

Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ: Tiên sư, vẫn còn chưa đủ hả.

Đoàn Giai Trạch: “Nhất định lần sau tôi sẽ dùng phương thức tôn kính hơn để giới thiệu tư thế oai hùng của đạo quân với mọi người, tôi thề đó.”

Lúc bấy giờ Lục Áp hậm hực nói: “Xem biểu hiện ngươi thế nào đã!”

“… Dạ dạ dạ.” Đoàn Giai Trạch thầm oán, anh biết cách rồi nhá, đạo quân chính ra vẫn còn dễ dụ chán.

Những lời thề thốt kia cũng vô nghĩa cả thôi, dù sao thì đứng trước lưu lượng khách, anh đành phải nhẫn nại thành khẩn nhận sai trước đã, đợi lần sau lại cương quyết đâm đầu vào chỗ chết, dù sao thì trước giờ Lục Áp đã oánh chết anh lần nào đâu…



Đoàn Giai Trạch để Tiểu Tô viết bài PR, hoan nghênh các cư dân trong thành phố tới xem lạc đà Alpaca, tiện thể xin các ý tưởng cho việc đặt tên gọi.

Ngày hôm sau weibo và wechat được đăng tải, họ nhận được rất nhiều kiến nghị đặt tên cho hai chú lạc đà Alpaca, gì mà “Hắc nê mã” với “Bạch nê mã”, mấy ý tưởng này đương nhiên Linh Hữu sẽ không chấp nhận.

Ngoài ra thì phía Hữu Tô cũng muốn xin lấy một trong hai con lạc đà Alpaca làm thú cưỡi, Đoàn Giai Trạch đắn đo hồi lâu, đành phải đồng ý sau khi tan tầm Hữu Tô có thể cưỡi một con trong vườn thú, nếu có thêm người muốn cưỡi nữa anh chả dám đồng ý đâu.

Buổi tối hôm đó, nhân viên là con người duy nhất trong vườn thú, ngoại trừ vườn trưởng, là Hoàng Kỳ, đang dùng cơm trong tòa nhà làm việc thì reo lên gọi mọi người, sau đó họ trông thấy Hữu Tô kéo con lạc đà Alpaca ra, lạc đà Alpaca chân ngắn mà chạy thoan thoắt, hình ảnh không thể nào đẹp hơn.

Hôm đó còn có một chuyện đáng kể là, có người gọi điện tới Linh Hữu, nói muốn quyên tiền.

Đoàn Giai Trạch chẳng hiểu mô tê gì, anh nghe giọng nói kia rất quen tai, hình như là cậu streamer ngày hôm qua, anh thử hỏi một câu, ai dè lại đúng thật, không hiểu gì nói: “Rất cảm ơn cậu, nhưng chỗ chúng tôi cũng không kêu gọi quyên góp ủng hộ gì cả..”

Không sai đâu, ờ thì anh nghèo rớt mùng tơi ý, nhưng có người chạy tới nói muốn quyên tiền như vậy, đúng là rất kì quái.

Streamer kia liền nói: “Đây là các khán giả theo dõi buổi livestream của tôi muốn quyên góp cho các động vật trong vườn thú, sau khi xem buổi live tham quan vườn thú, mọi người cảm thấy rất có ý nghĩa giáo dục, đây là tấm lòng của chúng tôi. Hy vọng các anh có thể dùng số tiền này để giúp cho chúng có hoàn cảnh tốt hơn. Nhất là em cáo Bắc Cực kia… chủ yếu là cho ẻm.”

Có người muốn quyên góp chút tấm lòng thành, Đoàn Giai Trạch thực sự rất muốn nhận, hơn nữa nghe vế sau nói là chủ yếu dành cho Hữu Tô, thế thì cũng có thể hiểu phần nào. Đoàn Giai Trạch rối rít cảm ơn, anh nhận lấy số tiền hảo tâm này, cũng hứa hẹn sẽ sử dụng theo như nguyện vọng của streamer.

Nếu có thể, Đoàn Giai Trạch rất muốn thưởng cho Hữu Tô. Đó, xem xem, xem năng lực kiếm tiền của người ta nè!



Ở đầu dây bên kia, cúp máy rồi Bạch Kha gãi đầu cười khổ một tiếng, vốn là cậu còn đang đôi co với cha mẹ, nhưng không hiểu sao tối đến lại mơ thấy em cáo Bắc Cực kia, tuy rằng nó chẳng làm gì cả, nhưng trong mơ nó cứ nhìn Bạch Kha bằng đôi mắt đen lúng liếng, trông đến là đáng sợ.

Sau khi tỉnh dậy, Bạch Kha cứ thấp thỏm trong lòng, cậu vô cùng hoảng sợ, cũng không rõ có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không. Cứ ôm tâm tình như vậy, cuối cùng cậu không chỉ chuẩn bị 60 ngàn tệ, còn thêm 20 ngàn tệ hôm trước nhận được khi livestream, quyên góp tổng cộng 80 ngàn cho vườn bách thú Linh Hữu.

Nhưng cậu không thể nói cho vườn trưởng biết lý do thực sự được, nếu không chắc vườn trưởng cũng không tin, hoặc có khi bị cậu dọa mất, cung may mà lừa cho qua chuyện được. Sau khi quyên góp xong, Bạch Kha vẫn cảm thấy khó mà tin nổi, cậu tự an ủi bản thân coi như bỏ tiền ra mua lấy sự an yên.

Tuy rằng Bạch Kha không có ý tuyên truyền, nhưng trên đời này không có bức tường nào là gió không lọt, cậu chỉ kể cho một hai người bạn thân nghe thôi, ai dè không bao lâu sau tin tức cậu có căn nhà được giải tỏa đã lan ầm ầm trên mạng, còn có tin đồn đợi đến khi nhận được khoản tiền bồi thường giải tỏa sẽ không còn làm livestream nữa.

Làm Bạch Kha không thể không lên mạng đính chính, sẽ không dừng livestream.

Thực ra thu nhập livestream của Bạch Kha cũng rất cao, nhưng vẫn không chối từ được sức hút tiền bồi thường giải tỏa này.

Sau này còn có mấy anh em theo phe huyền học phỏng đoán Bạch Kha cố ý tới thành phố Đông Hải, tới Lâm Thủy Quán dâng hương, sau đó lại tới vườn thú bái lạy Bạch Hồ đại tiên, bởi đã chuẩn bị chu đáo, nên mới được đổi lấy chuyện giải tỏa nhà. Khiến mấy người qua đường xem mà cười ha hả, cứ như được nghe chuyện cười.

Chỉ có Bạch Kha biết suy đoán kia cũng đúng được mấy phần, có điều bởi mọi người thêm thắt quá ly kỳ, nên đến cuối cùng Bạch Hồ đại tiên lại có thêm một truyền kỳ đô thị.

Con gái Tôn Ái Bình tên Tôn Dĩnh, năm nay hai mươi lăm tuổi, làm giáo viên của một trường tiểu học tư nhân, đang chủ nhiệm một lớp khối hai.

Tôn Dĩnh nhận được thông báo, hôm nay tới lượt lớp họ dẫn học sinh đi tham quan vườn bách thú Linh Hữu, kể từ khi có sự kiện bán vé chung, lại thêm Bao Hải Loan cũng có ý tuyên truyền, nên rất nhiều người biết Linh Hữu có quan hệ mật thiết với Lâm Thủy Quán, khiến rất nhiều người có tâm cân nhắc tới nơi này.

Lại thêm thời gian gần đây Linh Hữu rất nổi, danh tiếng rất tốt, nên hiệu trưởng trường Tôn Dĩnh bàn chuyện hợp tác với vườn thú Linh Hữu, học sinh họ không tới vườn bách thú thành phố tham quan nữa. Cho dù nơi đây không có nhiều động vật như vườn bách thú thành phố.

Tôn Dĩnh về nhà nói chuyện, Tôn Ái Bình liền nói, Tiểu Đoàn vườn trưởng vườn bách thú Linh Hữu có quan hệ rất tốt với ông, nếu Tôn Dĩnh có yêu cầu gì, có thể tìm ông hỗ trợ, hoặc không cũng có thể gọi điện thoại cho Đoàn Giai Trạch.

Bởi vậy nên hôm nay Đoàn Giai Trạch đã ra trung tâm phục vụ du khách đợi từ sớm.

Tôn Dĩnh rất giống mẹ, nên tuy rằng Đoàn Giai Trạch chưa từng gặp cô, nhưng lúc xe bus trường Tôn Dĩnh tới nơi, cô vừa xuống xe anh đã nhận ra ngay.

“Chị Dĩnh à, em là Đoàn Giai Trạch.” Tôn Dĩnh lớn hơn Đoàn Giai Trạch một chút, bởi vậy nên anh gọi cô là chị.

Tôn Dĩnh rất ngại ngùng, “Chào em chào em, sao lại ra đây đợi chứ, chỗ chị không có vấn đề gì đâu, chỉ là dẫn tụi trẻ đi tham quan một hồi thôi mà, em cứ làm việc của em là được, bố chị chẳng biết gì cứ chỉ bừa bãi, em không cần phải để ý tới ông ấy đâu.”

Đoàn Giai Trạch cười hề hề nói: “Không sao đâu mà chị, em sợ nhiều trẻ con các chị không quản nổi, mà dù sao thì ngày nào em cũng phải đi kiểm tra các khu triển lãm một lượt mà.”

Lớp Tôn Dĩnh có ba mươi học sinh, có hai giáo viên quản ý, những lúc đám trẻ nghịch lên, Tôn Dĩnh phải gào tụi trẻ đến khàn cả cổ, cô cũng không dám nói khoác hôm nay mình không cần Đoàn Giai Trạch hỗ trợ gì.

Mỗi lớp đều sắp xếp tình nguyện viên dẫn đường, bởi vì Tôn Dĩnh không muốn gây chú ý, nên Đoàn Giai Trạch tự mình ra trận, dù sao trông anh vẫn còn rất trẻ, các giáo viên khác còn tưởng anh cũng chỉ là tình nguyện viên.

Mỗi lớp đều tách ra đi một hướng riêng, để tránh đông trẻ con lại chen chúc. Hôm nay là thứ sáu, trong vườn thú không đến nỗi không có bóng ai, nhưng đúng là cũng không có quá nhiều người.

Vốn là mấy đứa trẻ cũng có cơ hội bốc thăm nhận thưởng, được phúc lợi tham quan cùng các chú chim nhỏ, nhưng Đoàn Giai Trạch cân nhắc một hồi, tuy rằng đều là trẻ em với nhau, nhưng nếu chỉ một vài đứa trẻ được thưởng, nói không chừng sẽ lại càng ầm ĩ hơn, gây bất lợi cho việc quản lý của các thầy cô giáo, nên cuối cùng anh chỉ chuẩn bị cho các học sinh vào buồng triển lãm chim tham quan, cùng hoạt động trong phạm vi buồng triển lãm.

Đầu tiên Đoàn Giai Trạch dẫn Tôn Dĩnh cùng các em học sinh đi thăm lạc đà Alpaca, “Mọi người biết đây là gì không?”

Trong số các học sinh, có em biết, nhưng có em lại không, các giáo viên đã chuẩn bị bài sẵn, lúc này liền giảng cho các em học sinh nghe. Đoàn Giai Trạch dẫn các em nhỏ vuốt lông cho lạc đà Alpaca, “Giờ bọn anh vẫn đang chọn tên cho hai bạn lạc đà Alpaca này, các em quay về tìm weibo hoặc wechat vườn thú bọn anh, sau đó bỏ phiếu giúp anh nhé.”

Lúc Đoàn Giai Trạch dẫn đoàn vẫn luôn liên lạc với mọi người, đợi các em nhỏ quan sát đủ rồi, mà buồng triển lãm tiếp theo lại vắng người, anh liền tuyên bố đi tới buồng triển lãm chim muông.

Mới đầu các em nhỏ còn lưu luyến không chịu đi, nhưng đến buồng triển lãm chim một cái, sau khi thấy chim công, mấy em nhỏ đều quên sạch sành sanh hai bạn lạc đà Alpaca ban nãy.

Khác với các em học sinh, Tôn Dĩnh lập tức chú ý tới chú chim lớn màu đỏ rực ở buồng bên cạnh, “Kia có phải chú chim mà em cứu không? Chị có nghe bố chị kể qua, trông nó có vẻ.. rất yên tĩnh.”

Tuy rằng xung quanh đây ồn ã những tiếng người trò chuyện, tiếng chim hót líu lo, còn có tiếng chim công hót vang đến mức từ đằng xa cũng có thể nghe thấy, nhưng nó lại không hề bị quấy rầy, vẫn đứng lặng trên cành cây, rất có phong độ của bậc cao nhân.

Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ trong lòng, đúng đó, làm việc thì qua quít, chưa bao giờ bán manh, đương nhiên, giống ác điểu to như vậy mà bán manh trông sẽ rất khó coi. Giờ có chim công tiếp nhận công việc chỉ huy, hắn lại càng rảnh rỗi hơn, lại chẳng có du khách nào hứng thú xem hắn.

Có điều chẳng bao lâu thì Tôn Dĩnh lại quay qua để ý các em học sinh của mình, hai giáo viên chia học sinh ra làm hai nhóm, mỗi nhóm mười lăm người, nhóm Tôn Dĩnh quản lý thì đứng bên ngoài quan sát, nhóm còn lại thì được Đoàn Giai Trạch và giáo viên khác dẫn vào trong buồng triển lãm tiếp xúc với các chú chim.

Đoàn Giai Trạch giúp các em nhỏ mặc áo mưa giấy, sau đó mở cửa dẫn các em vào trong.

Đúng lúc hai cậu chàng chim công đang xòe đuôi, các em học sinh tiểu học trông mà thổn thức, đuôi của hai chú chim công càng ngày càng chói lòa.

Ngay lúc mọi người đang bị hai chú chim công thu hút, đột nhiên Đoàn Giai Trạch nghe thấy Tôn Dĩnh la lên một tiếng, anh vội vã quay đầu lại, chỉ thấy một gã đàn ông râu ria rậm rạp ôm nửa người trên của một em học sinh, Tôn Dĩnh thì giữ chặt hai chân em đó, “Mọi người ơi!”

Bên ngoài ngoại trừ các em học sinh ra, còn có mười mấy du khách, ban nãy họ bị chim công thu hút, giờ quay đầu nhìn lại đều chuẩn bị tiến lên hỗ trợ.

Gã kia vốn định nhân lúc mọi người không chú ý, bắt đứa trẻ đi, ai ngờ Tôn Dĩnh phản ứng nhanh nhạy, lao tới ôm lấy em học sinh, lúc bấy giờ em học sinh khóc thét lên, các bạn nhỏ còn lại đều sợ hãi lui về phía sau.

Đôi mắt gã đàn ông kia hằn lên tia nhìn hung tàn, móc trong người ra một con dao sắc lẻm, khiến mọi người nhìn mà kinh hãi, gã ta lớn tiếng cảnh cáo: “Chúng mày không được nhúc nhích.”

Gã nhìn quanh một vòng, không ai dám nhìn thẳng vào mắt gã.

Ánh mắt của gã ta quá điên loạn, không ai dám lấy tính mạng ra để đặt cược, nhất thời đều lặng như tờ mà ngồi xổm xuống.

Tôn Dĩnh đang ôm đứa trẻ, nhất thời cũng sợ đến sững ra.

Gã đàn ông râu ria xồm xoàm kia đá một cước vào bụng Tôn Dĩnh, “Buông tay ra!”

Tôn Dĩnh ngã xuống đất, các em học sinh đều khóc thét cả lên, em học sinh bị gã ta ôm càng khóc dữ hơn gọi “Cô Tôn ơi”. Tôn Dĩnh nghe thấy tiếng học sinh gọi mình, cô nén đau ngẩng đầu lên, khóc lóc la to: “Mọi người cùng tiến lên đi!”

Gã kia không chịu nổi, gã vốn là kẻ liều mạng, được thuê tới để bắt người, lúc này thấy Tôn Dĩnh còn dám ngước lên nhìn, hô hào mọi người cùng tiến lên, liền chĩa dao về người cô: “Mẹ kiếp, muốn chết à?”

Trong khi mọi người vẫn còn sững sờ, Đoàn Giai Trạch giúp tất cả các em học sinh, thậm chí là các giáo viên bị quát đến sững người cúi người xuống tránh đi, sau đó mở cánh cửa ra, hai cánh cửa thoát hiểm ở hai bên buồng triển lãm đều được mở ra, anh nói với các du khách và học sinh bên ngoài: “Mau lên, mau lên, tất cả vào đây.”

Nhưng lúc này không ai nghe thấy lời Đoàn Giai Trạch, họ đều bị cảnh tượng trước mắt thu hút.

—— Sau khi Đoàn Giai Trạch mở cửa ra, lúc anh còn đang hô hào, có một vật từ căn buồng bên cạnh lao ào ào ra, nhanh đến mức tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

Chỉ trong nháy mắt, chú chim đỏ rực đó giờ vẫn luôn yên lặng, đến mức bị mọi du khách ngó lơ đã bay tới đậu trên mu bàn tay của gã đàn ông kia.

Bởi gã ta đang giơ tay lên, lại thêm hình thể to lớn của chú chim đỏ, nên nó có thể dễ dàng nhìn xuống gã đàn ông râu ria xồm xoàm kia, ánh mắt nó rét lạnh.

Khoảnh khắc ấy, gã đối diện với nó cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu đậm!

Đến chính gã ta cũng không ngờ, mình lại bị một con chim nhìn đến mức run sợ, ngay cả con dao trong tay cũng không thể cầm chắc.
HÃnh ánh cà liÃn quanLạc đà Alpaca

(1) Phun nước miếng: Một hành vi đặc trưng của giống lạc đà này, nói là phun nước miếng như đúng hơn là ợ rồi bắn nước miếng và chất dịch nhầy có trong dạ dày lên đối phương:))