“Vương — Vi — Vi — nhanh lên hộ cái!”
Vương Vi Vi vội vã tô son, cầm túi ra chạy ra ngoài.
Bạn học của cô là Lưu Tuyết Phi và Mễ Tiểu Mạch đã đợi dài cả cổ, thấy cô đi ra, liền thở vào nhẹ nhõm, “Đi thôi đi thôi, đi bắt xe thôi!”
Mấy hôm trước, Vương Vi Vi hẹn bạn mình, nói là hôm nay đi vườn bách thú chơi. Lúc đó hai cô bạn đều trố mắt ra nhìn, vườn bách thú thì có gì hay ho chứ, chỉ có tụi tiểu học mới đi, từ hồi lên cấp hai, hai người chưa từng quay lại vườn bách thú.
Nhưng Vương Vi Vi cứ nằng nặc đòi đi, hai người họ cũng đành phải đồng ý, dù sao thì nghe đâu chỗ kia cũng be bé, đi chẳng tốn bao lâu.
Lên taxi, Lưu Tuyết Phi nói địa điểm, “Tới vườn bách thú Linh Hữu.”
Tài xế ngớ người ra, “Gì cơ?”
Vương Vi Vi vội nói: “Tới công viên Hải Giác!”
Vừa nghe thấy công viên Hải Giác, tài xế liền bừng hiểu ra, “Được rồi.”
Từ nhà Vương Vi Vi tới công viên Hải Giác, mất chừng bốn mươi phút.
Lúc này ngoài cửa vườn bách thú Linh Hữu treo rất nhiều biển quảng cáo to sụ, đặt một vài lẵng hoa, còn có rất nhiều bóng bay, thông báo rõ ràng hôm nay là ngày khai trương.
Nhưng ba người Vương Vi Vi không bị mấy thứ này hấp dẫn, mà đập vào mắt họ là một soái ca nắm một chùm bóng bay, đứng trước cửa vườn bách thú Linh Hữu.
Ảnh đẹp trai kiểu cổ điển, mi phi nhập tấn, mắt phượng cong cong, khí chất cao ngạo lạnh lùng, trên đầu còn có dải tóc nhuộm màu đỏ vàng.
Nói không ngoa, trông ảnh như đang phát sáng vậy, cách hai mươi mét như vậy mà ba người Vương Vi Vi vẫn không kiềm chế được mà nhìn chằm chằm. Không chỉ ở đời thực, mà dù có là trên TV thì mấy cô cũng không thấy soái ca kiểu này đâu, cứ như nam chính ngôn tình cổ đại bước ra hiện thực vậy.
Ba người Vương Vi Vi thì vốn tới vì vườn bách thú Linh Hữu, chứ nhìn sang bên cạnh sẽ thấy, có rất nhiều nữ sinh vốn tới công viên Hải Giác mở tiệc nướng, nửa chừng lại rời bước chân, đi về phía vườn bách thú.
Vương Vi Vi chỉ mải nhìn chòng chọc soái ca, ngơ ngơ ngác ngác đi tới gần, lúc này mới phát hiện ra trên người soái ca có vài con chim đậu xuống, còn có một con bay xung quanh ảnh.
Cũng ở khoảng cách này, họ mới thấy bên cạnh có một em gái cười híp mắt nói: “Chị à, chị có muốn tới tham quan vườn bách thú không? Chim công chỗ bọn em thích xòe đuôi lắm nhé, còn có nai con, khỉ con, cả cáo Bắc Cực mới tới nữa…”
Vương Vi Vi vốn định mua vé, nhưng nhóm nữ sinh bên cạnh cô trong tay còn mang theo đồ làm tiệc nướng, lúc này trên gương mặt lộ rõ vẻ khó xử, mấy cô bị soái ca thu hút tới mà.
Em gái vẫn còn cố gắng không ngừng: “Hôm nay là ngày đầu khai trương, vé vào chỉ 15 tệ thôi ạ, các chị vào đi tham quan một vòng rồi đi làm tiệc nướng sau vẫn kịp mà.”
Cô bé nói xong, mấy chú chim từ trên người soái ca bay ra, lấy mỏ ngậm vạt áo của mấy cô gái mà bay về phía cổng lớn, có con thì lại vỗ cánh bay phía sau muốn lùa người đi vào.
“Uây uây! Lũ chim này đang kéo khách đó à?”
“Ôi trời ơi, lợi hại thế!”
Soái ca cầm bóng bay thấy động tĩnh của lũ chim, liền lạnh lùng quay đầu, thấy mấy em gái đỏ mặt, nhưng cũng không mở miệng chèo kéo như mọi người nghĩ.
“Mua vé còn có thể rút thăm, có cơ hội cùng chú chim dễ thương đi tham quan vườn bách thú, tụi nó ngoan lắm đó ạ.” Em gái lại chèo kéo mọi người, lúc này họ trông thấy một gia đình dẫn theo con nhỏ mua vé vào vườn bách thú.
Ngoài cửa có cả combo trai đẹp và chim nhỏ, rất thu hút các em gái, khiến mọi người bất tri bất giác bước chân tới nhìn..
Mấy cô nữ sinh ngại ngùng, bạn nhìn tớ, tớ nhìn bạn, cuối cùng hỏi ý nhau:
“Có muốn đi vào không? Có 15 tệ thôi mà.”
“Dù sao thì cũng còn sớm, đi tham quan một chút rồi đi làm tiệc nướng cũng được, mọi người thấy sao?”
“Thế vào xem đi, chú chim này thú vị thật đấy…”
Tiểu Tô thở phào nhẹ nhõm, bọn họ lại thành công rồi.
Ở phía đối diện chính là công viên Hải Giác, có không biết bao nhiêu người, bị Lục Áp đứng ngoài cửa, hoặc là mấy chú chim đứng bên cạnh hắn không ngừng “kéo khách” thu hút ánh nhìn, vô thức đi tới coi, sau đó hoặc là cảm thấy hứng thú, hoặc là bị thuyết phục, mà quyết định mua vé vào xem.
Tiểu Tô nghĩ bụng, nếu anh Lục chịu hy sinh nhan sắc, nhất định hiệu suất và xác suất thành công còn cao hơn bây giờ nhiều. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, anh Lục như này mới là biểu hiện của một người có tiết tháo, vườn trưởng nhà chúng ta thiệt biết cách dạy bảo.
….
Ngoài trừ những du khách ở bên công viên Hải Giác bị lôi kéo sang, ngày đầu tiên vườn bách thú Linh Hữu khai trương, còn có một số người đọc tin tức về vườn bách thú trên mạng, bị thu hút nên đi tới.
Ví dụ như nhà Phạm Hải Bình, hôm nay vợ chồng Phạm Hải Bình và Triệu Chính Nghĩa dẫn theo con trai Triệu Bác và cháu trai Trương Thuận cùng nhau tới vườn bách thú Linh Hữu chơi. Bọn họ còn định sau khi đi xem động vật xong, sẽ qua công viên Hải Giác ở bên cạnh đi dạo một vòng, hưởng thụ bầu không khí trong lành.
“Chỗ này cũng không nhỏ mà, xây nhiều phòng động vật như vậy, ông chủ đúng là chịu đầu tư, muốn làm lớn ghê.” Phạm Hải Bình vừa đánh giá, vừa đưa bóng bay cho chồng mình, đưa tay ra bốc thăm. Bóng bay kia là lúc nãy đi tới, soái ca đứng ngoài cửa phát cho mỗi người một quả
Trước đó Triệu Chính Nghĩa, Triệu Bác và Trương Thuận đều không bốc trúng, tuy rằng em gái bán vé không tiết lộ, nhưng bọn họ cũng cảm thấy tỷ lệ trúng không cao.
Phạm Hải Bình nhìn tờ giấy trong tay, trên đó thế mà lại viết “Chúc mừng bạn, đã nhận được một chú chim đồng hành!”
“Trời ơi, trúng rồi nè!” Tuy rằng không phải giải thưởng gì lớn, nhưng Phạm Hải Bình vẫn reo ầm lên.
“Ôi ——” Triệu Bác và Trương Thuận đều reo lên tỏ vẻ hâm mộ.
Các du khách ở bên canh vốn không có mấy hứng thú, cũng không kiềm chế được mà dừng chân đứng nhìn.
“Chim đồng hành là sao cơ? Buộc chim lên người à?”
“Không phải ở vườn bách thú này có quảng cáo sao, cho mấy con vẹt với chim đậu trên vai ấy?”
Bọn họ đang thảo luận thì trông thấy có nhân viên từ trong phòng làm việc đi ra, trên tay còn mang theo một chú sẻ thông vàng, nhưng trên người nó không có bất cứ ràng buộc gì, anh ta đi tới trước mặt Phạm Hải Bình, vỗ mông chú sẻ thông vàng, chú chim liền bay tới bên vai Phạm Hải Bình.
Tuy bên cạnh có hai đứa trẻ, nhưng bởi vì có hai người, mà chỉ có một chú chim, nên Phạm Hải Bình không tiện đưa cho ai, bèn tự mình giữ lấy.
Chú sẻ thông vàng đậu trên vai xong, Phạm Hải Bình nín thở, không dám nhúc nhích, sợ chú chim nhỏ sẽ bay đi mất.
Lúc này có nhiếp ảnh gia mà vườn bách thú Linh Hữu mời tới, cầm camera chụp lấy cảnh tượng đặc sắc này để đăng tin.
Mọi người xung quanh thấy chú sẻ thông vàng nhảy mấy cái trên vai Phạm Hải Bình, thế mà lại cọ đầu vào Phạm Hải Bình, còn dang đôi cánh ra, trông như muốn ôm đầu Phạm Hải Bình vậy.
“Uây ——”
“Ầy, chú chim kia đáng yêu thật đấy!”
“Trông như đi lấy lòng vậy.”
Tụi trẻ đều nhìn bằng ánh mắt ước ao.
Đừng nói là tụi trẻ, mà ngay cả Phạm Hải Bình cũng thấy mềm lòng, sao chú chim này lại nũng nịu như vậy chứ?
Nhân viên công ty nói cho Phạm Hải Bình một vài điều cần chú ý, không được phép làm tổn thương, không được cho ăn bừa bãi, còn đưa cho cô một cái áo mưa. Sau đó, từ giờ tới lúc ra vườn, đều có thể hưởng thụ việc được bạn chim nhỏ đồng hành.
Dẫn một chú chim đi quanh vườn bách thú, Phạm Hải Bình cũng không thể tin được.
“Mẹ à, cho con xem! Con cũng muốn sờ sờ!” Triệu Bác reo lên.
Phạm Hải Bình ngồi xổm xuống, “Con hỏi xem nó có đồng ý hay không?”
“Chắc chắn nó sẽ đồng ý, lần trước con gặp nó rồi mà!” Triệu Bác nói đoạn, cẩn thận vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên người chú sẻ thông vàng mấy cái, chú chim cũng không phản kháng.
Trương Thuận cũng đi tới, khẽ vuốt ve mấy cái, còn dạy Phạm Hải Bình, “Dì à, nếu như dì chạy, nó sẽ bay theo dì đấy!”
Cậu bé vẫn rất kiêu ngạo vì được làm một khách tham quan close beta.
“Cho tôi sờ thử được không?” Có một du khách nam ở bên cạnh, thấy vậy thì dè dặt hỏi, không đợi Phạm Hải Bình đồng ý, đã vươn tay ra vuốt ve.
Nhưng mà chú chim rất thông minh, trước khi tay anh ta chạm vào người chú chim, đã vỗ vỗ cánh bay đi, sang bên vai kia của Phạm Hải Bình.
Không được vuốt ve chú sẻ thông vàng, lại còn bị Phạm Hải Bình lườm một cái, du khách nam phẫn nộ lầm bầm một câu, “Còn phân biệt người nữa kìa”, thế rồi bỏ sang quầy bán đồ ăn vặt bên cạnh, mua một chiếc bánh mì làm bữa sáng, định bụng vừa ăn vừa đi dạo.
Anh ta nhận lấy bánh mì, đi ra sân, vừa mới mở gói bánh, liền thấy mấy chú chim sẻ đang đậu trên cây liền sà xuống, mổ bánh mì trong tay anh ta.
“Á! Đậu xanh!” Du khách nam không kịp đề phòng, đã bị một đám chim sẻ bay quanh, có con chim còn không cẩn thận mổ vào tay anh ta đến đau rát.
Mọi người xung quanh lập tức quây thành vòng tròn, lấy điện thoại ra quay.
“Ôi trời ơi, hahahaha chim sẻ mà còn đi giành đồ!”
“Chim cường đạo, ghê gớm thật! Tui phải post lên mạng mới được.”
“Bảo sao nói không được cho động vật ăn, ăn bánh mì mà cũng bị giành đồ như vậy, nếu mà mua thức ăn gia súc thì càng bị cướp cho mà xem..”
Mọi người ngạc nhiên chứng kiến cảnh tượng này, mãi đến khi nhân viên bán đồ ăn vặt chạy tới, giúp du khách nam đuổi lũ chim sẻ đi.
Lúc này, mặt anh du khách xụ xuống, không thể yêu thương cái cuộc đời này, bộ dạng như vừa bị ăn hiếp vậy.
“Vườn bách thú mấy người bị sao vậy!” Anh ta rất muốn chửi um lên, thực ra trong lòng chỉ muốn mắng mấy người hóng hớt kia chỉ biết quay, chẳng ai chịu ra giúp mình, nhưng có nhiều người như vậy, anh ta không dám mắng, sợ bị đánh hội đồng.
Nhân viên yếu ớt nói: “Không phải chim trong vườn đâu, là chim sẻ hoang ở núi Hải Giác đó..”
Du khách nam nghẹn họng, đùa à, còn không phải chim trong vườn giành đồ ăn với mình nữa.
“Lại nói,” Anh chàng kia lẩm bẩm, không cam lòng, “Sao trước đây tôi tới núi Hải Giác không bị giành đồ bao giờ..”
Nói tới đây, tuy rằng anh chàng kia bị dọa sợ, nhưng các du khách khác lại nảy ra một suy nghĩ to gan..
Tuy rằng không thể cho động vật trong vườn bách thú này ăn, nhưng cho đám chim sẻ này ăn được mà. Chỉ cần cẩn thận một chút, đừng không đề phòng như anh chàng kia là được.
..
Mọi người đang mải xem trận đại chiến với chim sẻ, không biết là bạn nhỏ nhà ai chạy tới, reo ầm lên: “Tiểu Di! Mau qua bên kia đi! Mấy con khỉ ở bên kia còn biến bắn tim đó!”
Mọi người vốn hay hóng hớt nghe vậy thì hớn lên: Sao sao sao?