Trên nền trời quang, Lâm Thủy Quan của thành phố Đông Hải chìm trong hương khói mịt mờ, đằng sau làn khói dày, gương mặt của một người tu hành hiện lên.
Thành phố Đông Hải không mấy lớn, nhưng Lâm Thủy Quan lại nổi tiếng nức tỉnh, thậm chí là tiếng tăm vang xa cả nước, đây là cái nôi truyền thụ đạo giáo duy nhất ở vùng Trung Đông Hải, đã lưu truyền cả ngàn năm.
Thậm chí chính phủ thành phố cũng tương đối bảo vệ Lâm Thủy Quan, họ đẩy mạnh tuyên truyền, cũng vì vậy mà Lâm Thủy Quan có một địa vị nhất định trong lòng dân địa phương, mà quan chủ ở đây còn là đại biểu nhân dân ở quốc hội nữa chứ.
Lúc này có một đôi tình nhân đang đứng ở khu gieo quẻ, họ đưa quẻ mình vừa lấy được ra cho đạo sĩ giải quẻ, sau đó nói ngày sinh tháng đẻ của mình.
Đạo sĩ kia tai to mặt lớn, mặt bóng nhẫy, thoạt nhìn không giống người xuất gia, trước đôi này anh ta đã xem quẻ cho mấy người, cô gái nhìn anh ta, cảm thấy người này cũng không đáng tin giống như vẻ bề ngoài của anh ta vậy. Lúc nào anh ta cũng bắt đầu bằng câu “Quẻ này của cô không tồi”, sau đó chỉ toàn thấy khen, dường như ai cũng bắt được vận tốt, giống như nói lấy lệ, nhoáng cái đã xem xong một quẻ bói.
Đạo sĩ nhìn quẻ bói trong tay mình, “Ồ, cô cầm tinh con hổ, quẻ này rất tốt, năm nay mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, không bệnh tật tai ương..”
Anh ta lơ đãng nói được nửa chừng, toàn mấy từ cũ rích, nhìn thấy vẻ mặt vi diệu của đôi tình nhân, lại bật cười ha hả, nói thêm: “Đều là quẻ tốt cả, đều là người tốt số cả.”
Đôi tình nhân nắm tay nhau đi ra, còn chưa ra khỏi cửa, cô gái đã không kiềm chế được mà nói: “Ai cũng nói như vậy, hừ, em đã bảo là lừa đảo rồi mà.”
Cậu trai lúng túng nói: “Thôi thôi, em nói nhỏ một chút, em nói trong này làm cái gì.”
Đạo sĩ mập nhìn thoáng qua bên ngoài, không để ý tới mấy lời nói loáng thoáng truyền tới kia, liền duỗi người.
Nhưng mới duỗi lưng được nửa chừng, đạo sĩ mập liền biến sắc, chạy vọt ra khỏi cửa với tốc độ chẳng ăn nhập gì với cơ thể nặng trịch, nhón chân nhìn về bên kia thành phố.
“Ây dà, thật là..” Đạo sĩ mập xoa xoa cái mặt ú nọng của mình, “Muốn bỏ qua cũng không được mà!”
Đạo sĩ mập bỏ ngang công việc trong tay mình xuống, chạy về phía sân sau của đạo quan, khu vực khách tham quan không được lui tới, dừng trước mặt một đạo sĩ già đang luyện kiếm trong đình, thở hồng hộc cúi đầu hành lễ, “Chủ nhiệm à, ở ở ở ở.. thành đông có yêu khí, yêu khí ngút trời luôn!”
Đạo sĩ già kia đạo hiệu là Chu Tâm Đường, là chủ nhiệm quản lý hội ủy viên ở Lâm Thủy Quan, phụ trách tổ chức cai quản các hoạt động tôn giáo, nắm trong tay tất cả công việc. Nói theo cách người xưa, thì ông chính là quan chủ ở nơi này.
Chu Tâm Đường chẳng để ý gì tới đạo sĩ mập, mãi đến khi luyện kiếm xong, mới thu thế, thấp giọng nói: “Rõ ràng không che giấu như vậy, ta đã phát hiện ra. Con đi nói với sư phụ con, sai người xuống núi xem tình hình, xem vì sao lại có đại yêu quái xuất sơn như vậy, không biết nhằm mục đích gì.”
Đạo sĩ mập ngắc ngứ gật đầu, “Vâng ạ.”
Lâm Thủy Quan chỉ có chút tiếng tăm trong nước, nhưng uy danh trong giới lại vô cùng hiển hách, chưa từng có yêu quái nào dám cả gan hoành hành ở địa bàn của Lâm Thủy Quan như vậy.
Bởi vì hiếm khi gặp được, nên đạo sĩ mập có hơi hưng phấn, lúc này nghe Chu Tâm Đường sắp xếp đâu ra đấy, mới nhận ra sự thất thố của mình, đang định giải thích đôi câu, lại thấy Chu Tâm Đường đang mải làm việc riêng của mình, đành phải ủ rũ cúi đầu bỏ đi.
Dưới ánh mắt giễu cợt của Lục Áp, Hữu Tô tỉnh bơ thu yêu khí mình vừa vô tình để lộ lại, trong lòng có chút khó chịu. Chỉ là một chút yêu khí thôi mà, vốn có rõ ràng đâu, đâu đến nỗi như vậy chứ.
Mà Đoàn Giai Trạch hoàn toàn không hay biết gì vẫn còn đang rưng rưng nước mắt nhìn mấy khoản chi, “Tôi có thể không thuê lẵng hoa không, chỉ một ngày mà tốn hơn trăm tệ, còn cả bóng bay, băng rôn nữa chứ. Tôi mới đi in tờ rơi, lại còn phải thuê người tới trường học, tới mấy khu dân cư phát nữa…”
Sắp tới ngày khai trương, làm gì cũng tốn tiền, còn phải chừa lại một ít để đề phòng sau này dùng tới, lòng Đoàn Giai Trạch đau như cắt.
Nếu khai trương xong làm ăn không tốt, chẳng cần tới sét đánh, anh nhảy xuống núi Hải Giác quách đi cho rồi.
“Cái gì cần tiêu thì tiêu,” Hữu Tô nói, “Nếu không thì biết thu hút người bên công viên Hải Giác thế nào đây? Chúng ta phải làm con sâu hút máu của công viên Hải Giác đó.”
Đoàn Giai Trạch: “…….”
Hữu Tô nói hơi cay nghiệt, đúng là trước kia vườn bách thú Hải Giác có ý này, muốn thu hút khách của công viên Hải Giác qua, chỉ là cuối cùng không thành công mà thôi.
Hữu Tô lấy điện thoại của Đoàn Giai Trạch ra hí hoáy, ở trang bìa của wechat là bài tin mà lần trước truyền thông thành phố Đông Hải giúp đỡ tuyên truyền, có đến năm, sáu vạn lượt click, còn chưa tính những nơi khác reup.
Hữu Tô nói: “Để tôi nghiên cứu wechat này một chút. Tạm chưa bàn tới những khách tham quan được truyền thông trước đó thu hút tới. Ngày đầu tiên khai trương, chúng ta có thể mời chào du khách ở công viên Hải Giác, kéo họ qua bên này. Bởi vì không đủ tiền nên cần phải mở rộng hoạt động trên internet, chúng ta bắt đầu làm nó vào ngày đầu tiên khai trương. Cho quay phim chụp ảnh ngày đầu, rồi ghi chép lại, thuê người viết bài, đăng lên ngay trong ngày hôm đấy, áp dụng cách chia sẻ bình luận tích cực sẽ được phát vé miễn phí, cùng các chương trình khuyến mãi khác.”
Đoàn Giai Trạch nghe mà gật gù liên tục, cũng không biết anh với Hữu Tô, ai mới là người hiện đại đây, nhưng anh cũng không đặt câu hỏi.
“Thuê người viết bài rồi quảng cáo thì dễ, nhưng lôi kéo du khách ở Hải Giác qua có hơi khó, nhiều nhất là phải kéo họ tới vào ngày hôm sau, phần lớn mọi người tới công viên Hải Giác để làm tiệc nướng ngoài trời, mọi người đã chuẩn bị hết rồi.”
“Nên phải xem ai đi mời chào đây.” Hữu Tô lắc lắc di động trên tay, “Tôi cũng đã xem qua, người tới làm tiệc nướng ngoài trời chủ yếu là thanh niên, học sinh sinh viên. Hay là mời đạo quân ngày đầu tiên đứng bên ngoài —— tạo dáng, dùng hình người dẫn theo mấy chú chim đứng ngoài cổng vẫy khách đi?”
Đoàn Giai Trạch: “…………”
Mặt Lục Áp xanh mét, vẫy khách? Họ coi hắn là cái gì chứ?!
Vẻ mặt Hữu Tô hết sức thành khẩn, dường như không hề có ý ‘chỉnh’ Lục Áp: “Ranh giới mấy chuyện này rất mơ hồ, cũng không bị quy thành hành động bất hợp pháp. Đạo quân đức cao vọng trọng, giờ Linh Hữu đang gặp nguy nan, nhất định ngài sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu phải không?”
Lục Áp giận dữ nói: “Cửu vĩ hồ, ngươi dám kêu bản tôn đi bán sắc hả?!”
Hữu Tô sợ hãi nói: “Tiểu Hồ không dám, đạo quân, chỉ là giờ không biết nhờ vả ai cả, Tiểu Hồ cũng rất muốn đi giúp, nhưng vườn trưởng đã đăng tin có cáo Bắc Cực ở trên tờ rơi quảng cáo rồi. Nếu ngài không đồng ý…”
Cô nói tới đây, lại quay sang nhìn Đoàn Giai Trạch.
Đoàn Giai Trạch: “…………”
Vườn trưởng cảm giác như mình bị trúng mũi tên, anh vô cùng nghi ngờ hành vi lấy việc công báo thù tư của cửu vĩ hồ.
“Thế, thế để tôi đi vậy..” Nhìn Lục Áp xụ mặt ra thế kia, Đoàn Giai Trạch đành phải yếu ớt nhận mệnh.
Hữu Tô vỗ tay nói: “Thế thì tốt quá, tôi còn đang định bảo hay là lấy tiền thuê người đi, giờ thì tiết kiệm được rồi.”
Đoàn Giai Trạch: “……..”
“Ghê tởm!” Lục Áp đập bàn cái rầm, quanh người lại xuất hiện những đốm lửa nho nhỏ, “Ta rất muốn hỏi, vườn bách thú này tới lượt ngươi làm chủ từ khi nào vậy?”
Đoàn Giai Trạch ngẩn ra, đúng thật, Lục Áp không nói anh cũng không phát hiện ra, hình như nãy giờ trở thành Hữu Tô ra lệnh rồi.
Vẻ mặt Hữu Tô cứng đờ, cười ha hả nói: “Đạo quân nói nên như nào đây?”
Lục Áp vừa mắng Hữu Tô soán quyền, đương nhiên sẽ không tự làm mất mặt mình, thế là hắn hất cằm về phía Đoàn Giai Trạch, hung ác nói: “Để tên này làm chủ đi!”
Đoàn Giai Trạch hạn hán lời, anh nói ý kiến của Hữu Tô rất hay được không? Không nói thì thôi, nói ra chỉ tổ bị Lục Áp đánh chết.
Đoàn Giai Trạch nuốt nước miếng cái ực, anh dè dặt nói: “Chắc chắn phải thuê người viết quảng cáo rồi, nhưng đến lúc khai trương, sao có thể sai bảo đạo quân như vậy được.”
Nghe anh thừa nhận địa vị mình như vậy, Lục Áp rất đỗi hài lòng, hắn hất cằm, ý bảo Đoàn Giai Trạch nói tiếp.
Đoàn Giai Trạch: “Ầy… Đạo quân tỏa sáng ngời ngời như vậy, việc gì phải chủ động đi vẫy chứ? Đạo quân, chắc ngài ít thấy con người bây giờ, cho nên không biết rõ, chứ chỉ cần mọi người nhìn thấy ngài một cái, chẳng cần ngài vẫy, càng chẳng cần mời chào, khách đã tự hú hét chạy tới rồi.”
Lục Áp vô cùng đắc ý nói: “Đương nhiên rồi.”
Hữu Tô mỉm cười.
Một lúc lâu sau, Lục Áp mới hoàn hồn lại, “Ngươi có ý gì hả, ta vẫn phải ra đứng đường à?!”