Năm Ấy! Tôi Đã Từng Thích Cậu

Chương 10: Xin lỗi...Đã làm tổn thương cậu




Ánh mắt hắn hạ xuống nhìn nó, trong ánh mắt có rất nhiều cảm xúc, nó nhắm nghiền mắt, khẽ cắn chặt môi, lại cúi đầu, nén xuống tiếng thở dài.

“Bạn Ánh Tuyết có sao không?”_Cuối cùng nó cũng lên tiếng trước, gió thổi nó vuốt lại tóc

Nó và hắn cứ đứng nhìn nhau vậy.

“Cho tao thay mặt con Trang xin lỗi bạn ấy, mày chuyển lời dùm tao được không?”_Lần đầu tiên trong đời, nó thấy mình giả tạo như thế

“Vũ Ngọc Nhi”-Hắn gọi tên nó “Mày có biết tình cảnh của mình thế nào không?..có thể mày sẽ bị..”

“Không phải chỉ là viết 10 bảng kiểm điểm sao?”_Nó ngước lên nhìn hắn, ánh mắt đầy đau thương, nó chưa muốn nghĩ đến hậu quả của ngày hôm nay, nó chỉ biết việc làm hôm nay của nó không hề sai

“Mày không muốn giải thích với tao sao?”_Hắn thở dài, nó có thể thấy rõ lời nói hắn hỏi trong ánh mắt đầy mong đợi.

Nó giải thích nó có thể giải thích gì đây, mọi truyện đã xảy ra như vậy rồi, hắn không thấy rõ sao? Bọn nó kiếm chuyện gây sự trước, còn nó chỉ vì muốn bảo vệ bạn mình thôi

“Đến cả tao..”_Hắn ngập ngừng, sau đó thất vọng “Mày cũng không muốn nói sao?”

Hắn thất vọng, vì nó sao? Nó không làm sai gì cả “Giải thích, mày muốn tao nói gì đây, không phải mày thấy rồi sao là do tao xông vào đánh bọn nó đấy. Một cân năm đấy mày thấy tao giỏi không? Mày còn muốn gì nữa đây, nếu mày bắt tao đi xin lỗi tao không thích. Tao không làm sai, tao thấy mình không làm sai”_Nó hét,sau đó cúi đầu, hai tay đan chặt. Đau thật, ngực nó rất đau có phải do cú đá cuối không mà giờ nó thấy thật khó thở...

Nó bước qua người hắn, hắn cầm tay nó. Hắn không nói gì, chỉ cầm tay nó, siết chặt. Nó thấy đau, ngước lên nhìn hắn,sao mặt hắn nhèo thế nó đang khóc sao? Ánh mắt của hắn vẫn thế nhìn nó, nó muốn tránh đôi mắt đó. Từ lúc nào nó đã không đủ dũng cảm nhìn thẳng vào hắn, lồng ngực nó đau khi thấy vết má hắn ửng đỏ, tay nó rát nó nhớ lại chuyện vừa nãy từng chút từng chút một..

Nó đã tát hắn, cái tát đấy rất mạnh vì nó đã dùng hết sức. Nó tự hỏi nó có thấy đau không tại sao hắn lại nhìn nó như vậy. Nó cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay hắn, hắn đang chạm vào mặt nó. Nó đứng im, tim đập thình thịch cảm giác này là sao? Ánh mắt của hắn như muốn nói nên điều gì đó, hơi thở của hắn rất rất gần..gần..

Nó rất bên mặt mình rát, hắn chạm vào vết cào trên mặt nó. Nó đẩy hắn ra...tim nó vừa rồi là sao? Cảm giác vừa rồi..Hắn và nó vừa rồi là sao?

Nó quay lưng đi, dụi mắt. Chẳng có gì phải khóc hết, nó không hiểu chính mình tại sao nó lại khóc, rõ ràng mọi chuyện chẳng có gì cả. Rõ ràng, chẳng có chuyện gì hết

Nó bước đi

“Vũ Ngọc Nhi, tao thật sự không hiểu mày, mày và tao đã từng rất thân, đã từng ghét nhau, không ưa nhau và cũng từng rất vui vẻ. Vì mày mà tao đã suy nghĩ rất nhiều, về chuyện học hành, về gia đình và cả chính bản thân tao. Chính mày đã dạy tao cách ngủ trong giờ học, cách ăn vặt cách nói chuyện trong giờ và cách yêu một người”

Nó không lên tiếng nhưng đôi khi chọn ngôn ngữ im lặng lại dễ làm tổn thương hơn ngôn ngữ thành tiếng

Nó nhắm mắt, nghe thấy tiếng bước chân của hắn rất gần..rất gần..

“Với tư cách một người bạn! Mày không thể kể cho tao nghe sao?”

Tim nó như ngừng đập khi hắn quàng cánh tay rắn chắc ôm chặt mình từ phía sau. Nó có thể nghe thấy tiếng đập của hắn cũng như chính mình.

Nó rụt rè đưa cánh tay mình lên. Nó biết hắn đang run nhưng tình cảm của hắn vào lúc này nó vẫn chưa thể chấp nhận được. Nhi cầm chặt tay hắn...hất nó ra.

“Xin lỗi! nhưng lúc này tao rất mệt mỏi"

Và nó bước đi thật nhanh, nhanh hết mức có thể. Nó sợ, cứ tiếp tục thế này nó sẽ quay lại và ôm chặt hắn mà òa khóc. Nhưng nó không thể, vì nó sợ, nó sợ thứ tình cảm này...nó vẫn chưa xác định đó là gì! Vì vậy nó đã chạy trốn...

Xin lỗi...vì đã làm cậu tổn thương

#####