Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 92: gặp cậu là điều tốt đẹp nhất






Đới Thiên Sơn đưa mắt nhìn vào trong mới phát hiện, căn hộ của Vân Tường được bày trí giống như căn phòng của cô lúc còn nhỏ, cậu cũng đến đây mấy lần chỉ là cậu chưa lần nào để mọi thứ vào trong mắt của mình mà thôi.

Khóe mắt của Đới Thiên Sơn đỏ hoe lên, hơi thở cũng nặng nề hơn hẳn, cậu ngẩng đầu nhìn bà chủ rồi nói: “Cô có thể cho cháu thuê lại căn hộ này không??? Cô bé trước đây sống ở đây là một người rất quan trọng với cháu…vì thế cháu muốn giữ mọi thứ thuộc về cô ấy…”.

Bà chủ có chút khó xử nhìn đôi vợ chồng kia rồi nói: “Cô rất xin lỗi nhưng mà cô đã hứa sẽ cho họ thuê trước rồi”.

Đới Thiên Sơn không chần chừ liền nói: “Cháu ra giá gấp 10 lần cái giá mà họ đưa ra…cháu xin cô mà bạn của cháu nhất định sẽ quay lại”.


Với điều kiện hậu hĩnh mà Đới Thiên Sơn đưa ra bà chủ hiển nhiên là cho cậu thuê lại căn hộ đó rồi.

Sau khi giải quyết xong chuyện căn hộ của Vân Tường, Đới Thiên Sơn rút điện thoại ra gọi đi, giọng cậu lạnh lẽo ra lệnh: “Trong vòng 24h đem cô gái có tên Vân Tường đến gặp tôi, ảnh của cô ấy tôi sẽ gửi qua điện thoại ngay”.

“Dạ thiếu gia”.

Sau khi nhận được lệnh của thiếu gia nhà mình hơn 100 người vệ sĩ mặc vest đen từ Đới gia xông ra ngoài đi tìm người như bầy ong vỡ tổ.

Ở trường trung học phổ thông Cầu Vồng đang diễn ra tiết mục công bố người chiến thắng hội thi văn nghệ năm nay.

MC đứng trên sân khấu bắt đầu công việc công bố của mình: “Hội thi văn nghệ năm nay đã khép lại với những tiết mục vui nhộn và cả trầm lắng, nói chung thì các tiết mục của các lớp năm nay đều để lại một ấn tượng khó quên trong lòng của tất cả chúng ta và giờ tôi xin công bố giải tập thể trước. Giải ba thuộc về tập thể lớp 12K1 với tiết mục múa dân gian đương đại “ Tình mẫu tử xin chúc mừng…”.

Lớp 12K1 liền hò hết ầm ầm lên: “YEAH…”.

“Giải nhì thuộc về tập thể lớp 10K5 với tiết mục múa hiện đại “Dải thiên hà” xin chúc mừng”.

Lớp 10K5 cũng đứng dậy hò hét ăn mừng.


“Giải nhất thuộc về lớp…11K1 với tiết mục nhạc kịch “Bóng ma trong nhà hát” xin chúc mừng các em, bây giờ các thí sinh của các lớp đạt giải tiến lên sân khấu để thầy hiệu trưởng trao tặng cup lưu niệm và phần thưởng”.

Cả lớp 11K1 rất mừng vì đạt giải nhưng hiện giờ cả Đới Thiên Sơn và Vân Tường, hai nhân vật chủ chốt của vở kịch đã đột ngột mất tích nên nhất thời mọi người cũng rối lên.

Vương An Chi: “Hai người đó mới vừa rồi còn ở đây cơ mà…”.

Nam Nhất cau mày: “Lúc nãy thì không liên lạc được với Vân Tường thôi còn bây giờ cả Thiên Sơn cũng không liên lạc được đây này”.

Tiêu Dĩnh Nhiên nghĩ nghĩ rồi nói: “Thôi Tuyết Vi với Đăng Nguyên thay mặt lên nhận giải đi chứ để thầy hiệu trưởng đứng chờ thì hơi bị mệt á nha”.

Mộ Tuyết Vi và Đăng Nguyên cũng không còn cách nào khác đành lên sân khấu nhận giải.

Sau phần trao giải tập thể đến phần trao giải cá nhân, không ngoài dự đoán của mọi người Vân Tường là người đạt giải nhất nhưng cô lại không có mặt để lên nhận giải nên lớp trưởng Mộ Tuyết Vi thay mặt lên nhận giùm.

Trong lúc đó lớp 11K1 đang nháo nhào vì liên tục nhận giải nhất, người của Đới Thiên Sơn đang lục tung từng ngóc ngách của thành phố lên để tìm người thì Vân Tường đã lên máy bay chuẩn bị trở về thành phố C, nước M.


Tiếng động cơ khởi động, máy bay trượt dài trên đường băng rồi hướng lên trên bay dần lên không trung…mọi thứ trong mắt Vân Tường dần trở nên nhỏ bé rồi biến mất…lần trước lúc cô lên máy bay 10 năm sau mới quay lại không biết lần này cô đi đến bao giờ mới về…có thể là 10 năm…20 năm hoặc là…cả đời cũng không quay lại nữa cũng không chừng.

Trong đáy mắt của Vân Tường chỉ còn lại tuyệt vọng mà thôi, cô thầm nghĩ “Thiên Sơn mình chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi còn chuyện có chinh phục được Mộ Tuyết Vi hay không là do bản thân cậu thôi…Trên đời này vốn không có gì là mãi mãi hết cho nên mình không có trách cậu… hãy sống thật vui vẻ hạnh phúc…Còn mình, mình sẽ dựa vào những hồi ức tốt đẹp mà chúng ta từng có với nhau để sống tiếp…nhân sinh được gặp cậu là điều tốt đẹp nhất trong đời mình…xin lỗi vì mình không thể tìm ra nguyên tố cứng hơn kim cương nên đã đánh mất cậu mãi mãi rồi…mình đã cố gắng hết sức rồi nhưng mà đến cuối cùng vẫn thất bại…vẫn đánh mất cậu…”.

Qua 24h Đới Thiên Sơn ngồi trên một chiếc ghế sang trọng trong một căn phòng rộng lớn, nét mặt lạnh như băng ngàn năm khiến cho người khác không rét mà run: “Bao nhiêu đây người mà tìm mỗi một cô gái cũng không xong, đúng là một lũ ăn hại mà”.

Một người mặc vest lên tiếng nói chuyện: “Xin thiếu gia bớt giận chúng ta đã tìm đến từng ngóc ngách trong thành phố cũng tìm được tới 23 người tên Vân Tường chỉ tiếc là không ai trong số họ là người mà thiếu gia cần tìm hết…chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi...xin thiếu gia bớt giận chúng tôi sẽ tiếp tục truy tìm cô gái đó cho cậu”.

Đới Thiên Sơn giận dữ đập tay lên bàn một cái: “Còn không mau đi tìm”.

Mọi người run sợ đến đứng không vững liền đồng thanh: “Dạ” một tiếng rồi tản ra tiếp tục đi tìm người.