Bên ngoài tiếng của MC cũng đang giới thiệu tới tiết mục của lớp 11K1, bên trong hậu trường Vân Tường tự tin bảo: “Vậy thì đi thôi…đem vinh quang về cho lớp 11K1 nào”.
Mọi người để tay chụm lại một chỗ yeah một cái rồi đi ra sân khấu.
Trên sân khấu MC bắt đầu giới thiệu vở nhạc kịch của lớp 11K1.
Vào những năm 1880, một con người khốn khổ với khuôn mặt bị biến dạng đã chạy trốn khỏi xã hội mà anh ta căm ghét, một xã hội đã ruồng bỏ anh ta và tìm kiếm một nơi trú ẩn an toàn trong mê lộ những tầng hầm và kho chứa bên dưới nhà hát Opera tại Paris. Theo năm tháng, bắt đầu xuất hiện những lời đồn đại về bóng đen lạ thoắt ẩn thoắt hiện bên trong nhà hát và những đồ vật bị mất một cách bí hiểm. Đến năm 1893, một lần, khi nhìn qua một lỗ nhỏ về phía sân khấu, việc anh vẫn thường hay làm, Phantom nhìn thấy Christie, một diễn viên phụ trẻ đẹp và ngay lập tức cảm thấy trái tim mình đã thuộc về nàng. Bản thân Phantom đã có một kỹ thuật hát Opera hoàn hảo, nhờ được nghe những giọng ca hay nhất của châu Âu trong nhiều năm. Và anh xuất hiện, dạy Christie hát. Bằng chất giọng thuần khiết, trong vắt và những gì học được từ Phantom, Christie được nhận vai chính và vai diễn của cô đã làm rung động cả Paris. Phantom hy vọng Christie sẽ yêu mình để đáp lại sự dạy dỗ, nhưng đau đớn thay, nàng lại gửi trọn tình yêu cho Raoul de Chagny, một chàng quý tộc trẻ tuổi, đẹp trai. Đau khổ, tức giận và ghen tị, Phantom đã tìm cách bắt cóc Christie ngay khi cô đang diễn giữa sân khấu, đưa cô đến nơi ở của mình, cạnh một chiếc hồ ngầm ở tầng hầm thứ bảy, cũng là tầng hầm sâu nhất của nhà hát Opera. Chàng quý tộc trẻ, bỏ qua nỗi sợ hãi bóng tối thăm thẳm đã xuống đến nơi và giải cứu cô gái. Được phép chọn lựa, Christie đã chọn chàng thanh niên đẹp như thiên thần. Phantom có thể giết họ nhưng kìa…đám đông phía trên đang đi xuống để tìm những người mất tích với hàng trăm ngọn đuốc sáng rực. Anh đã phải từ bỏ người mình yêu, chạy vào nơi duy nhất của tầng hầm còn sót lại bóng tối. Nhưng trước khi Phantom chạy đi, Christie trả lại cho anh chiếc nhẫn anh đã trao cho cô như vật đính hôn. Và người ta còn tìm thấy một vật anh để lại: chiếc hộp nhạc hình con khỉ, chơi bản Masquerade. Phantom, với con tim tan nát, thêm một lần bị chối bỏ đã biến mất và không bao giờ được nhắc đến...
MC bắt đầu giới thiệu phần trình diễn của tiết mục tiếp theo: “Nãy giờ chúng ta đã được xem các tiết mục nhóm hoành tráng như múa dân gian đương đại, hát tập thể, múa popping vậy bây giờ chúng ta sẽ cùng đổi gió với một tiết mục mới…“ Bóng Ma trong nhà hát - tác phẩm kinh điển của nhà nhạc kịch Andrew Lloyd Webber, với những giai điệu tuyệt vời, nội dung lãng mạng và những vũ đạo tuyệt mỹ đã làm rung động trái tim của biết bao nhiêu người, không biết những bạn trẻ của lớp 11K1 sẽ mang đến cho toàn trường những trải nhiệm mới mẻ như thế nào đây thật đáng mong chờ…không để các bạn chờ lâu nữa vở nhạc kịch “Bóng Ma trong nhà hát” xin được phép bắt đầu”.
MC vừa giới thiệu xong thì ở dưới khán đài “Ồ” lên một tiếng tỏ vẻ chán nản.
Một vài cá nhân bàn tán với nhau: “Mấy đứa này bộ hết trò để làm rồi hay tự nhiên đi diễn nhạc kịch”.
“Phải đó, thôi tôi tranh thủ ngủ 45 phút đây”.
“Tụi lớp 11K1 thích làm màu, lát nữa đội quần cho biết”.
Theo ánh đèn sân khấu sáng dần lên giọng hát nhẹ nhàng của Mộ Tuyết Vi cũng vanh lên:
Nhớ đến em
Hãy nhớ em đến sâu đậm
Khi chúng ta đã nói lời tạm biệt
Anh có từng nhớ đến em
Nếu anh có một thoáng nhàn hạ
Xin cho em một chút nhớ mong…*
* Lời dịch trong vở kịch “Bóng Ma trong nhà hát”
Mộ Tuyết Vi mặc một chiếc váy dài màu đỏ được may bằng chất liệu voan mềm mại, vẻ mặt xinh đẹp dịu dàng đúng chất một Christine mà Andrew Lloyd Webber đã miêu tả.
Nam chính Đới Thiên Sơn bước ra với bộ vest theo kiểu Châu Âu dáng vẻ thanh cao, lịch lãm, mang đậm nét phong trần làm cho các bạn nữ ngồi dưới sân khấu loạn hết cả lên.
“Là nam thần của trường mình kìa…aaaaaaasaa”.
“Đây là Raoul đẹp trai nhất hệ mặt trời aaaa….”.
“Tôi bị say nắng mất rồi…đẹp trai quá đi mất”.
Đám con trai cũng đứng ngồi không yên trước tạo hình quá đẹp của Mộ Tuyết Vi.
Bầu khóng khí nhàm chán ban đầu bắt đầu nóng dần lên…những người ban đầu buông lời chê bai tiết mục của lớp 11K1 đều phải suy nghĩ lại mà đón nhận nó một cách tự nhiên nhất.
Giọng hát trầm lắng của Đới Thiên Sơn vang lên:
Có thể sao? Christine, là em sao?
Trước kia rất lâu rồi, tựa hồ rất lâu rồi trước đây
Khi đó chúng ta vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn còn khờ dại
Có lẽ em không nhớ được anh, nhưng anh vẫn còn nhớ em…*
* Lời dịch trong vở kịch “Bóng Ma trong nhà hát”
Trên sân khấu, một đôi tình nhân đẫm lệ nhận ra nhau, thắm thiết nắm lấy tay nhau mà trút bầu tâm sự. Raoul khó che giấu nổi tình yêu trong lòng mình, anh đưa ra đề nghị hẹn hò với Christine và cô liền vui vẻ đồng ý. Trên sân khấu, lập tức tràn đầy sự ngọt ngào.
Bên dưới khán đài mọi người đều bị nai con chạy loạn trong lòng.