Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 57: là mộ tuyết vi






Vân Tường vừa xoay người rời đi thì Bạch Luân liền đưa tay nắm lấy một bên vai cô kéo lại đồng thời vung nắm đấm tới, Vân Tường cũng không ở yên chịu trói cô xoay người thêm một vòng thoát khỏi cánh tay của Bạch Luân đang giữ vai mình đồng thời đưa tay còn lại cản nắm đấm của Bạch Luân lại.

Vân Tường nhíu mày nhìn thẳng vào mắt của Bạch Luân: “Anh bị điên à…vì sao lại vô cớ kiếm chuyện với tôi chứ? Nếu vì trận đấu thì chỉ có thể trách anh không bằng người khác mà thôi…”.

Bạch Luân tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Tôi hỏi cậu lần cuối vì sao lại giả danh Vân Kiệt? Nếu hôm nay cậu không nói rõ ràng thì đừng trách tôi…”.

Vân Tường khoanh hai tay trước ngực hất cằm tỏ vẻ sốc láo rồi hỏi: “Sao anh biết là tôi giả danh Vân Kiệt chứ? Hơn nữa nếu tôi thật sự giả danh của Vân Kiệt thì có liên quan gì đến anh chứ?”.


Bạch Luân có chút đau thương trong đáy mắt: “Bởi vì Vân Kiệt đã mất cách đây gần một năm rồi…cậu ấy là bạn thân chí cốt của tôi nên tôi không thể trơ mắt nhìn một kẻ khác lấy danh nghĩa của cậu ấy đi bêu rếu khắp nơi…lần trước ở tiệc sinh nhật của Lâm Nguyệt Dung cậu làm tôi chướng mắt lắm rồi vì sao có thể lấy danh nghĩa của Vân Liệt đi bảo vệ cho kẻ đã lấy đi mạng sống của cậu ấy cơ chứ???…lần đó tôi không vạch trần cậu đã là giới hạn cuối cùng rồi vậy mà hôm nay cậu lại dám mượn danh của Vân Kiệt để xuất hiện nữa…Bạch Luân tôi không cho phép cậu làm như vậy, cậu không có quyền và tư cách nói mình là Vân Kiệt một kẻ như cậu KHÔNG XỨNG biết chưa?1”.

Vân Tường rất kinh ngạc khi nghe Bạch Luân nói ra những lời lẽ bảo vệ danh dự cho anh trai của mình nên hỏi lại: “Rốt cuộc anh và Vân Kiệt thân tới mức nào mà anh lại một mực không cho phép tôi giả danh người ấy chứ?”.

Ánh mắt của Bạch Luân sắc lạnh đằng đằng sát khí như đang nhìn kẻ thù của mình: “Tôi đã bảo cậu ấy là bạn thân chí cốt của tôi cơ mà, còn cậu là ai vì sao lại giả danh của Vân Kiệt cơ chứ?”.

Vân Tường quay người bước đi: “Muốn biết câu trả lời thì đi theo tôi”.

Bạch Luân đi theo Vân Tường đến trước một căn hộ tầm trung, Vân Tường mở cửa rồi mời Bạch Luân vào.

Vân Tường rót cho Bạch Luân một ly nước trái cây: “Anh ngồi đi rồi chúng ta nói chuyện được không?”.

Bạch Luân tỏ vẻ mất kiên nhẫn, cau mày thật chặt: “Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì vậy hả???”.

Vân Tường đưa tay gỡ mái tóc giả trên đầu mình xuống, mái tóc màu nâu đỏ gợn sóng của cô rớt xuống trước con mắt ngỡ ngàng của Bạch Luân.


Anh chàng lắp ba lắp bắp:” Cậu…cậu là…con gái”.

Vân Tường gật đầu: “Phải, tôi là con gái, đúng như những gì anh nói tôi không phải Vân Kiệt mà là em gái của anh Vân Kiệt tên của tôi là Vân Tường”.

Bạch Luân chấn kinh một cái hóa ra Vân Kiệt có em gái là thật chứ không phải đùa: “Thì ra cậu…hình như cậu là Vân Tường học sinh cá biệt nhất trường Cầu Vồng”.

Trước đây có lần Bạch Luân nhìn thấy một tấm ảnh có hai người giống nhau để trong phòng của Vân Kiệt, lúc đó Vân Kiệt cũng bảo là có một cô em gái tuy không song sinh nhưng lại có những đường nét rất giống nhau, lúc đó Bạch Luân cứ nghĩ Vân Kiệt dùng photoshop lừa mình nên không tin.

Sau khi kinh ngạc là sự tức giận trong đôi mắt của Bạch Luân: “Cậu là em gái của Vân Kiệt…vậy cậu có biết tại sao Vân Kiệt lại mất không hả???”.

“Anh trai của tôi bị tai nạn giao thông nên qua đời”.

Bạch Luân nắm chặt tay lại thành nắm đấm: “Thế cậu có biết vì sao Vân Kiệt lại bị tai nạn giao thông dẫn đến mất mạng không hả?”.

Đôi mắt của Vân Tường trở nên ảm đạm: “Nghe nói là anh ấy vì cứu một cô gái mà rơi vào dầu sôi lửa bỏng dẫn đến thiệt mạng”.


Bạch Luân đập tay lên bàn nhìn Vân Tường bằng đôi mắt giận dữ đỏ ngầu: “Cô gái mà cậu vừa nói chính là MỘ TUYẾT VI…”.

Vân Tường nghe xong mà cứ tưởng sét vừa mới đánh ngang qua tai của mình: “Anh vừa nói gì???”.

“Là Mộ Tuyết Vi… chính là vì cứu Mộ Tuyết Vi mà Vân Kiệt mới bỏ mạng đó…cậu là em gái của Vân Kiệt nhưng cậu đã làm gì năm lần bảy lượt bảo hộ, bênh vực cho kẻ thù lấy đi mạng sống của anh trai cậu…cậu là em gái của người ta kiểu gì vậy hả???”.

Vân Tường đưa tay đỡ trán, cô không chấp nhận được sự thật mà Bạch Luân mới vừa nói:” Không thể nào…chuyện này không thể nào”.

“Có gì mà không thể chứ…tôi nhớ rất rõ ngày hôm đó là một buổi chiều mưa rất to Mộ Tuyết Vi vì cãi nhau với Tô Vĩ mà chạy ra giữ đường, lúc đó có một chiếc xe container lao về phía con nhỏ đó, Vân Kiệt vì muốn cứu cô ta mà lái xe chiếc Maybach chắn phía trước cô ta…sau cú va chạm đó chiếc Maybach không nhìn ra hình dạng ban đầu, Vân Kiệt chết ngay tại hiện trường…những cảnh tượng ngày hôm đó tôi không bao giờ quên…không bao giờ quên được…cũng không thể nào tha thứ cho con nhỏ ngu ngốc đó…Mộ Tuyết Vi là cái thá gì cô ta năm lần bảy lượt từ chối tình cảm của Vân Kiệt đã vậy còn cướp đi mạng sống của cậu ấy”.