Khoảng 15 phút sau, có một chiếc BMW màu đen khác tấp vào trước tiệm bánh, Vân Tường đứng dậy đi ra ngoài, tất cả mọi người cũng nôn nóng đứng dậy đi theo.
Hai người đàn ông mặc vest đen từ trên xe bước xuống, một người cầm một cái vali màu đen, một người cầm một cái hộp thật to cũng màu đen, vừa thấy Vân Tường bước ra cả hai liền cúi đầu cung kính chào cô.
Người đàn ông cầm cái hộp đưa lên bằng hai tay: “Đồ tiểu thư cần đã mang tới”.
Vân Tường mở nắp hộp ra, tất cả mọi người cũng nôn nóng muốn biết bên trong hộp là cái quái gì nên chen chúc nhau xem, Đới Thiên Sơn cũng vừa chạy tới.
Khi thấy Vân Tường lấy cái búa tạ thật to ra thì ai cũng há hốc mồm, cô kéo lê cái búa to tướng đó tới chỗ cái xe của Tô Vĩnh rồi vung lên đập xe của con hàng láo xược kia trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Nhìn cái xe của mình bị đập không nhìn ra hình dáng ban đầu, cửa xe móp méo, kính xe thì vỡ tan tành, thân xe đầy những lỗ lõm vào Tô Vĩnh nhất thời xám mặt tức đến nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi: “Vân…Tường…con nhỏ chết tiệt kia cậu làm vậy là sao hả?”.
Vân Tường mỉm cười một cách thỏa mãn: “Tôi đang ngứa tay cũng may là có trò để giải trí, cảm ơn nhiều nha”.
Tô Vĩnh nhảy đong đỏng lên: “Cậu muốn chết sao? Có biết tôi là ai không hả?”.
Vân Tường gật đầu giọng điệu lười biếng: “Đương nhiên là biết rồi, cậu là Tô Vĩnh họ hàng xa lắc xa lơ của Tô gia - một trong tứ đại thế gia ở Hoa Đô lúc nào cũng ảo tưởng sức mạnh cho rằng mình là trung tâm của vũ trụ đi tới đâu là gà bay chó sủa tới đó làm cho người khác ghét cay ghét đắng đó mà”.
Những người xưa nay bị Tô Vĩnh kiếm chuyện nghe Vân Tường nói như vậy đều cảm thấy rất thỏa mãn vì cuối cùng cũng có người trị được cái tên không biết trời cao đất dày này rồi.
Tô Vĩnh xù lông lên: “Con nhỏ này, mày…mày…”.
Vương An Chi đứng một bên thấy sắc mặt thay đổi như tắc kè hoa của Tô Vĩnh thì thấy thõa mãn vô cùng, chơi lớn như vậy đúng là chỉ có mỗi mình Vân Tường dám mà thôi.
Vân Tường phất tay một cái, người đàn ông còn lại cầm chiếc vali đến trước mặt cô mở ra, bên trong toàn là tiền là cho tất cả mọi người đều lóa mắt.
Vân Tường lấy từng xấp tiền để lên đầu xe của Tô Vĩnh: “Bao nhiêu đây dư sức để mua xe mới nhưng thiết nghĩ Tô thiếu gia đây quý chiếc này như vậy nên đi bảo trì lại nhỉ?”.
Ánh mắt của Vân Tường trở nên sắc lạnh nhìn thẳng vào Tô Vĩnh như một lời cảnh cáo làm cho con hàng kia không rét mà run: “Nhớ là phải dùng số tiền này SỬA lại cái xe như ban đầu, nếu tôi phát hiện ra cậu dám mua xe mới thì…tôi gặp ở đâu sẽ ĐẬP XE của cậu ở đó”.
Vân Tường cầm từng xấp tiền khác lên rồi ném thẳng vào người của Tô Vĩnh: “Còn tiền này tôi bố thí cho cậu để đi chỉnh sửa lại nhân cách của mình đấy…nên nhìn lại xem vị trí của mình ở đâu…Hoa Đô là nơi họa hổ tàn long không có chỗ cho mấy đứa không có não tồn tại đâu hiểu chưa?!”.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm trước một loạt hành động của Vân Tường.
Vân Tường nhìn mấy đứa lúc nãy chăm chọc Vương An Chi rồi lên tiếng: “Từ bây giờ ai dám đụng đến An Chi tức là đụng tới Vân Tường này…nên biết ai mới là chủ của Hoa Đô này chứ”.
Đới Thiên Sơn cũng khá ngạc nhiên về hành động lấy tiền đập người của Vân Tường, cậu bước qua đứng bên cạnh Vân Tường rồi nhìn Tô Vĩnh bằng ánh mắt coi thường khinh rẻ: “Loại ỷ vào gia thế của người khác, ăn ké danh tiếng lấy uy như cậu thật là làm cho người ta tức cười, hôm nay tôi lấy danh nghĩa là đại thiếu gia của Đới gia bảo hộ cho Vân Tường bạn gái chính thức của tôi, lần sau nếu cậu còn dám gây sự kiếm chuyện với Vân Tường nữa tôi nhất định khiến cho cậu không ngẩng đầu nổi ở Hoa Đô này đó”.
Nhìn sắc mặt lạnh như băng của Đới Thiên Sơn hơn nữa cậu ta xưa nay nói là làm nên Tô Vĩnh cũng phải nhúng nhường, ngậm đắng nuốt cay nở một nụ cười gắng gượng khó coi lên tiếng: “Thiên Sơn, Vân Tường xin lỗi hai cậu nha…tôi chỉ muốn đùa một chút thôi ai ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy…thật lòng xin lỗi hai người”.
Vân Tường nhếch môi mỉm cười khinh bỉ: “Tô Vĩnh à, cậu đúng là không chỉ bị mù, bị điếc mà còn bị ngu nữa đó”.
Tô Vĩnh giận đến tím cả mặt: “Vân Tường, tôi đã hạ mình nhận lỗi rồi cậu đừng có mà quá đáng đấy nhé”.
Vân Tường đẩy Vương An Chi về phía trước rồi nói: “Người mà cậu nên xin lỗi là An Chi mới đúng đó”.
Tô Vĩnh nắm chặt tay thành nắm đấm, hôm nay cậu cũng đủ mất mặt rồi nên không muốn day dưa thêm nữa thế là đành lên tiếng: “An Chi cho mình xin lỗi nha”.
Vương An Chi khẽ thở dài: “Thôi đi xin lỗi cái gì không biết, nếu bắt cậu xin lỗi thì chắc số người nhận lời xin lỗi đó phải xếp hàng từ trong trường Cầu Vồng ra tới cổng quá”.
Vân Tường lên tiếng: ‘Thôi bỏ đi…chúng ta về cũng trễ rồi”.
Đới Thiên Sơn nắm lấy cánh tay của Vân Tường: “Xe của An Chi hư rồi, để mình đưa hai cậu về nha”.
Vân Tường gật đầu: “Được thế thì tốt quá”.