Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 132: mặt dày vô sĩ






Trước khi lên máy bay trở về Hoa Đô, Bạch Luân đã chụp một tấm ảnh của Vân Kiệt đang kéo vali đi vào sân bay gửi qua webchat của Mộ Tuyết Vi và nhắn gửi một câu [Vân ca ca của em đã quay về rồi đây…tụi anh sẽ đáp chuyến bay lúc 4h30 chiều nay em nhớ ra sân bay đón để tạo điều bất ngờ cho cậu ấy nha].

Vi Vi tiểu thư: [Thật sự là Vân Kiệt sao? Nhưng anh ấy đã…].

Bạch công tử:[ Chuyện có hơi dài dòng nhất thời khó nói hết lúc về để cậu ấy kể em nghe đi nha].

Thời tiết trong nước lúc này là đang giữa mùa đông nhưng thế giới của Mộ Tuyết Vi cứ như là mùa xuân đang kéo về vậy, cô vui vẻ đứng dậy ngắm mình trong gương rồi mở tủ quần áo ra lựa chọn đồ, cô muốn bản thân mình xuất hiện trước mắt Vân Kiệt hoàn hảo nhất có thể.

Lúc ngồi chờ đến giờ bay, Vân Kiệt lấy điện thoại ra gửi đi một dòng tin nhắn [Chuyến bay của anh hạ cánh lúc 4h30, nói tài xế lái xe ra đón bọn anh được rồi, đang là giữa mùa đông tuyết dày nên em đừng ra ngoài kẻo bị cảm lạnh].


Mấy giây sau có tin nhắn phản hồi: [Dạ].

Vân Tường ngồi tựa đầu vào vai của Đới Thiên Sơn: “Mọi chuyện cuối cùng cũng ổn cả rồi, em hy vọng sau này không phải rời xa anh nữa”.

Đới Thiên Sơn nhếch môi mỉm cười đưa tay nhéo mũi Vân Tường một cái: “Ai cho phép em rời xa anh chứ…từ nay em chỉ cần ngoan ngoãn gả cho anh làm vợ anh thôi còn cả thế giới cứ để anh cân hiểu chưa?!”.

Vân Tường giả vờ tỏ vẻ hờn giận: “Ai thèm gả cho anh chứ?”.

Chàng trai nào đó nở nụ cười yêu nghiệt thì thầm vào tai của Vân Tường: “Nếu em không gả cho anh vậy thì…anh lấy em là được rồi”.

Vân Tường hừ mũi phồng má lên: “Anh càng ngày càng mặt dày vô sĩ”.

Đới Thiên Sơn nhướng mày: “Vì để có được em nên vô sĩ một chút cũng không sao”.

Vân Tường đánh yêu Đới Thiên Sơn một cái: “Đáng ghét”.

Vân Tường như nhớ ra chuyện gì đó liền trêu ghẹo Đới Thiên Sơn: “Ê mà anh mặc đồ Ả Rập trông cũng rất cuốn hút đó nha”.

“Còn dám trêu anh hả? à còn Đoàn Nguyệt Sương thì sao cô ấy không về cùng chúng ta à?”.

Vân Tường lắc đầu: “Nguyệt Sương nói muốn ở lại Dubai tiếp tục công việc đầu bếp của cổ cho nên em đã mua tặng cô ấy một căn nhà bên đó để trả ơn luôn rồi, Nguyệt Sương nói cổ sẽ đón mẹ và em gái qua sống cùng”.


Đới Thiên Sơn gật gật đầu: “Vậy cũng vui rồi”.

Tiếng loa thông báo chuyến bay sắp cất cánh nên Bạch Luân, Vân Kiệt, Vân Tường và Đới Thiên Sơn cùng đứng dậy đi vào trong.

Ở biệt thự của Vân gia, có một cô gái mang nét vui mừng trên gương mặt bước từ trên lầu xuống phòng khách nói với mọi người: “Thưa ông bà nội và hai bác, con xin phép được ra sân bay đón anh Kiệt và mọi người”.

Marry Scarlet liền khẩn trương hỏi: “Vân Kiệt và Vân Tường đều bình an trở về hết đúng không con?”.

Thịnh Hạ Nghi chần chừ rồi đáp: “Con cũng không rõ anh Kiệt chỉ nói là 4h30 máy bay hạ cánh thôi”.

Vân lão gia lên tiếng nói với cô gái kia: “Thôi con ra ngoài bảo tài xế lái xe đưa con đi đi”.

Thịnh Hạ Nghi liền gật đầu: “Dạ cảm ơn ông nội”.

Chiếc Maybach màu đen từ từ lăn bánh rời khỏi Vân gia đưa cô gái nhỏ đến sân bay.

Mộ Tuyết Vi bước xuống xe, đứng bên ngoài sân bay chờ cả buổi trời cuối cùng cũng chờ được chuyến bay của mọi người hạ cánh…cô nôn nóng muốn gặp Vân Kiệt thật không biết nên nói câu gì đầu tiên nữa.

Vừa bước ra khỏi sân bay thì có một trận gió lớn thổi tới, tuyết đang rơi đầy trời, không khí lạnh đến thấu xương, Đới Thiên Sơn liền cởi áo khoác ra khoác lên người của Vân Tường, anh cau mày: “Lúc nãy anh đã bảo thời tiết bên mình rất khắc nghiệt mà em không nghe, ăn mặc mỏng manh như này lỡ như bị cảm thì phải làm sao”.

Vân Tường khẽ cười: “Đã có anh lo cho em rồi mà em hà tất phải nghĩ nhiều như thế chứ? Em mặc không đủ ấm thì anh đã nhường áo cho em rồi này”.


“Ngốc quá, em mà bệnh thì anh sẽ đau lòng biết không?”.

Vân Tường vừa bước chậm vừa dựa vào người của Đới Thiên Sơn như chú mèo nhỏ đang làm nũng: “Càng ngày em càng yêu anh chết đi được, anh bớt rắc thính lại đi nha”.

Bạch Luân nhìn người ta có đôi có cặp thì không khỏi chạnh lòng lên tiếng: “Ê hai cái đứa này đã đủ chưa…ở đây còn một con cẩu độc thân đấy nhé đừng có ngược tôi nữa được không?!”.

Vân Tường nở nụ cười lém lĩnh: “Bạch đại ca à không muốn làm cẩu độc thân thì mau tìm người yêu đi”.

Bạch Luân làm ra vẻ mặt đau khổ: “Thôi cho tôi xin nhìn mấy người yêu nhau rồi đau khổ vì nhau tôi thấy mắc mệt hà”.

Mộ Tuyết Vi đứng từ xa thấy người mà mình ngày đêm nhớ đến từ trong sân bay bước ra, trông anh vẫn điển trai như ngày nào mặc dù thời gian đã làm cho anh trở nên chững chạc hơn bức ảnh mà cô từng thấy ở Vân gia.

Vân Kiệt cong môi lên mỉm cười hạnh phúc bước từng bước về phía của Mộ Tuyết Vi làm cho cô vui mừng trong lòng, cuối cùng thì ông trời đã cho cô cơ hội thứ hai để sửa chữa lỗi lầm nhiều năm về trước lần này cô nhất định không vì cái tính ương ngạnh của mình mà đánh mất anh thêm lần nữa.