William Author từ ngạc nhiên này chuyển sang ngạc nhiên khác: “Không thể tin được là mày vẫn còn sống đó Vân Kiệt à…bất ngờ hơn nữa đó là mày lại biết tên thật của tao là Phạm Lạc…trên đời này đúng là không có gì là không thể nhỉ?”.
Vân Kiệt buông Vân Tường ra, anh quay sang nhìn Đới Thiên Sơn rồi nói: “Em gái tôi giao cho cậu bảo vệ đấy”.
Đới Thiên Sơn liền đáp:” Dạ được”.
Vân Kiệt bước lên phía trước nói chuyện với Phạm Lạc: “Sao hả mày bất ngờ vì tao vẫn còn sống không những thế còn điều tra ra được mày là Phạm Lạc con cháu của Phạm gia bại tướng trên thương trường của nhà tao đời trước hả?”.
William Author vỗ tay nhếch môi mỉm cười: “Thật là không thể tin được mày lại đội mồ sống dậy một cách ngoạn ngục như vậy…tao có lời khen dành cho mày đó Vân Kiệt à”.
Vân Kiệt nhếch môi mỉm cười tà mị: “Cảm ơn mày đã quá khen…sự thật phơi bày rồi thế mày kết thúc cuộc chơi được chưa?”.
“ Phải mày nói không sai tao là Phạm Lạc con cháu đời sau của Phạm gia, nếu năm đó ông nội mày không dùng thủ đoạn hèn hạ ép ông nội tao phá sản thì Phạm gia tao mới là gia tộc lớn nhất Hoa Đô, người đi vào huyền thoại của thương trường là tao chứ không phải mày…”.
Vân Kiệt khẽ thở dài:” Do ông mày không có năng lực sống còn trên thương trường sao có thể trách Vân gia của tao… chuyện của đời trước đã qua, năm mày 9 tuổi ba mẹ tao cũng nhận nuôi mày ở cô nhi viện, họ cho mày gia đình, cho mày ăn ngon mặc đẹp còn giúp đỡ mày ăn học trở thành một giáo sư đầy triển vọng như bây giờ, không nhưng thế ba mẹ tao còn yêu thương mày như con cái trong nhà, sao mày có thể trở mặt bắt họ làm con tin để uy hiếp em gái tao phải kết hôn với mày chứ???”.
William Author nở nụ cười hoang dại:” Hahaha…mày biết gì không ban đầu tao tính sẽ trừ khử cả Vân gia cơ nhưng giữa đường tao lại phát hiện ra tao yêu Roise…vì cô ấy cho nên tao quyết định bỏ qua cho nhà mày…chỉ cần Roise yêu tao thì tao có thể từ bỏ tất cả kể mối thù của gia tộc…hahaha chỉ tiếc là cô ấy từ đầu tới cuối chẳng bao giờ để tao trông mắt…Vân gia tụi mày ai cũng máu lạnh như nhau”.
Đới Thiên Sơn lên tiếng:” Không phải là cô ấy máu lạnh mà là vì mày đã yêu sai người rồi…tình yêu vốn không thể cưỡng cầu mày không thể vì bị người ta từ chối tình cảm mà bắt người ta nhận hết lỗi về mình được”.
Khóe mắt của William dâng lên một nỗi đau thương khó tả:” Mày thì biết cái gì mà nói chứ…năm 9 tuổi tao đã gặp Roise…tao và cô ấy sống cùng một mái nhà, cùng học một ngôi trường tình cảm rất thân thiết nhưng mày biết gì không cô ấy lúc nào cũng chỉ giữ hình bóng của mày trong tim từ nhỏ cho tới lớn vẫn không thay đổi…năm đó Vân Kiệt gặp nạn Roise đã trốn ba mẹ bỏ về nước để thay Vân Kiệt gánh vác gia tộc…tới bây giờ nghĩ lại tao rất hối hận vì sao lúc đó tao hành động mà không suy tính kỹ để Roise về nước rồi gặp lại mày…giá mà không có biến cố kia thì có lẽ Roise đã không gặp lại mày…biết đâu bây giờ mày đã là chồng của Mộ Tuyết Vi không chừng…dù có nhận ra nhau thì cũng đã quá muộn để vãn hồi…nhưng mà sự thật lại không thể thay đổi…tao ghét tất cả tụi bây cũng rất ghét bản thân mình…tao giá mà tao chưa bao giờ dành tình cảm cho kẻ thù của mình thì tốt biết mấy…”.
Bạch Luân nổi cáu lên quát:” Nếu yêu cô ấy mày phải cho cô ấy hạnh phúc chứ không phải ép buộc cô ấy kết hôn với mày rồi vùi chôn cả cuộc đời trong đau khổ…mày không phải đang yêu mà đang muốn giam cầm cô ấy thì đúng hơn đó”.
William nhếch môi cười khổ:” Mày thì hiểu cái gì chứ…tao từ nhỏ gia đình tan nát không cha không mẹ lang thang ngoài đường chẳng khác gì một con chó, bị người đời khinh khi coi rẻ bạn bè đồng trang lứa cười chê trêu chọc nhưng Roise thì không như vậy ngày đầu tiên tao gặp cô ấy cũng là ngày mà cuộc đời tao bước sang một trang mới, tuy là cô ấy luôn tỏ vẻ lạnh lùng chán ghét tao nhưng tao biết cô ấy là người lương thiện luôn âm thầm quan tâm giúp đỡ tao, từ đó tao đã nhận định cô gái này sẽ là người cùng tao đi đến hết cuộc đời này…ai mà ngờ được giữa Roise và thằng họ Đới này lại có một lời hứa hẹn làm tình yêu của tao lâm vào bế tắc…dù bị Đới Thiên Sơn tổn thương đến nỗi trầm cảm nhưng Roise vẫn chưa bao giờ quên đi hình bóng của nó…”.
Vân Tường lên tiếng:” Willam trước giờ tôi luôn xem anh là anh trai là bạn thân nhất của mình…vì sao cứ phải làm mọi thứ trở nên phức tạp lên chứ…chúng ta quay lại như lúc nhỏ có được không?”.
Ánh mắt của William lúc này là sự đan xen giữa tuyệt vọng và hy vọng, anh cũng giá mà có thể quay lại ngày tháng bình yên lúc nhỏ của hai người nhưng anh biết dù có quay lại bao nhiêu lần đi nữa thì cô vẫn mãi mãi không bao giờ yêu anh.
William Author nhìn tất cả mọi người bằng đôi mắt đầy oán giận: “Hôm nay không sống cùng nhau được vậy thì chết cùng nhau đi”.
Vân Kiệt liền cong môi lên mỉm cười: “E rằng chỉ có mỗi mình mày chết thôi… tao có món quà bất ngờ dành cho mày đây”.
Câu nói của Vân Kiệt vừa dứt thì đám thuộc hạ dưới trướng của William Author liền đồng loạt chĩa súng vào người của hắn.
Vương Trung dẫn đầu đám người kia nhìn William Author rồi lên tiếng hỏi: “Mày bất ngờ không Phạm Lạc?”.
William Author ngây người ra ngạc nhiên: “Sao có thể chứ đây là những thuộc hạ thân tín lâu năm của Phạm gia mà”.