Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 127: thiếu gia cẩn thận






Hai tiếng sau, William Author đến phòng của Vân Tường đón cô đến địa điểm diễn ra hôn lễ, nhìn cô dâu của mình mặc áo cưới trang điểm vô cùng xinh đẹp thì tỏ vẻ rất hài lòng.

“Roise hôm nay em nhất định sẽ trở thành đệ nhất phu nhân của anh”.

Vân Tường nở nụ cười nhẹ trên gương mặt không nói gì.

Cô gái mà William Author cử đến để theo sát Vân Tường đứng một bên cúi đầu chờ lệnh, lúc anh mãi miết nói chuyện với Vân Tường thì cô gái đó lại liếc nhìn anh bằng ánh mắt sắc lạnh một cách khó hiểu.

William Author đánh mắt nhìn sang thì thấy cô gái mang thức ăn vào phòng khi nãy đã ngủ thiếp đi rồi nên hỏi cô gái mà anh cử đến giám sát Vân Tường: “Cô ta bị làm sao thế Nami?”.


“Dạ thưa thiếu gia lúc nãy tôi thấy cô ta có những hành vi khả nghi nên đánh cô ta ngất xỉu rồi, tôi biết vì hôn lễ này đối với thiếu gia rất quan trọng nên tuyết đối không để xảy ra sai sót gì hết”.

Wiiliam Author gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “Làm tốt lắm qua hôn lễ rồi tôi nhất định sẽ trọng thưởng cho cô”.

“Cảm ơn thiếu gia”.

“Đưa thiếu phu nhân đi thôi cũng sắp đến giờ rồi đó”.

“Dạ thiếu gia.

Nami đi sát bên Vân Tường cùng ra khỏi khách sạn, cô tự mình lái xe để cho vị thiếu phu nhân kia ngồi phía sau còn William Author thì di chuyển trên một chiếc xe khác.

Cả đoàn xe màu đen hơn 10 chiếc di chuyển trên đường hướng đến phía bờ biển, tuy nhiên trên đường cũng có một số người mặc trang phục truyền thống của Ả Rập đang âm thầm đi theo đoàn xe kia.

Đới Thiên Sơn mặc một bộ trang phục màu trắng, có cả khăn đội đầu và gắn ria mép nhìn anh vô cùng lạ lẫm, Bạch Luân thì mặc trang phục màu đen nên cả hai đi chung vô cùng đối lập.

Đới Thiên Sơn vừa lái xe vừa càu nhàu: “Đã bảo anh chọn trang phục màu trắng đi mà không nghe giờ nhìn tôi và anh cứ như hắc bạch vô thường á”.

Bạch Luân nhướng mày đáp: “Thì chúng ta quả thật là hắc bạch vô thường đi đòi mạng của thằng nhãi William Author đó còn gì”.


“Vậy mà anh cũng nói được luôn”.

“Vậy mà cậu cũng đi với anh được đó thôi”.

Đới Thiên Sơn lạnh giọng đáp: “Tôi chắc chắn đây là phi vụ đầu tiên cũng cuối cùng và duy nhất mà tôi hợp tác với anh đó Bạch Luân”.

Bạch Luân cười nhạt: “Hứ, anh đây cũng chẳng muốn hợp tác với đứa nhát gan như chú em đây đâu”.

Trong căn phòng mà Vân Tường đã sống mấy ngày qua ở khách sạn Burj Al Arab, cô gái được cho là khả nghi bị đánh ngất xỉu từ từ mở mắt ra, cô ta đưa tay vỗ vỗ đầu mấy cái rồi ngồi dậy với vẻ mặt hoảng hốt: “Sao mình lại ngủ ở đây?”.

Đưa mắt nhìn xung quanh cô gái kia phát hiện ra Vân Tường biến mất vội chống tay đứng dậy: “Phải báo cho thiếu gia biết mới được cô ta lại giở trò nữa rồi”.

Cô gái đó vừa chạy xượt qua cái gương ở bàn trang điểm thì thấy điều gì đó không đúng lắm bèn lùi lại mấy bước, nhìn vào gương cô ta giật mình thản thốt kêu lên: “Cái quái gì vậy nè, đây đâu phải là gương mặt của mình”.

Trong gương phản chiếu là gương mặt của Đoàn Nguyệt Sương nhưng cô ta là Nami cơ mà, cô ta vội đi vào nhà vệ sinh ngâm cả khuôn mặt của mình vào một chậu nước nóng lớp da trên mặt bắt đầu bông tróc ra, cô ta dùng tay nắm lấy tấm da giả kia lột ra thì thấy trong gương đúng là khuôn mặt của mình.

Nami cung tay thành nắm đấm, cau chặt mày lên tiếng mắng chửi: “Chết tiệt thật, không ngờ cô ta dám dùng loại mặt nạ da người này để lừa gạt thiếu gia, mình phải mau chóng báo cho thiếu gia biết mới được”.

Nami vội vàng đi ra ngoài rồi đưa tay nắm vào nắm đấm cửa kéo ra nhưng không được bởi vì bên ngoài cửa được khóa bằng một cái ổ khóa to đùng nhìn rất chắc chắn.


Sau một hồi giằng co dùng đủ biện pháp mà không mở được cánh cửa, các thiết bị liên lạc với bên ngoài đều bị cắt hết, Nami làm liều mở cửa ban công ra trèo xuống.

Đoàn xe dừng lại ở địa điểm tổ chức hôn lễ, William Author rất dụng tâm cho hôn lễ lần này, lễ đường được anh cho bố trí nằm bên bờ biển vô cùng hoành tráng với phông trắng chủ đạo, bàn ghế được sắp xếp gọn gàng đẹp mắt, khách mời không nhiều nhưng toàn những người có tiếng trong giới làm ăn của anh ta ở thành phố C, cả không gian diễn ra lễ cưới được trang trí bằng hoa hồng đỏ thắm được vận chuyển từ Pháp đến.

Vân Tường có chút ngạc nhiên mở to mắt ra mà nhìn, nếu đây là tình yêu xuất phát từ hai phía thì có lẽ cô sẽ trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới rồi.

Những người khách mời cũng không khỏi kinh diễm trước nhan sắc đẹp như nàng tiên bước ra từ trong tranh của Vân Tường, họ ngưỡng mộ William Author vì có thể chinh phục được một cô gái như thế.

William Author đã đứng trước bục làm lễ với cha sứ trước rồi vì không có sự tham gia của Vân Tứ Thiên và để đề phòng mọi bất trắc nên Nami là người được giao nhiệm vụ dẫn Vân Tường vào lễ đường luôn.

Nami khẽ nhếch môi cười lạnh một tiếng rồi cầm tay Vân Tường dắt cô vào lễ đường, cô khẽ thì thầm với Vân Tường: “Không sao hết tôi nhất định sẽ bảo vệ cô mà”.

Cả quãng đường mà Vân Tường đi vào lễ đường mọi người đều trầm trồ ngắm nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn của cô.

Nami vừa trao tay của Vân Tường cho William Author thì đột nhiên có tiếng hét từ đằng sau vang lên: “Thiếu gia cẩn thận”.