Bạch Luân há hốc mồm gào lên: “Cô nhóc đang giỡn với anh đây đó hả cả tổ chức của tôi chỉ có chừng 100 người đổ lại là đạt cái tiêu chuẩn thần thánh đó thôi à”.
Vân Tường liền kêu lên: “100 người là quá tốt, quyết định vậy nha”.
Bạch Luân trợn mắt lên trắng dã, nào ngờ lại bị một con nhóc nhỏ tuổi hơn mình đào sẵn cái hố rồi thẳng chân đạp mình xuống nên lắp ba lắp bắp: “Cô…cô…cô”.
Vân Tường nhún vai: “Tất nhiên tôi phải đưa ra cái giá cao hơn để anh trả rồi”.
Bạch Luân cau có: “Sao cô không lên làm bà nội của tôi luôn đi?!”.
Vân Tường xua tay: “Thôi đi chuyện tổn thọ như vậy tôi không làm đâu”.
Bạch Luân nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc thì cô gặp phải chuyện gì mà phải mượn người của tôi vậy? chẳng phải đã nói hắc đạo hay bạch đạo cô đều không quan tâm đến sao giờ lại kiếm chuyện với ai mà phải nhờ hắc đạo vậy?”.
Vân Tường quay sang nhìn Bạch Luân rồi nghiêm giọng đáp: “Tôi đã điều tra được vụ tai nạn của anh trai tôi năm đó vốn là một kế hoạch được sắp xếp trước…”.
Bạch Luân kinh ngạc kêu lên: “Sao cơ???”.
“Kẻ đầu sỏ đứng sau tất cả là William Author, con trai nuôi của ba mẹ tôi”.
“Vì chiếm đoạt tài sản”.
“Cũng có thể lắm…hiện giờ anh ta đang khống chế ba mẹ tôi để ép tôi kết hôn với anh ta tôi không thể để Thiên Sơn bị kéo vào cuộc đối đầu đầy nguy hiểm này được bởi vì nợ máu của Vân gia với Phạm gia vốn không liên quan đến Thiên Sơn”.
Bạch Luân cũng tỏ vẻ nghiệm túc hỏi: “Thế cô nhóc tính làm gì???”.
Vân Tường nhìn xa xăm bằng đôi mắt sắc lạnh: “Cuộc chiến giữa tôi và William đã định không đánh không được…nếu thắng thì tốt còn không thì…”.
“Thì sao???”.
“Cùng lắm thì tôi với anh ta đồng vu quy tận mà thôi”.
Bạch Luân liền nhiệt tình lên tiếng: “Để tôi giúp cô nhóc một tay”.
“Anh giúp tôi trông chừng Thiên Sơn và bảo vệ ông bà nội tôi là đủ rồi chuyện còn lại tôi tự có cách giải quyết…bây giờ phiền anh đưa anh ấy rời khỏi đây đi…thuốc mê chỉ có tác dụng trong khoảng 3 tiếng thôi anh mau đi đi”.
Bạch Luân gật đầu: “Được, sau khi đưa con hàng này về tôi sẽ lập tức quay sang hỗ trợ cô nhóc ngay”.
Vân Tường nhìn xa xăm: “Tôi chỉ sợ Thiên Sơn bị liên lụy thôi bởi vì William vốn không phải dạng vừa đâu”.
Bạch Luân đỡ Đới Thiên Sơn ra khỏi xe: “Tôi hiểu nhưng tôi đã có lời hứa trước mộ Vân Kiệt là sẽ để mắt tới cô nhóc rồi…năm xưa không giúp gì được cho Vân Kiệt nên bây giờ dù sống chết gì tôi cũng không để cô nhóc gặp nguy hiểm được”.
Vân Tường khẽ cong môi lên mỉm cười cảm kích: “Bạch đại ca có được câu nói này của anh thì tôi an tâm rồi”.
Vân Tường nhìn phi cơ của Bạch Luân cất cánh thì thở phào nhẹ nhõm: “Tạm biệt nha Đới Thiên Sơn lần này chia xa chắc là sẽ không gặp lại nữa…em chỉ mong anh có cuộc sống vui vẻ, an yên là đủ”.
Phi cơ cất cánh Đới Thiên Sơn tử từ mở mắt ra, nhìn xuống cửa sổ thì anh thấy Vân Tường đang lái chiếc Bungati rời đi, anh khẽ thở dài than vãn: “Đến cuối cùng em lại chọn cách này để rời xa anh sao Vân Tường?!!!”.
Bạch Luân không mấy tỏ vẻ ngạc nhiên bởi vì lúc nói chuyện với Vân Tường anh đã thoáng nhìn thấy Đới Thiên Sơn mở mắt ra chăm chú lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người, Đới Thiên Sơn ra hiệu cho anh đừng nói với Vân Tường.
“Ngay từ đầu cậu đã biết con bé đó muốn làm gì rồi sao?”.
Đới Thiên Sơn khẽ đáp: “Tôi vì sợ mất cô ấy nên đã cài một camera quay hình nhỏ trong chiếc vòng tay tôi tặng cô ấy ở Phượng Hoàng Cổ Trấn lúc đi chụp hình cưới, tôi là chồng sắp cưới của cô ấy vậy mà cô ấy lại không cho tôi hay biết là cô ấy đang gặp nguy hiểm, cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa”.
Bạch Luân nhìn Đới Thiên Sơn rồi nhướng mày hỏi: “Thế giờ... tính sao đây em trai???”.
Đới Thiên Sơn nhíu mày nhìn Bạch Luân bằng ánh mắt sắc lạnh rồi gắt giọng: “Ai là em trai của ai hả???”.
Bạch Luân hất mặt lên: “Lại dám nói không phải đê…dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn cậu đó nha bây giờ tôi lại là đối tác tốt để cậu hợp tác nữa đấy”.
Đới Thiên Sơn đưa tay đỡ trán trước thái độ trẻ con của Bạch Luân: “Không ngờ Bạch đại ca cũng có mặt dễ thương như này thật khiến người khác thụ sủng nhược kinh nha”.
Bạch Luân gằng giọng: “Còn dám nói tôi dễ thương thì tôi sẽ không ngại quăn cậu từ trên máy bay xuống đất đâu đó nha”.
Đới Thiên Sơn tỏ vẻ bất cần: “Nếu muốn anh có thể thử dù sao thì Vân Tường cũng sắp kết hôn với người khác tôi sống cũng không còn ý nghĩa gì hết”.
Bạch Luân nổi điên lên đánh vào vai của Đới Thiên Sơn một cái: “Đồ điên nếu muốn chết thì cứ nói một tiếng anh đây cho cậu một viên kẹo vào đầu là xong phim thôi, cơ mà chết như vậy không thấy nhục à, rõ ràng con nhóc kia bị ép buộc nên mới làm như thế cậu nghe hết rồi mà”.
Ánh mắt của Đới Thiên Sơn rủ xuống: “Nhưng cô ấy vẫn chọn cách một mình giải quyết mọi chuyện mà không cần sự có mặt của tôi, cũng không cần biết đến cảm nhận của tôi”.
Bạch Luân thở dài: “Rõ ràng con nhóc đó sợ cậu cậu gặp nguy hiểm nên mới giấu cậu thôi”.
“Tôi cũng không biết nữa”.
Bạch Luân cũng không rảnh mà cãi nhau với Đới Thiên Sơn nên nói: “Tùy cậu thôi, tôi sẽ đưa cậu về Hoa Đô, còn tôi thì không thể bỏ mặc con nhóc đó được…dù sao Vân Tường vẫn luôn gọi tôi là Bạch đại ca thì ít ra tôi phải làm cái gì đó để xứng đáng với ba chữ kia”.