Ba mẹ của Vân Tường đều từng là giáo sư nâng đỡ Đới Linh Lung nên cô cũng rất thân thiết với gia đình của Vân Tường, ba mẹ của Vân Tường thường nhờ Đới Linh Lung khuyên giải cô nhưng lần nào cũng thất bại hết.
Hôm nay nghe chuyện vui hiển nhiên Đới Linh Lung phải chúc mừng rồi: “Vậy là từ bây giờ thầy và cô không phải đau đầu vì chuyện hôn sự của hai người nữa đúng là chuyện đáng để vui mừng, thế khi nào thì tổ chức hôn lễ đây?”.
William Author liền vui vẻ đáp: “Đầu tháng tới hôn lễ sẽ diễn ra”.
Đới Linh Lung tỏ vẻ lơ lắng: “Gấp vậy có chuẩn bị kịp không từ đâu đến đó chỉ còn vẻn vẹn có ba tuần thôi”.
“Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa mà”.
“Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói tôi biết nhé”.
“Được rồi cảm ơn cô trước nhé Helen”.
Người khác đang nói về hôn lễ của mình nhưng Vân Tường không hề biểu lộ chút cảm xúc nào hết, cô vẫn giữ nét mặt lạnh như băng.
Đới Thiên Sơn thấy Vân Tường không nói gì hết anh nổi điên mắng: “Mẹ kiếp nó” rồi bỏ đi một nước vào nhà luôn.
Vân Tường đứng trông theo bóng dáng của Đới Thiên Sơn rồi ngậm ngùi quay người đi vào nhà cũng không thèm ngó lấy William Author một cái.
Đới Linh Lung nhìn theo bóng dáng Vân Tường khuất sau cửa rồi nhíu mày nhìn William Author muốn nói gì đó nhưng chưa kịp nói thì anh đã lên tiếng trước: “Hôm nay Roise mệt rồi tôi không muốn quấy rầy cô ấy nữa…thôi tôi cũng về đây còn nhiều chuyện cần phải chuẩn bị cho hôn lễ”.
“Được tạm biệt”.
Vân Tường bước đi với từng bước chân nặng nề, nước mắt vô thức rơi trên gương mặt xinh đẹp không góc chết của cô “Xin lỗi Thiên Sơn và xin lỗi cả cô nữa Vân Tường à, tôi không thể làm gì khác để bảo vệ tình cảm của hai người nữa, ước nguyện cuối cùng của ba là muốn nhìn thấy tôi kết hôn tôi không còn lựa chọn nào khác nữa hết…huhuhu…”.
Vài ngày sau đó, Đới Thiên Sơn lại vô tình nhìn thấy Vân Tường đi thử váy cưới cùng với William Author nên trái tim càng đau nhói.
Mỗi lúc vô tình chạm trán nhau Vân Tường đều làm lơ không thèm đoái hoài đến Đới Thiên Sơn dù chỉ là một lần.
Nếu đã quyết định buông tay thì không nên day dưa nữa, nếu đã không đến được với nhau thì nên dứt khoát một lần.
Dạo gần đây Vân Tường cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi tắm nhưng lại quên lấy quần áo theo, đến lúc tắm xong mới phát hiện chẳng có gì để mặc, cô quấn một cái khăn tắm lớn màu trắng quanh người rồi bước ra ngoài đi đến tủ quần áo.
Đang lựa chọn xem mình sẽ mặc cái gì thì Vân Tường cảm giác có cái gì đó không đúng, cô quay người lại thì thấy Đới Thiên Sơn đang ngồi trên giường của cô nhìn cô chằm chằm.
Vân Tường ngượng đến đỏ mặt khi trên người cô chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm thôi: “Anh…anh…sao anh lại ở đây vậy hả??”.
Đới Thiên Sơn cũng ngượng ngùng quay mặt đi hướng khác: “Anh trèo lan can sang đây”.
Vân Tường nhíu mày: “Anh có biết nguy hiểm lắm không hả???”.
Đới Thiên Sơn bày ra vẻ mặt oan ức đáng thương: “Anh có chuyện muốn nói với em nhưng qua nhấn chuông em đâu có mở cửa do đó anh buộc lòng phải trèo lan can qua thôi”.
Vân Tường gật đầu: “Anh xuống phòng khách ngồi chờ đi tôi mặc đồ vào rồi sẽ xuống đó nói chuyện với anh”.
Trong đầu của Đới Thiên Sơn vang lên câu nói của Nam Nhất “Nếu cô ấy không đồng ý yêu cậu vậy thì cậu tìm cách đưa cô ấy lên giường với cậu biến cô ấy thành người của cậu, vậy là thế nào cô ấy cũng phải chấp nhận gả cho cậu thôi”.
Đới Thiên Sơn khẽ lắc đầu: “Không được nghe Nam Nhất nói nhảm, cái tên đó toàn làm chuyện khác người thôi”.
Vân Tường vừa đưa tay tính lấy một chiếc váy hoa thì nghe giọng của Đới Thiên Sơn vang lên: “Vân Tường em thật sự muốn gả cho người đó sao?”.
Vân Tường chần chừ vài giây rồi đáp: “Phải”.
Đới Thiên Sơn đứng phắt dậy: “Em điên rồi”.
Vân Tường khẽ cười đáp: “Phải tôi điên thật rồi, đáng ra năm đó không nên trở về Hoa Đô thì có lẽ mọi thứ đã khác…hoặc giá như từ đầu không gặp anh thì tốt biết mấy Đới Thiên Sơn.
Đới Thiên Sơn nắm chặt tay thành nắm đấm cố kìm chế bản thân: “Em yêu cái tên Will đó thật sao?”.
Vân Tường khẽ nhếch môi cười đau thương: “Không yêu cũng phải yêu vì đó là người sẽ cùng tôi đi đến hết cuộc đời này”.
Đới Thiên Sơn buông nắm tay ra rồi bước đi về phía của Vân Tường: “Anh không cho phép em làm đều đó, nằm mơ đi cũng không thấy đâu….”.
Vân Tường cảm nhận được khí tức lạnh lùng áp bức phát ra từ người của Đới Thiên Sơn nên thận trọng lùi về phía sau mấy bước: “Anh…nói vậy là có ý gì???”.
Đới Thiên Sơn thì thầm vào tai của Vân Tường: “Roise Scarler, tôi không cần biết cô là ai, tôi muốn có Vân Tường trả cô ấy lại cho tôi”.
Vân Tường thấy dáng vẻ, điệu bộ cách hành động của Đới Thiên Sơn rất bất thường nên cứ liên tục lùi lại: “Thiên Sơn, anh bị sao vậy???”.
Đới Thiên Sơn cứ bước tới, Vân Tường bước lui cho đến lúc chân cô đụng vào thành giường không lui được nữa.
“Thiên Sơn anh bị làm sao vậy hả???”.
Đới Thiên Sơn vòng tay ôm lấy eo của Vân Tường trước sự ngạc nhiên ngỡ ngàng của cô rồi khẽ nói: “Đừng kết hôn với Will hãy gả cho anh đi được không?”.
Vân Tường rất muốn đáp lại một tiếng “Được” nhưng có thứ gì đó nghẹn lại ở cổ của cô làm cho Vân Tường không thể thốt nên lời.
Vân Tường đưa hai tay lên chống trước ngực của Đới Thiên Sơn: “Xin lỗi nhưng tôi không…”.