Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Quyển 5 - Chương 164: Ngoại truyện về Liễu Liên (6)




Trở lại Nhuận Dương, khi Nhị công tử Triệu Sam caast giọng trong trẻo nói Chu Tử "Xấu! Xấu", trong lòng Liễu Liên có chút mất hứng. Kế tiếp khi bé nói Vương gia "Hư! Hư", khóe miệng Liễu Liên không khống chế được mà cong lên —— đứa nhỏ này, thật đúng là tri âm của ta! Biết được tin tức Chu Tử mang thai con thứ ba, Liễu Liên cảm thấy thực kỳ diệu.

Cùng lúc, hắn có chút đố kỵ nho nhỏ với Vương gia, đố kỵ việc Chu Tử nguyện ý không ngừng sinh con cho Vương gia, sinh lão đại xong liền sinh lão Nhị, sinh lão Nhị xong lại sinh lão Tam; về phương diện khác, hắn lại vui mừng cho Chu Tử, cho dù bản thân là một gã thô lỗ, Liễu Liên cũng hiểu được một đạo lý, Chu Tử càng sinh nhiều con nối dõi cho Vương gia, Vương gia càng không có lý do mà nạp thiếp, địa vị của Chu Tử sẽ càng thêm củng cố.

Vương gia giao Nhị công tử có nhủ danh là Màn thầu nhỏ cho Liễu Liên.

Màn thầu nhỏ còn chưa biết đi, câu phức tạp nhất mà bé nói được chính là nhìn Liễu Liên, ngơ ngác gọi "Mỹ Nhân", khỏi nói là thô tục đến mức nào!

Nhưng Liễu Liên thực thích bé, bé là con trai của Chu Tử, là Nhị công tử của Vương gia.

Liễu Liên ôm Màn thầu nhỏ, đi khắp vương phủ, đưa bé đi tìm hiểu mọi sự vật. Hắn đút màn thầu nhỏ uống nước, rửa đôi tay nhỏ bé cho Màn thầu nhỏ, lấy điểm tâm đút Màn thầu nhỏ ăn.

Màn thầu nhỏ bắc đầu học đi, hắn cột đai vào lưng Màn thầu nhỏ, giúp bé tập bước đi.

Màn thầu nhỏ biết đi, rồi biết chạy, biết gọi "Liễu Liên Liễu Liên". . . . . . Liễu Liên quan sát bé trưởng thành, trong lòng có một loại vui sướng "đứa trẻ nhà ta đã trưởng thành".

Hắn đã sớm chuyển đến ngoại viện Diên Hi cư, có thể thường xuyên nhìn thấy Chu Tử mỉm cười, có thể nghe được Chu Tử nói lời dịu dàng, có thể ăn được thức ăn mỹ vị mà Chu Tử làm, mặc được quần áo do Chu Tử tự may, phòng cũng do Chu Tử tự chọn lựa vật dụng rồi sai người sửa sang, thậm chí ngay cả giường cũng do Chu Tử sai người bố trí . . . . . . Đây còn chưa đủ hạnh phúc sao?

Trong một tháng Chu Tử ở cữ sau khi sinh Bánh trôi nhỏ, Liễu Liên thường xuyên chịu đựng nổi khổ được gọi là tưởng niệm gì đó —— rõ ràng gần trong gang tấc, thế mà bản thân lại không thể gặp không thể thấy.

Nhìn Thanh Châu vẫn luôn săn đón mình, Liễu Liên thở dài. Hắn hiểu Chu Tử có ý tác hợp, nhưng rõ ràng đã nhiều lần hắn tỏ vẻ mình không có ý định cưới vợ rồi!

Nhìn lại Ngân Linh đã thành thân có thể tùy ý ra vào nội viện Diên Hi cư, nghĩ đến khi nào có thể gặp Chu Tử, khi nào nên gặp Chu Tử, thậm chí Liễu Liên sinh ra một loại cảm giác vì sao nữ nhân ở cữ lại phải giữ khoảng cách khiến nam nhân muốn phát điên lên như thế —— được rồi, Liễu Liên thừa nhận chính mình thật đáng khinh rồi!

Trong hai tháng này, Màn thầu nhỏ bị phụ thân mẫu thân cùng lơ là, ngay cả tổ mẫu cũng đặt lực chú ý lên người ca ca Bánh bao nhỏ, cho nên, bé sống chết quấn lấy Liễu Liên. Sau khi được Liễu Liên khéo léo dạy bảo vài lần, bé không dám gọi Liễu Liên là "Mỹ nhân" nữa, cũng không dám gọi thẳng là "Liễu Liên", chỉ ngoan ngoãn bắt chước ca ca, gọi "Sư phụ", bất quá trong lòng bé bỏ thêm cụm từ "Mỹ Nhân" sau cụm từ "Sư phụ", lời gọi hoàn chỉnh dành cho Liễu Liên chính là "Sư phụ mỹ nhân"!

Trong mấy ngày rối ren lộn xộn này, thậm chí bé còn ngủ hẳn ở chỗ Liễu Liên.

Liễu Liên đã hiểu được cảm giác làm vú em, bảo gã sai vặt hầu hạ mình chuẩn bị nước ấm, khăn tắm và xà bông thơm, còn thật sự chấp nhận việc tắm rửa cho Màn thầu nhỏ.

Liễu Liên chưa từng có kinh nghiệm tắm rửa cho trẻ nhỏ, nhưng hắn là Liễu Liên thông minh nhất, có việc gì hắn không thể làm chứ?

Màn thầu nhỏ bị hắn lột sạch, đặt cẩn thận vào trong bồn tắm.

Bé ngồi trong thùng tắm nho nhỏ, nước ngập đến ngực. Bé rất muốn vọc nước, nhưng không dám, bởi vì ngồi trên ghế đẩu nhỏ bên cạnh bồn tắm, tắm rửa cho bé là Sư phụ mỹ nhân vừa đáng yêu vừa đáng sợ.

Liễu Liên tháo hai chùm tóc trên đầu Màn thầu nhỏ, vốc nước dội ướt mái tóc vừa đen vừa mềm của bé, bắt đầu xoa xà bông thơm, vừa xoa, vừa nhắc nhở: "Nhắm mắt và ngậm miệng lại, không được nói chuyện!"

Màn thầu nhỏ luôn cực kỳ hiểu chuyện, lúc ở cùng mẫu thân và tổ mẫu vẫn có chút bướng bỉnh, nhưng ở trước mặt phụ vương và sư phụ mỹ nhân, nhất là Sư phụ mỹ nhân, vẫn luôn thành thành thật thật, bảo gì thì làm đó, rất nghe lời, chưa hề phản kháng.

Thật vất vả mới tắm rửa xong cho Màn thầu nhỏ, Liễu Liên cầm khăn tắm quấn lấy bé, lau lau, cố gắng khống chế lực tay.

Sau khi mặc trung y cho Màn thầu nhỏ rồi nhét vào ổ chăn, Liễu Liên nhớ tới một vấn đề —— Chu Tử đã từng dặn hắn, sau khi tắm rửa cho trẻ xong nhất định phải lau cho thật khô nơi cổ, nách, chân và những nơi có nếp ngấn, tránh bị hăm.

Liễu Liên nghĩ mình đã quên việc quan trọng nhất này rồi.

Đầu hắn đen thui, hai tay ôm mặt.

Liễu Liên khổ sở mò Màn thầu nhỏ khốn khổ từ trong ổ chăn ra, một lần nữa lột sạch, sau đó cầm khăn sạch tỉ mỉ lau cổ, nách, chân của Màn thầu nhỏ, ngay cả đầu ngón chân hắn cũng không buông tha, tỉ mỉ lau hết mọi chỗ.

Sau khi lau xong, Liễu Liên lại sai người lấy nước ấm, đút Màn thầu nhỏ uống khá nhiều.

Chờ khi lại nhét Màn thầu nhỏ vào ổ chăn, võ công tuyệt thế như Liễu Liên cũng đã mệt không chịu nổi —— vú em dễ làm lắm sao?

Màn thầu nhỏ tiếp tục ngủ.

Từ lúc bị Sư phụ mỹ nhân cởi sạch quần áo ném vào trong bồn tắm đến lần cuối khi bị nhét vào ổ chăn, đã tốn rất nhiều canh giờ đó biết không? Bé là đứa trẻ chưa tròn hai tuổi đó biết không?

Liễu Liên vội vàng rửa mặt, nằm xuống bên người Màn thầu nhỏ, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Trong đêm, Liễu Liên mơ hồ cảm giác được viên thịt nhỏ bên người động đậy, hắn nghĩ Màn thầu nhỏ gặp ác mộng, cho nên nhắm mắt, nửa mê nửa tỉnh với tay vỗ vỗ lên người Màn thầu nhỏ.

Vỗ vỗ, không biết Màn thầu nhỏ có ngủ không, dù sao Liễu Liên vẫn đang ngủ.

Liễu Liên mơ một giấc mộng đẹp.

Hắn mơ thấy Chu Tử làm một bàn thức ăn ngon, dịu dàng nhìn hắn ăn.

Liễu Liên đang ăn vui vẻ, Vương gia liền đi tới, cầm lấy ấm trà rót lên người Liễu Liên.

Liễu Liên tức giận bừng tỉnh.

Gì vậy?Là nước trà nóng thật sao?

Hắn sờ sờ trung y ẩm ướt mang theo cảm giác ấm áp của mình, bình tĩnh xốc chăn lên, nhìn Màn thầu nhỏ thoải mái tiểu ướt cả quần, Liễu Liên lại đen mặt thở dài —— việc ôm trẻ nhò làm vú em này, lão tử không bao giờ làm nữa!

Liễu Liên không gọi gã sai vặt, hắn cũng không muốn gọi.

Liễu Liên dùng chăn không bị nước tiểu làm ướt quấn Màn thầu nhỏ vẫn đang ngủ say lên, đặt lên giường nhỏ trước cửa sổ, sau đó thay hết toàn bộ chăn đệm, rồi mới ôm cả người lẫn chăn đến trên giường, cởi quần áo bị ướt nước tiểu, dùng khăn lụa thấm nước ấm chà lau bụng nhỏ và bàn chân nhỏ bị nước tiểu làm ướt của Màn thầu, cuối cùng thay trung y sạch sẽ.

Sau nửa đêm, Màn thầu nhỏ ngủ thật ngon, nhưng rốt cuộc Liễu Liên không ngủ lại được.

Có trời biết, hắn ưa sạch sẽ, lại khốn khổ bị nước tiểu tưới ướt, giặt xong lại tắm.

Liễu Liên thở dài, đứng dậy cầm quần áo đến phòng tắm tắm rửa.

Ngày hôm sau, sau khi đưa Màn thầu nhỏ đến chỗ thái phi, Liễu Liên trở về thư phòng bên ngoài.

Hắn mặc một thân áo trăng có hoa văn cành trúc thêu ẩn bằng chỉ bạc, eo quấn đai lưng đen, trên mặt xinh đẹp mang nụ cười thản nhiên, nhìn thế nào cũng thấy sạch sẽ thoải mái.

Bạch Tử Xuân ngồi xem hồ sơ cùng hắn.

Mắt hoa đào của Liễu Liên bỗng nhiêncong cong, cười liếc Tử Xuân.

Cùng nhau lớn lên, Bạch Tử Xuân hiểu được, một khi Liễu Liên xuất hiện biểu cảm này, nhất định là có mưu đồ.

Bạch Tử Xuân không chút xao động hỏi: "Có việc gì?"

Khóe miệng Liễu Liên cong lên, thấp giọng nói: "Trên người ta không có mùi gì lạ chứ?"

Bạch Tử Xuân không hiểu trong hồ lô hắn chứa thuốc gì, thoáng kề sát vào một chút, ngửi ngửi nói: "Rất tốt dễ ngửi, hình như là mùi lá trúc thơm ngát!"

Liễu Liên gật gật đầu có lệ, không để ý đến Bạch Tử Xuân nữa.

Một lát sau, hắn vẫn cảm thấy không thích hợp, lại hỏi Bạch Tử Xuân: "Thật sự không có mùi gì?"

Bạch Tử Xuân lắc đầu.

Liễu Liên như nghĩ tới điều gì: "Không ngửi thấy mùi khai nước tiểu của trẻ con chứ?"

Bạch Tử Xuân: ". . . . . ."

Liễu Liên thề vô số lần là sẽ không bao giờ nữa làm vú em nữa, nhưng trong nháy mắt hắn nhìn thấy Chu Tử, tất cả mọi quyết định trước đó đều sụp đổ.

Trong một tháng ở cữ, Chu Tử được chăm sóc rất tốt. Lúc nàng rời khỏi nội viện Diên Hi cư, Liễu Liên nhìn thấy một đại mỹ nhân da thịt non mịn sắc mặt tươi tỉnh đôi mắt sáng dịu dàng môi đỏ mọngtự nhiên.

Đại mỹ nhân Chu Tử mỉm cười nhìn Liễu Liên, nói: "Liễu Liên, vất vả cho ngươi rồi."

Trong phút chốc, Liễu Liên cảm thấy tất cả mọi trả giá của mình đều xứng đáng, hắn nhìn miệng cười ấm áp của Chu Tử, quả thực muốn chết ngay trong đôi mắt tràn ngập dịu dàng đó, cũng mỉm cười, nói: "Vương phi, Tam công tử vẫn để tại hạ chăm sóc đi!"

Chu Tử mừng rỡ, mắt to tràn đầy vui mừng nhìn Liễu Liên: "Thật tốt quá! Tốt quá!"

Buổi tối, trở về phòng, Liễu Liên vẫn ảo não vì câu nói "Vương phi, Tam công tử vẫn để tại hạ chăm sóc đi!" mình đã thốt ra lúc ban ngày.

Rõ ràng hắn đã thề sẽ không bao giờ làm vú em nữa!

Vì sao vừa nhìn thấy Chu Tử, mọi thứ đều thành mây trôi, chỉ còn lại ánh mắt dịu dàng của nàng?

Liễu Liên ngồi bên giường, mặt không chút thay đổi dùng khăn lụa nhuyễn đao màu đen của mình, trong lòng cồn cào sóng dậy, tất cả đều là phỉ nhổ bản thân: ai bảo ngươi háo sắc! Ai bảo ngươi mềm lòng! Ai bảo ngươi anh hùng qua không được ải mỹ nhân! Ai bảo ngươi. . . . . . Về sau mỗi ngày ngươi đều phải chịu một trận nước tiểu đi!

Ngoài phòng truyền đến tiếng của Thanh Ba —— từ khi Chu Tử hiểu Liễu Liên không có ý gì với Thanh Châu, liền chỉ phái Thanh Ba – đã có người trong lòng – đến.

"Liễu Thống lĩnh, vương phi tự làm thức ăn khuya, mời ngài cùng ăn!"

Chu Tử bị giam ở nội viện Diên Hi cư suốt một tháng, việc gì cũng không thể làm, rốt cuộc bây giờ đã có thể ra ngoài tự mình nấu nướng, đương nhiên sẽ rất chú tâm.

Thức ăn nàng làm hầu như đều là những món Triệu Trinh và Liễu Liên thích ăn.

Bình thường lúc dùng cơm, món gì Hàn Tử Xuyên cũng không chọn, không nhìn ra món ăn yêu thích; chỉ cần có Liễu Liên, hai vị thần y cũng thực rụt rè thực lịch sự, cũng không nhìn ra món yêu thích, chỉ biết là không kén ăn.

Liễu Liên thường ăn thức ăn nàng làm, còn thường xuyên mở miệng nhắc món thích ăn, nên nàng biết hắn thích ăn mấy món tươi, thích ăn mì phở phương Bắc, thích uống canh ngon.

Thức ăn khuya Chu Tử làm có mấy món Liễu Liên thích ăn, ví như ớt xanh xào bao tử, ví như trứng gà xào rau hẹ, ví như thịt viên sốt chua ngọt.

Nhìn bộ dạng Liễu Liên như một thiếu niên cao gầy, lại dẫn theo Màn thầu nhỏ siêu cấp bướng bỉnh chưa tới hai tuổi, thật là quá cực khổ, ta không biết nên báo đáp thế nào, đành quan tâm chiếu cố hắn trong một số việc mình có khả năng!

Cùng Vương gia, Hàn Tử Xuyên, Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh ngồi trong phòng, ăn món ăn mỹ vị Chu Tử tự làm, Liễu Liên cảm thấy tất cả mọi oán giận của mình đều có thể ném lên chín tầng mây —— nếu làm vú em giúp Chu Tử chăm sóc đứa bé, có thể thường xuyên được ăn thức ăn nàng làm, hưởng thụ chăm sóc và quan tâm của nàng, Liễu Liên nguyện ý tiếp tục làm vú em, bất kể Chu Tử sinh bao nhiêu.

Bắt đầu từ tối hôm đó, Liễu Liên chính thức mang vận mạng đau buồn là chăm sóc Màn thầu nhỏ đến lớn, lại chăm sóc Bánh trôi nhỏ, Bánh trôi nhỏ lớn lên, lại chăm sóc Bánh (mì) hấp nhỏ.

Từ đó về sau, trừ Bánh bao nhỏ, Nam An vương cùng vương phi không hề có vú em là nữ.

Tác giả có lời muốn nói: Liễu Liên và Bánh hấp nhỏ chỉ có thể là tình cảm cha con, tuyệt không phải là giả - cha con!

Liễu Liên sẽ hạnh phúc ~ yên tâm đi!