Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Quyển 4 - Chương 92: Hào Hương cư, tình cờ gặp lại người xưa




Triệu Trinh vẫn hào hứng bừng bừng, cuối cùng khi Chu Tử và hắn đã xem hết mấy cái viện ở thư phòng bên ngoài rồi, lúc này mới nói: "Mấy hôm nữa sẽ sửa sang những nơi này lại cho xong hết trước, sau đó ta sẽ bắt đầu xây viện cho các con, chờ khi ta hết bận chuyện trong tay sẽ đi vẽ tranh!" Chu Tử nghe từ "Các con" trong lời của hắn, nhất thời có chút 囧, liếc Triệu Trinh một cái.

Triệu Trinh tiếp thu cái nhìn này, như chợt nhớ tới điều gì, nhỏ giọng hỏi: "Mấy ngày nay Hứa Văn Cử có chẩn mạch cho nàng không?"

"Có chứ!" Chu Tử không biết Triệu Trinh hỏi điều này làm gì.

Hứa đại phu răm rắp nghe lệnh Vương Gia, cách ngày sẽ đến chẩn mạch cho Chu trắc phi, mấy ngày sau đó sẽ đến báo lại cho Vương Gia một lần.

Triệu Trinh ngẩng đầu lên, không nói thêm gì nữa, trong lòng nghĩ: không phải lão Hứa tự xưng là thần y sao, còn là Phụ Khoa Thánh Thủ gì đó nữa, hắn nên tìm Bổn vương rồi chứ, Chu Tử mang thai đã hơn ba tháng, không biết thân thể của nàng có ổn định không, có thể . . . . . .

Chu Tử đứng ở một bên, thấy khuôn mặt qua một mùa đông đã trở nên trắng nõn như ngọc của Triệu Trinh bắt đầu đỏ lên một cách kỳ dị, từ lỗ tai rất nhanh lan đến toàn bộ khuôn mặt bộ, không biết trong lòng Vương Gia xảy ra chuyện gì, lại thành như vậy.

Lúc này, suốt đêm trốn thoát khỏi thư phòng bên ngoài, vừa chuyển đến Thiên viện, Hứa đại phu đang cùng Hầu đại phu đánh cờ trong phòng.

Dĩ nhiên Thiên viện không thoáng rộng giống thư phòng bên ngoài, viện tuy lớn, lại chỉ có một viện, cho nên những người này không thể không chen chúc trong một cái viện, cũng may là có đủ phòng, đủ cho một người ở một phòng.

Hứa đại phu cùng Hầu đại phu liền được an bài ở hai phòng cách vách.

Phủ Nam An vương là do Vương Gia tự mình thiết kế giám sát việc xây cất, hiệu quả cách âm của vách tường rất tốt, nếu không, tiếng nói chuyện ở cách vách đều có thể nghe thấy, tiếng đánh rắm cũng có thể nghe thấy của nhau, thật sự là rất xấu hổ!

Hứa đại phu định bỏ xuống một con cờ, chợt nhảy mũi kinh thiên động địa.

Hầu đại phu cười trêu: "Có ai đó nhớ ngươi à?"

Hứa đại phu đặt con cờ xuống, chậm rì rì nói: "Chỉ sợ cái kẻ đó nhớ ta thôi!"

Hứa đại phu cảm thấy, mấy ngày nay nóng ruột nóng gan nhớ tới mình sợ chỉ có một mình Vương Gia.

Nghĩ đến việc Vương Gia trông chừng Chu trắc phi, hơn mấy tháng lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, không thể không dùng tinh lực vào các loại nghiên cứu thí nghiệm ở thư phòng bên ngoài, Hứa đại phu cảm thấy rất sảng khoái.

Nhưng mà, rất nhanh hắn liền nghĩ đến thí nghiệm gây nổ của Vương Gia khiến đêm khuya mình phải kinh hoàng luống cuống, nửa thân trần lao ra khỏi cửa, trở thành chuyện ‘trí thức quét rác’ gây cười.

Hứa đại phu nghĩ tới một câu của người xưa —— tự gây nghiệt không thể sống!

Cuối cùng, hắn vừa suy nghĩ tỉ mỉ về ván cờ, vừa nghĩ: có lẽ ta nên đến gặp Vương Gia, dù sao cũng sắp bước sang năm mới, không thể để lão Hứa và ta vẫn phải ở lại cái nơi Thiên viện nhỏ hẹp này!

Buổi sáng Triệu Trinh chỉ ăn được chút ít, bây giờ đã cảm thấy đói bụng.

Hắn rũ mi mắt xuống, liếc Chu Tử một cái, nói với Chu Tử: "Chu Tử, bụng nàng kêu rột rột!"

Chu Tử cảm thấy mình không hẳn là đói, cũng sẽ không kêu rột rột, nhưng khi nhìn nét mặt Triệu Trinh khẳng định như vậy, nghĩ tới có lẽ bụng mình thật sự đang kêu, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái: "Hình như là có hơi đói bụng!"

"Có muốn ta dẫn nàng ra ngoài ăn không?" Triệu Trinh tỉnh táo hỏi.

"Muốn chứ! Muốn chứ!" Vừa nghe có thể ra ngoài ăn, ánh mắt của Chu Tử nhất thời biến thành sáng lấp lánh, tràn ngập khát vọng nhìn Triệu Trinh.

Kể từ sau khi trở lại Nhuận Dương, ngày ngày nàng đều sống trong vương phủ, chưa hề ra khỏi cửa!

Triệu Trinh nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Muốn ra ngoài, liền ngoan một chút ——"

"Nghe lời một chút!" Chu Tử cắt đứt lời dài dòng của hắn, lúm đồng tiền như hoa, "Biết rồi, ngày nào cũng lải nhải, thiếp nghe riết cũng thấy phiền!"

Triệu Trinh bị trách móc một câu, cũng không tức giận.

Hai khắc sau, Triệu Trinh thay thường phục mang Chu Tử ra cửa.

Triệu Trinh cưỡi ngựa, Chu Tử ngồi kiệu, đoàn người ra khỏi vương phủ chạy thẳng tới Phường Diên Khánh.

Nơi bọn họ đến là Hào Hương cư mà Chu Tử nghe Kim phu nhân nhắc tới với Cao Thái phi. Khách điếm này có sở trường về hải sản, là nơi ngon nhất Nhuận Dương.

Sau khi Chu Tử đến mới phát hiện, gã sai vặt Hàn Tử Xuyên của Triệu Trinh đã sớm dẫn người tới chuẩn bị trước, Triệu Trinh mang theo nàng tiến vào quán rượu từ cửa sau, trực tiếp vào phòng ở lầu ba.

Triệu Hùng Hàn Tử Xuyên mang người canh giữ ở ngoài gian phòng, bên trong gian phòng trang nhã chỉ còn lại hai người Triệu Trinh cùng Chu Tử.

Hải sản của Hào Hương cư quả thật rất ngon, Chu Tử rất kiên nhẫn rất chủ động phục vụ Triệu Trinh dùng cơm, tự mình cũng ăn không nhiều. Triệu Trinh cảm thấy Chu Tử kiên nhẫn nhiệt tình như thế, hẳn là có việc cầu xin mình, cũng không nhiều lời, thản nhiên nhận lấy.

Thấy Triệu Trinh đã sắp ăn no, lúc này Chu Tử mới bày ra vẻ mặt tươi cười, hai mắt nhiệt tình nhìn Triệu Trinh: "Vương Gia, chàng ăn xong rồi chứ?"

Triệu Trinh gật đầu một cái.

"Có phải thiếp thân phục vụ cũng không tệ lắm đúng không?"

"Tạm được!"

"Vậy, thiếp thân có một thỉnh cầu!"

"Nói!"

Chu Tử rất hưng phấn, mặc dù mông vẫn ngồi ở chỗ của mình, nhưng người lại dần dần nghiêng về phía Triệu Trinh, mắt to vụt sáng lấp lánh: "Vương Gia, chúng ta đi dạo phố đi!"

Triệu Trinh rũ rèm mắt xuống, không nói một lời, chỉ xoay xoay cái chén trong tay.

Chu Tử nhìn thấy, vội vàng đứng dậy nịnh hót rót đầy nước vào chén trà trong tay Triệu Trinh, sau đó ngồi xuống, tiếp tục giương mắt nhìn Triệu Trinh từ từ thưởng thức trà.

Trên mặt nàng nhiệt tình, thật sự trong bụng oán thầm: trà trong quán rượu mà thôi, uống ngon đến thế sao? Còn uống liên tục không ngừng!

Sau khi uống mấy ngụm trà, Triệu Trinh để chén xuống, nhỏ giọng nói: "Vai hơi ê ....!"

Chu Tử lập tức đứng dậy, đứng ở sau lưng Triệu Trinh, đưa tay bắt đầu xoa bóp bả vai cho hắn.

Trên thực tế căn bản nàng không hề xoa bóp, Triệu Trinh chỉ muốn hưởng thụ cảm giác bàn tay nhỏ bé mềm mại, đầy đặn vuốt ve bả vai chính mình mà thôi.

Cuối cùng, Triệu Trinh cảm thấy mình đã chiếm đủ tiện nghi của Chu Tử rồi, lúc này mới nói: "Hôn ta một cái đi!"

Chu Tử cau mày, ngước nhìn bốn phía, cuối cùng sau khi xác định thật không có ai nhìn thấy, lúc này mới tiến tới bên quai hàm Triệu Trinh, chu môi nhắm mắt bất đắc dĩ chuẩn bị hôn lên mặt Triệu Trinh một cái.

Mới vừa cọ lên, Chu Tử đã cảm thấy không đúng, mềm mại ấm nóng, hình như là môi của Triệu Trinh! Nàng còn chưa kịp rút lui, liền bị Triệu Trinh ôm cổ, đặt lên đùi, sau đó nâng mặt của nàng bắt đầu hôn sâu.

Vừa mới bắt đầu Chu Tử còn vùng vẫy mấy cái, rất nhanh liền nộp khí giới đầu hàng mặc cho quân thưởng thức.

Triệu Hùng Hàn Tử Xuyên mang theo hai gã sai vặt cùng Thanh Thủy Thanh Châu canh giữ bên ngoài nhã gian. Lúc rời khỏi vương phủ, bọn họ cũng đã thay thường phục.

Bởi vì Vương Gia cùng trắc phi vẫn không để cho người phục vụ, mấy người vội vã dùng xong cơm trưa, an vị ở đây chờ Vương Gia và trắc phi ra ngoài.

Rất nhanh cửa nhã gian được mở ra, cũng là một thân trang phục bình thường - Chu trắc phi đi ra trước, cúi đầu, hình như mặt hồng hồng, đôi môi cũng hồng hồng.

Thanh Châu cùng Thanh Thủy gấp rút đi theo.

Sau đó Vương Gia cũng đi ra.

Triệu Hùng cùng Hàn Tử Xuyên đã sớm đứng lên chờ đợi, cũng vội vã đi theo ra ngoài.

Chu Tử bước hơi nhanh một chút, xuống cầu thang trước, đang đi, chợt nghe có người gọi một tiếng "Chu Tử ——"

Giọng nói rất quen thuộc, nàng định thần nhìn lại, thì ra là Chương Kỳ - một thân áo lam đang đứng ở khúc quanh lầu hai.

Chương Kỳ vốn nghĩ Chu Tử đang ở vương phủ, phố phường vẫn luôn nói "Hào môn sâu như biển", càng không cần phải nói đến phủ đệ của Thân Vương trấn giữ một phương, đã sớm không còn ý nghĩ có thể nhìn thấy Chu Tử, không ngờ đến đây lại gặp được.

Nhìn sắc mặt Chu Tử đỏ thắm, khí sắc cực tốt, Chương Kỳ cũng rất vui vẻ, trên gương mặt tuấn tú mang theo một nụ cười thật lòng. Hắn luôn suy nghĩ nhanh nhẹn, lập tức tìm được một lý do để trò chuyện, nói: "Ta đang muốn tìm nàng nói một chút chuyện, nàng có phần trong chi nhánh Chương Phúc Ký của chúng ta ở Long châu, nhưng không biết vì sao, mấy năm nay cửa hàng chúng ta vẫn không liên lạc được với nàng!"

Tình huống thực tế là, Chương Kỳ từng nhiều lần mang theo danh thiếp đến phủ Nam An vương cầu kiến, đều bị chặn ngoài cửa. Hắn cảm thấy Chu Tử sẽ không tuyệt tình như vậy, hẳn là có nguyên nhân khác. (LPH: tại bạn vương gia nào đó ít ghen quá)

Chương Kỳ đang nói, chợt thấy một nam tử cao gầy cực kỳ tuấn mỹ mặc áo màu đen thêu hoa văn hình mây ở phía sau Chu Tử từ từ đi xuống, mắt phượng như điện, trừng mình một cái.

Chương Kỳ bị khí thế kia trấn áp, không tự chủ mà lui về sau một bước rồi mới đứng lại.

Triệu Trinh đi tới bên cạnh Chu Tử, ôm hông Chu Tử, ngạo mạn hỏi: "Chu Tử, vị này là ——"

Chu Tử nhìn gò má hắn, cười nói: "Đây là đồng hương Chương Kỳ của thiếp, ở cùng một thôn với thiếp!"

Triệu Trinh vừa nghe đến Chương Kỳ, lập tức tối mặt, tay ôm eo Chu Tử chợt căng thẳng.

Chu Tử cũng nhớ tới chuyện Chương Kỳ từng giúp mình chạy trốn trước kia, trái tim đập rộn một chút, rất sợ dưới cơn nóng giận Triệu Trinh sẽ làm thịt Chương Kỳ, chẳng phải mình sẽ hại ân nhân sao?

Nàng quyết định trấn an Vương Gia trước rồi mới nói, mắt to nhìn Triệu Trinh, thân thể tựa thật gần, như kiểu chim nhỏ nép vào người: "Vương Gia, Chương đại ca có ân với thiếp . . . . . ."

Chu Tử ngầm ý là: Vương Gia, ngài đừng có làm gì ân nhân của thiếp chứ!

Chương Kỳ phản ứng rất nhanh, lập tức nói: "Thảo dân Chương Kỳ bái kiến Vương Gia!"

Triệu Trinh lạnh lùng quét mắt về phía Chương Kỳ đứng bên dưới một cái, không lên tiếng.

Chu Tử thấy Triệu Trinh không chịu khuất phục, trong lòng thực khẩn trương, tay trái lặng lẽ đưa ra, nhẹ nhàng bấm xuống hông Triệu Trinh đang ôm lấy mình.

Hông của Triệu Trinh căn bản không có thịt dư, thô cứng, Chu Tử căn bản không bấm được gì, chỉ là có chút ít còn hơn không.

Lúc này Triệu Trinh mới nhận thấy quyết tâm của nàng, không quan tâm đến Chương Kỳ, ôm Chu Tử đi xuống lầu.

Nhìn theo bóng lưng đoàn người Chu Tử, Chương Kỳ lau mồ hôi, hắn đã xác định, nam tử lạnh lẽo tuấn mỹ này chính là Chiến thần Thân Vương trong truyền thuyết —— Nam An vương.

Nghĩ đến Nam An vương lạnh lẽo vô tình trong truyền thuyết, lại nghĩ đến một chút nguy hiểm mới vừa rồi, lúc này Chương Kỳ mới ý thức được, mới vừa rồi hẳn là Chu Tử đã cứu hắn!

Sau khi Chương Kỳ trở lại phòng ở lầu hai ngồi vào chỗ của mình, một chút kỷ niệm với Chu Tử chợt ùa về sau sự sợ hãi, ý nghĩ khác lại nổi lên: nếu Chu Tử được cưng chìu như vậy, ngược lại hẳn là có thể mượn lực lượng của nàng, làm một chút buôn bán trên phương diện quân nhu . . . . . .

Chu Tử cũng không biết mình đã bị Chương Kỳ định vị một lần nữa, từ đối tượng thầm mến trước đây biến thành đồng bạn hợp tác buôn bán, nàng đang bận suy tư làm thế nào để giải thích với Vương Gia đang bùng nổ vì ghen tức!

Triệu Trinh rất tức giận.

Lúc trước khi hắn định phái người giết chết Chương Kỳ, lại bị Chu Tử tuôn một đống nước mắt nước mũi khuyên can, không ngờ tà tâm của Chương Kỳ không chết, lại dám dùng ánh mắt đắm đuối như vậy cười nhìn Chu Tử, thật là tội không thể tha thứ!

Còn Chu Tử, lại còn dám có lui tới với Chương Kỳ, quả nhiên là to gan lớn mật, thật là thiếu dạy dỗ!

Triệu Trinh đè nén tức giận, nhìn Chu Tử lên kiệu mềm, lúc này mới giục ngựa, cưỡi đi trước.

Dạo phố gì đó, đương nhiên là không có.