Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Quyển 3 - Chương 58: Tính toán sổ sách, vương gia kinh ngạc




Mặt Triệu Trinh trầm như nước, dắt Chu Tử bước nhanh về phía trước. Sau khi đi mấy bước, hắn mới ý thức được bước chân của mình quá lớn, Chu Tử có chút theo không kịp, lúc này mới từ từ bước chậm lại, để Chu Tử đi song song với mình.

Ngân Linh và thân binh của Triệu Trinh không dám theo sát, chậm lại ở xa xa phía sau chừng mười bước.

Những người tới tham gia hội ngắm hoa Cúc trong hậu hoa viên Kim phủ đều là tiểu thư nhà giàu cùng các phu nhân Quý tộc, thật vất vả mới có cơ hội chiêm ngưỡng, tham quan Nam An vương nổi tiếng tuấn mỹ trong khoảng cách gần như vậy, trừ mấy người từng trải le que lác đác, ví như đại tiểu thư Cập Kỳ là con của phu nhân chính thất của Tôn Tri Phủ - Điền thị, người khác cũng không tránh đi theo lễ, mà đứng trước bụi hoa trong đình cạnh con đường lặng lẽ nhìn lén.

Triệu Trinh cũng bước đi mà mắt nhìn thẳng, thật rất tự nhiên.

Hắn biết bộ dạng hắn một mình xông thẳng vào trong nhà người ta đã là rất không thích hợp, lại nhìn đến phụ nhân của người ta thì càng thêm vô lễ.

Một kẻ quân tử như hắn cũng không thèm làm cái việc chỉ mấy kẻ háo sắc mới có thể làm!

Lúc sắp đi tới cửa hậu hoa viên, thấy bên cạnh đã không có người, Triệu Trinh dùng sức nắm tay Chu Tử một chút, nhỏ giọng nói: "Trở về phủ liền tính sổ!"

Chu Tử rùng mình, đang muốn cãi lại, lúc này đã ra khỏi cửa Nguyệt lượng (cửa có hình tròn) của hậu hoa viên, chỉ thấy một đám các tướng quân mặc áo giáp xông lên tiến đến trước mặt, rối rít khom người chào: "Bái kiến Vương Gia, bái kiến Chu phu nhân!"

Chu Tử vội nghiêm mặt trả lễ, nhưng tay phải lại bị Triệu Trinh nắm, không thể hành lễ. Nàng dùng sức giãy giãy, Triệu Trinh dùng ánh mắt chứa sự cảnh cáo lườm nàng một cái, nhìn qua nhóm các Tướng quân dặn dò: "Trở về phủ của các ngươi đi, giờ Thìn ngày mai tập họp thư phòng bên ngoài của Bổn vương!"

Nói xong, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực dắt Chu Tử đi ra ngoài.

Lúc này, một tướng lãnh trẻ tuổi bước ra khỏi hàng nói: "Vương Gia, chuyện Tiêu Hạ ——"

"Sáng mai hãy nói!" Triệu Trinh vừa đi, vừa gọi Triệu Tráng ở phía sau, "Còn không đi chuẩn bị kiệu!"

Trong nhóm thân binh phía sau nhảy ra một thiếu niên cường tráng đen sẫm, ôm quyền đáp một tiếng “Dạ”, nhanh chóng rời đi.

Chu Tử nhận ra vị tướng lãnh trẻ tuổi mới vừa bước ra khỏi hàng kia chính là Hiệu úy Chiêu Vũ - Tôn Hỷ - tân binh mà Triệu Trinh khá coi trọng. Nàng lơ đãng liếc mắt nhìn, ai ngờ lại chạm phải tầm mắt Tôn Hỷ. Chu Tử nhướng mày, dời tầm mắt, nàng cảm thấy ánh mắt Tôn Hỷ này sáng quắc, vô cùng càn rỡ.

Đến Tiền viện của Kim phủ, chỉ thấy cỗ kiệu trên nóc có buộc gấm treo ngọc đã dừng ngay giữa viện.

Triệu Trinh đi tới, vén rèm lên nhìn trước một chút, lại dùng tay đè xuống, cảm thấy Chu Tử ngồi cỗ kiệu này nhất định sẽ không thoải mái.

Nhưng nghĩ lại, Chu Tử có thai, ngồi xe sẽ lắc lư, càng thêm không được. So sánh giữa xe và ngựa, ngược lại cỗ kiệu này thích hợp hơn. Có lẽ cỗ kiệu này còn có thể cải tiến thêm một chút.

Trong lòng hắn có suy tính, trên mặt cũng không lộ ra chút gì, một tay vén màn kiệu, một tay đặt trên nóc kiệu, sợ Chu Tử lỗ mãng liều lĩnh bị đụng đầu.

Lo lắng của hắn không dư thừa, lúc Chu Tử bước vào trong kiệu, may là khom người, mà đầu còn đụng phải lòng bàn tay Triệu Trinh.

Chu Tử vào kiệu ngồi xuống, phát hiện trong kiệu này thật rộng rãi, liền nhìn Triệu Trinh, cười nịnh làm nũng: "Vương Gia, vào ngồi với thiếp đi!"

Triệu Trinh nhìn nàng cười đến thật quá giả dối, vốn đang muốn trách cứ, nhưng khi nhìn đến mắt to của Chu Tử đang trông mong nhìn mình, tràn đầy van xin, lập tức nhớ tới mình và nàng đã không gặp nhau gần một tháng, lòng mền nhũn, nhỏ giọng nói: "Được!"

Hắn cũng ngồi xuống.

Phía sau, đám tướng lĩnh kia trơ mắt nhìn Đại Nguyên Soái nắm giữ binh mã của thiên hạ kiêm Nam An vương gia luôn luôn anh minh thần võ, tỉnh táo kiềm chế, thản nhiên chui vào trong kiệu của tiểu thiếp - đều trợn mắt há hốc mồm.

Khóe miệng Hiệu úy Chiêu Vũ - Tôn Hỷ hơi cong, trong đôi mắt hoa đào lóe ánh sáng quỷ quyệt. Là hoa hoa công tử (tay chơi) nổi danh của Kim kinh, hắn là người trong mộng của vô số oán nữ quý phụ hồi xuân, không biết đã dâng tặng nón xanh cho bao nhiêu công tử thế gia, lão gia Quý tộc, buôn lớn bán nhỏ.

Tiểu thiếp mà Vương Gia coi trọng này, đối với Tôn Hỷ mà nói thì càng có tính khiêu chiến! (LPH: gã hâm, không biết chữ chết viết như thế nào à?)

Tôn Hỷ có chút hăng hái nhìn kiệu phu nâng kiệu.

Sau khi cỗ kiệu bằng lụa gấm treo chuỗi ngọc mà Vương Gia ngồi rời đi, lúc này những tướng lãnh kia mới dám tỉnh táo lại, tay chân thon dài của Tôn Hỷ cũng duỗi ra, trêu đùa với mấy người cùng nhóm. Các tướng lĩnh cực khổ ở Đầm lầy Vân Trạch gần một tháng, thật vất vả mới nương theo ánh sáng tiểu thiếp của Vương Gia mà chạy theo về, sau khi trêu đùa mấy câu, rất nhanh, bọn họ cũng tán loạn như chim muông.

Ngồi ở trong kiệu, Chu Tử cũng không đàng hoàng, cỗ kiệu vừa bắt đầu di chuyển, nàng liền kéo tay phải Triệu Trinh đặt lên đùi của mình, sau đó cởi bao cổ tay của hắn ra, vươn tay mò mẫm vào trong tay áo Triệu Trinh, từ cổ tay Triệu Trinh bắt đầu sờ đi lên, vừa sờ vừa phát biểu: "Vương Gia, người cứng hơn rồi!"

Triệu Trinh vốn muốn nói lời khiển trách Chu Tử, nghe vậy không khỏi sửng sốt: "Cứng hơn?"

Hắn thực sự nghĩ lung tung rồi.

Chu Tử sờ hết cánh tay của hắn, duỗi tay ra ngoài, cách áo khoác đặt tay giữa hai chân Triệu Trinh, dùng sức ngắt, mặt cười xấu xa: "Vương Gia, thật cứng rắn!"

Khiển trách mà Triệu Trinh muốn nói đã sớm bị ném tới Trảo Oa quốc, gương mặt tuấn tú bị hơn hai mươi ngày không ngừng thao luyện làm rám đen - khẽ ửng hồng. Sau khi bị Chu Tử đánh lén mấy cái mới đè thấp giọng, nói: "Nàng lại tinh nghịch rồi!"

Chu Tử cười hì hì, tay càng chơi đùa hăng say hơn.

Triệu Trinh khó nhịn, nhỏ giọng rên rỉ một chút: "Về nhà sẽ trừng trị nàng!"

Nghe khóe miệng Triệu Trinh từ "Trở về phủ liền tính sổ" biến thành "Về nhà sẽ trừng trị nàng", Chu Tử không khỏi mừng rỡ, dựa cả người lên người Triệu Trinh, nghiêng đầu liếc xéo hắn: trở về còn không biết ai trừng trị ai đâu!

Trở lại ngoại viện Diên Hi cư, đám người Tứ Thanh xông tới, đang muốn đỡ Chu Tử, lại bị Triệu Trinh gạt đi: "Không cần đi theo!"

Hắn lôi kéo Chu Tử đi về hướng nội viện Diên Hi cư.

Vào phòng ngủ, Triệu Trinh cẩn thận bế Chu Tử lên, đi tới mép giường đặt lên trên giường, lại kéo chăn đắp lên. Suy nghĩ một chút, tự mình cũng cởi giày lên giường.

Chu Tử ngồi trên giường, kéo một cái gối lớn đặt ở sau lưng, ung dung thong thả dựa vào, đang muốn nói chuyện, lại ngửi thấy mùi hương kỳ dị, nàng nhăn mũi ngửi một cái, phát giác mùi vị này quả nhiên là hôi không nói nổi.

Chu Tử theo mùi hôi truy tìm nguồn gốc, vén chăn lên, rốt cuộc phát hiện đầu sỏ gây ra —— chân thối của Triệu Trinh!

Chu Tử một tay bịt mũi, một tay đẩy Triệu Trinh: "Ai nha, thối chết, nhanh đi tắm!"

Vẫn luôn thích sạch sẽ, Triệu Trinh lại không nhúc nhích, lười biếng chen đến dựa vào cái gối lớn sau lưng Chu Tử. Hắn cưỡi ngựa chạy mấy canh giờ, mệt mỏi đến xương cũng ê ẩm, vừa dính giường liền không nguyện ý cử động nữa rồi. Mặc dù biết chân mình thối, nhưng cũng không muốn đi tắm.

Chu Tử đẩy không được hắn, con ngươi đảo một vòng, nảy ra ý hay.

Nàng dời miệng đến bên tai Triệu Trinh, dịu dàng nói: "Vương gia của thiếp, chàng có muốn để thiếp làm cái đó cho chàng không. . . . . ."

Triệu Trinh nghe rõ, nhớ tới cảm giác ** này, một chuỗi tê liệt từ đuôi xương cụt bắt đầu dọc theo xương sống đi lên trên, lông tơ cả người giống như bị điện giật, đều dựng lên, hắn lập tức nói: "Muốn!"

Chu Tử chắc chắn hắn sẽ phải như thế, Chu Tử cười nói: "Chàng tắm trước đi, chút nữa muốn thế nào thì thiếp cũng nghe theo!"

Triệu Trinh không nói nhiều, lập tức vén chăn xuống giường, cả giày cũng không mang, trực tiếp vào phòng tắm.

Chu Tử ở phía sau bổ sung thêm một câu: "Nhớ dùng xà bông thơm mùi hoa Cúc đó!"

Chu Tử vuốt ve Triệu Trinh trơn bóng thơm ngào ngạt, sờ soạng khắp toàn thân Triệu Trinh một lần, hôn một lần, lúc này mới nắm vật đã sớm hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.

Sau khi tính sổ đến cực thích thú, Triệu Trinh ôm Chu Tử, không nhịn được lại bỉ ổi lần nữa: "Chu Tử, hương vị lần này thế nào?"

Chu Tử mệt mỏi, quai hàm đều ê, tức giận nói: "Đắng!"

Lúc Triệu Trinh tắm chính là dùng thêm nhiều xà bông thơm tinh chế Từ Hoa cúc trắng, mùi vị hẳn là sẽ đắng!

Nghi vấn trong lòng Triệu Trinh được giải quyết, cũng không dây dưa với vấn đề này nữa, cùng Chu Tử sóng đôi tựa vào gối lớn, nhắm mắt dưỡng thần.

Một lát sau, hắn mới hỏi: "Đứa bé mấy tháng?"

Chu Tử sửng sốt, suy nghĩ một chút, mới hiểu được ý của Triệu Trinh. Nàng cười một cái mới nói: "Thiếp phản ứng hơi chậm!" Lại nói: "Thiếp cũng không rõ lắm, dù sao hình như là có lúc ở trên thuyền!"

Triệu Trinh ừ một tiếng, duỗi tay vào chăn, nhẹ nhàng vuốt ve bụng đã u lên của Chu Tử.

Ngay một khắc khi nhận được tin vui, Triệu Trinh cũng không thể nói rõ cảm nhận của mình, chỉ là lỗ mũi chua xót, thiếu chút nữa rơi lệ.

Lúc này, tình cảm của Triệu Trinh vô cùng phức tạp.

Một mặt, hắn đã mười chín tuổi, đã sớm nên có con trai, mà hắn cũng đã sớm mong đợi Chu Tử mang thai. Cho nên, biết Chu Tử có mang, hắn thực vui mừng vô hạn.

Mặt khác, nghĩ đến trong bụng nha đầu Chu Tử bướng bỉnh này lại có kết tinh của hai người bọn họ, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ diệu. Trên đường cưỡi ngựa về vẫn luôn nghĩ: rốt cuộc là vào lúc này, một lần liền bắn trúng mục tiêu?

Còn nữa, hắn cũng đang nghĩ nên nói chuyện này thế nào với mẫu phi cùng nhà ông bà ngoại Cao phủ, nếu như ngay cả nữ nhân cùng đứa bé của mình cũng không bảo vệ được, vậy Triệu Trinh hắn thật hổ thẹn khi là nam nhân!

Sóng lớn mãnh liệt trong lòng Triệu Trinh không ngừng cuồn cuộn, nhưng đến khóe miệng chỉ còn một câu: "Chu Tử, sắp làm mẫu thân, nàng không nên bướng bỉnh nữa!"

Mấy ngày nay Chu Tử ngủ đủ giấc, lúc này mặc dù mệt mỏi, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, nghe Triệu Trinh nói thế, há mồm định phản bác.

Triệu Trinh lại nói tiếp: "Ta không ở bên người, mọi việc nàng đều phải cẩn thận!"

"Hở ——" Lời nói đầy ngập miệng Chu Tử bị chận lại, mắt to trợn tròn nhìn Triệu Trinh, "Chàng còn muốn đi đâu?"

Trong lòng Triệu Trinh bối rối.

Vốn cảm thấy không là gì, nhưng hôm nay không biết nên mở miệng thế nào. Chuẩn bị nửa ngày, hắn há mồm giải thích: "Bây giờ là tháng chín, đến tháng mười một, Đầm lầy Khám Trạch giữa Đại Kim và Ô Thổ quốc sẽ đông lạnh thành bình địa, nơi hiểm yếu sẽ biến thành đường cái. Theo hồi báo của kỵ binh dũng mãnh, gươm ngựa của Ô Thổ quốc đã sẵn sàng ra trận, chuẩn bị đánh về phía nam."

Hắn nhấc Chu Tử lên, ôm vào trong lồng ngực mình: "Ta, lại sắp xuất chinh!"

Tác giả có lời muốn nói: không cho ăn thịt, hừ, Mạc Mạc chỉ nghe mùi canh thịt, không thấy thịt! Đi tố cáo đi, xem thử nơi nào xuất hiện!