Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Quyển 2 - Chương 25: Dừng ở Trường Đình, Chu Tử dội dấm




Nằm trên giường, Chu Tử nhớ tới Lục Hà, trong lòng vẫn tràn đầy bội phục. Chu Tử không có tài năng, cũng không có dã tâm làm việc mà Lục Hà làm. Nàng chỉ muốn mình sống thật tốt, người nhà cũng sống thật tốt.

Bây giờ vẫn nghĩ như vậy.

Thấy đã sắp đến Kim kinh, Chu Tử có chút khẩn trương.

Trong một tháng này, mặc dù đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng nàng cũng xem như đã thu hoạch thật lớn, trừ hai đôi giày đế mềm trong nhà, hai đôi ủng đi ra ngoài cho Triệu Trinh, vẫn còn làm thêm một bộ trung y lụa trắng thêu hoa văn, một bộ trung y tơ tằm, một bộ quần áo cưỡi ngựa màu tím cho Triệu Trinh. (LPH: hai anh chị này thích màu tím ^^)

Chu Tử vuốt ve y phục đã làm xong, nghĩ tới tất cả y phục mặc trên người Triệu Trinh đều do từng đường kim mũi chỉ của mình làm ra, trong lòng cực kỳ ngọt ngào, có loại cảm giác "Người đàn ông này là của ta".

Dĩ nhiên, nàng cũng chỉ dám suy nghĩ phóng túng như thế trong lòng thôi.

Đối với Triệu Trinh, tất nhiên Chu Tử đều ngày nhớ đêm mong, nhưng cũng không dám lộ ra. Có lẽ là do thân thể từ từ trổ mã, đêm khuya yên tĩnh mà nhớ tới Triệu Trinh, trong cơ thể nàng sẽ có một loại xôn xao, giống như có một con mèo nhỏ dùng móng vuốt nhẹ nhàng gãi trong người, không hề giảm đi.

Nàng càng thêm nhớ Triệu Trinh.

Buổi trưa thuyền của các nàng mới đến bến tàu.

Bến tàu này cách Kim kinh một đoạn, sau khi xuống thuyền còn phải cưỡi ngựa hoặc ngồi xe đi theo đường cái hồi kinh, cho nên trên bến tàu có rất nhiều xe tới đón người hoặc đưa người, bên bến tàu còn sắp đặt một hàng cọc dài để buộc ngựa.

Trên bến tàu có người đưa, có người đón, cũng có bốc dỡ hàng hóa, nhất thời vô cùng rối ren.

Hồ ma ma cùng Ngân Linh và Chu Tử xuống thuyền, quản sự trên thuyền muốn phái người giúp đỡ Chu Tử vận chuyển hành lý, nào ngờ Ngân Linh không nói tiếng nào, dễ dàng nhấc cái rương cùng hai túi quần áo của Chu Tử lên, đi trước.

Chu Tử biết nàng là nữ Đại lực sĩ, cho nên cảm tạ quản sự, vội cùng Hồ ma ma đi theo.

Chu Tử vẫn nhớ câu nói "Đến bến tàu ở Kinh Thành, ta sẽ ra đón nàng" của Triệu Trinh trước lúc chia tay, nhớ tới liền mặt đỏ tim đập.

Vừa xuống thuyền, nàng liền bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm được Triệu Trinh, nhưng tìm nửa ngày, một chút tăm hơi cũng không có. Đang như đưa đám, lại nghe Hồ ma ma nói: "Chu cô nương, đó không phải là Triệu Anh sao!"

Trong lòng Chu Tử vui mừng, nhìn theo hướng Hồ ma ma chỉ, chỉ thấy Triệu Anh đứng trước một chiếc xe hoa lệ khảm ngọc lục bảo kết ngọc trai quý giá, ngoắc bọn họ!

Chu Tử vẫn nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của Triệu Trinh, nhưng vẫn không tìm được.

Bên kia Triệu Anh đã chỉ huy phu xe đánh xe tới.

Hắn nhảy xuống từ trên càng xe, cười nói: "Chu Tử cô nương, Hồ ma ma, Ngân Linh, rốt cuộc các ngươi đã tới, bọn ta chờ thật lâu rồi!"

Chu Tử thấy hắn chỉ đem tới một chiếc xe, nhớ tới Thu Đồng Ngọc Liên phía sau bọn họ, sợ là không đủ ngồi, liền nghiêng đầu nhìn lại. Chỉ thấy bọn Thu Đồng Ngọc Liên Hàn Tinh Minh Nguyệt đều mặc quần áo tươi sáng xinh đẹp, đầu đầy châu ngọc, run run rẩy rẩy được tiểu nha đầu đỡ lấy.

Đi xuống, sớm có mấy ma ma bước ra nghênh đón, chia ra dẫn họ lên bốn chiếc xe có mui đỏ thắm.

Triệu Anh giống như nhìn ra nghi vấn của Chu Tử, cười híp mắt nói: "Chu Tử cô nương, không cần phải để ý đến mấy vị kia, Vương Gia đã tặng họ cho Mã Thống lĩnh của cấm quân, đương nhiên sẽ có xe của Mã phủ đón họ trở về!"

Chu Tử nghe xong, mới hiểu được tại sao dọc đường đi bọn người Minh Nguyệt nhìn thấy mình lại tựa như nhìn thấy kẻ thù, xoay người hờ hững rời đi.

Nàng từng nghe Triệu Hùng nhắc qua, dưới trướng Vương Gia có một vị Mã Thống lĩnh hơn bốn mươi tuổi - Mã Diệu Nam. Nghe nói vị Mã Thống lĩnh này người cũng như tên, mặt ngựa thật dài, trên mặt trừ một cái mũi vỡ, cũng không thiếu mụn cơm. Bộ dạng hắn xấu xí, đánh giặc lại rất giỏi, chiến đấu anh dũng không hề sợ chết, là người Vương Gia khen ngợi nhất, cho rằng hắn ta là người có nét đẹp nội tâm, so với mấy gã chỉ có vẻ ngoài, không biết là tốt gấp bao nhiêu lần.

Hồ ma ma cùng Ngân Linh đợi Chu Tử lên xe, sau đó mới ngồi xuống.

Ngồi trên xe, Chu Tử vẫn băn khoăn như cũ.

Biết được bốn vị mỹ nhân bị Vương gia tặng cho Mã Thống lĩnh, nàng không vui vẻ vì ít đi bốn đối thủ, mà có chút cảm giác bầu bí thương nhau – một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Hiện tại vì thống lĩnh Mã Diệu Nam hữu dụng với Vương Gia, cho nên để lôi kéo hắn ta, Vương gia liền có thể tiện tay tặng bốn giai nhân tuyệt sắc đẹp hơn mình không ít đi, như vậy đến một ngày kia, nếu như cần thiết, Vương gia cũng sẽ làm vậy với nàng.

Nghĩ tới đây, Chu Tử lại có chút phiền muộn, lại có chút mờ mịt.

Cho tới bây giờ nàng và Vương Gia chưa từng ngang hàng.

Trong lòng có chút buồn buồn, rất là khổ sở, Chu Tử lập tức tự ép buộc mình nghĩ đến chuyện khác.

Nàng không thấy Vương gia đến đón mình, vốn vô cùng thất vọng, nhưng nhớ đến chuyện Lục Hà trốn đi, lại có chút lo lắng, không biết Vương gia có thể giận chó đánh mèo với mình không.

Chu Tử vẫn luôn mang tâm sự, chờ khi tỉnh hồn lại, phát hiện xe ngựa đã rời bến tàu một đoạn khá xa.

Hiện tại đoạn đường này, nàng giống như đã từng quen biết —— mùa xuân hai năm trước, nàng và Lục Hà, Xích Phượng, Phấn Nhụy - bốn người cũng ngồi xe đi qua nơi này đến bến tàu.

Đường cái này nối liền từ Kinh thành đến bến tàu, hai bên đường trồng Dương Liễu, thân cành cứng cáp, có chút lâu năm.

Chu Tử còn nhớ rõ cạnh đường cái có một đình nghỉ chân, chính là Mười dặm Trường Đình nổi danh khắp ngoại thành Kim kinh, vô số văn nhân thi sĩ đã ở đây bẻ liễu viết vịnh thi từ ca phú đưa tiễn bạn bè, vô số cô nương đa tình đã ở đây chia tay với tình nhân nhìn nhau rơi vài giọt lệ đỏ tương tư.

Nghĩ tới đây, Chu Tử tiện tay vén màn xe nhìn ra ngoài, ai ngờ phía trước đúng lúc nhìn thấy Mười dặm Trường Đình. Thấy Mười dặm Trường Đình càng ngày càng gần, Chu Tử không kềm chế được nổi vui mừng, vén rèm thật cao, muốn nhìn rõ một chút.

Lúc này đã qua buổi trưa, Mười dặm Trường Đình không người đến người đi như bình thường, từ xa nhìn lại, hình như trong đình chỉ có hai đôi chủ tớ, ngoài đình có dừng một chiếc xe ngựa hoa lệ, trên lan can đình buộc hai con tuấn mã. Theo cách ăn mặc và trang phục, chắc là một đôi nam nữ thanh niên đến đưa tiễn và nha hoàn, sai vặt của bọn họ cùng xe quý ngựa tốt.

Chu Tử nghĩ rằng ở Đại Kim triều khó có khi được nhìn thấy nam nữ thanh niên Quý tộc ước hẹn, vẫn đang ban ngày ban mặt, lòng hiếu kỳ nhất thời nổi lên, không để ý sắc mặt của Hồ ma ma, vội vàng bảo người đánh xe cùng Triệu Anh chạy chậm một chút.

Triệu Anh cách lớp rèm, lớn tiếng nói: "Chu Tử cô nương, chúng ta vốn đang chậm lại đấy!"

Xe ngựa cách Trường Đình càng ngày càng gần, tốc độ cũng chậm lại, chậm rãi đi vào phía trước.

Bộ dạng của bốn người kia cũng từ từ rõ ràng.

Chỉ thấy trên đầu vị công tử thiếu niên kia mang quan ngân (mũ bạc) trắng sạch, mặc trường bào (áo choàng dài) tơ tằm mềm mại màu trắng thêu hoa văn hình mây màu bạc, eo thon, thắt lưng đeo ngọc bích, mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng tóc đen như mây ngọc thụ lâm phong —— không rõ là do đâu, Chu Tử lại cảm thấy bóng lưng này rất quen thuộc.

Vị công tử này ngồi đối diện với vị nữ tử kia, toàn bộ búi tóc đồ trang sức cách ăn mặc Chu Tử đều không nhìn không chú ý, bởi vì nàng chỉ chú ý gương mặt tươi cười khó tô khó vẽ đẹp không thể tả, trong đầu lập tức xuất hiện tám chữ —— "Mặt như hoa xuân, mắt như sao sáng"! Về phần ăn mặc trên người châu ngọc trên tóc của vị tiểu thư này, tất cả đều tựa như không nhìn thấy.

Không biết vị công tử nói câu gì, vị mỹ nhân đối diện hắn khẽ mỉm cười, cũng nói câu gì đó, thân thể vị công tử cử động, sẽ xoay người lại.

Lòng của Chu Tử chợt cuồng loạn, có loại dự cảm xấu, giống như trước mặt chính là vực sâu vạn trượng, nàng chỉ biết phải nhanh chạy trốn mới đúng. Chu Tử vừa muốn mở miệng bảo phu xe đánh xe rời đi, còn chưa kịp nói, xe ngựa đã ngừng lại, chỉ thấy Triệu Anh nhảy xuống xe, đi về phía trước hai bước, sau đó khom người thỉnh an.