--------Chap 47: Nhiệm vụ--------
Quay lại thời điểm hai ngày trước lúc Sting và Rogue đến hội quán Fairy Tail để đưa hai chiếc chìa khóa tinh linh vàng cho Lucy.
Sting: *cười nhăn răng* Nè nè, mọi người có thấy Yukino ở đâu không?
Hội trưởng hội Sabertooth đang cầm trên tay một cuộn giấy cười hớn hở mặt nham nhở khỏi mọi người. Thật chẳng có chút uy phong nào của một người lãnh đạo nhưng người này lại thay đổi cả một hội, mang đến niềm vui của tình đồng đội cho mọi người. Cậu không đòi hỏi sức mạnh vượt trội như vị hội trưởng cũ. Không đặt ra những quy luật hà khắt ép buộc mọi người tuân theo. Không mang gương mặt khó chịu hay nhăn nhó. Cậu bảo mọi người đừng gọi cậu là hội trưởng mà hãy cứ xem cậu như là một người bạn như trước đây. Bên cạnh Sting, ai cũng thấy thoải mái. Nhưng không vì thế mà sức mạnh của Sabertooth giảm đi. Họ đã học được cách bảo vệ người khác, bảo vệ những gì quan trọng của mình. Đó chính là cốt lõi của sức mạnh. Nó giúp những thành viên trong Sabertoth ngày một trưởng thành và mạnh mẽ hơn. Sting đã… à không, Fairy Tail đã giúp họ nhận biết được rất nhiều điều mà bấy lâu nay đã bị lu mờ bởi khát khao mong muốn được mạnh lên nhanh chóng.
Refus đang ngâm nhi tách trà nóng ở quầy bar hội nghe thế liền nhớ ra ban nãy nó thấy Yukino đi cùng Rogue.
Refus: Lúc nãy tôi thấy Yukino đi cùng Rogue ở phía sau hội quán đấy. Chả biết hai người họ đang làm gì nhưng trông có vẻ mờ ám. Hội trưởng tìm Yukino có việc gì thế?
Vừa nghe xong Sting liền cho Refus một cái nhìn sắc lạnh.
Sting: *bực* Tôi đã bảo đừng có gọi tôi là hội trưởng.
Refus đưa hai tay lên rồi nhướng vai làm vẻ vô tội. Bên ngoài thì bình tĩnh thế nhưng bên trong anh toát cả mồ hôi. Anh chỉ định chọc Sting một chút. Không nhờ làm cậu ta giận rồi. Sting nổi giận thì thật sự… Anh không dám nghĩ tiếp nữa.
Sting: Có một nhiệm vụ đưa đến yêu cầu đích thân Yukino phải đảm nhiệm. Khách hàng yêu cầu người làm nhiệm vụ phải là một pháp sư tinh linh. Nghe đâu là nghiên cứu gì ấy trong ngôi nhà nào đó. Rắc rồi thật!
Sting nói xong định chạy đi tìm Yukino thì bị câu nói của Rufus kéo lại.
Refus: Ra là vậy. Thế cậu tính để Yukino đi một mình à?
Sting: *nhíu mày* Vậy sao tôi an tâm được. Đương nhiên là phải đi cùng rồi.
Nhìn bóng dáng hớt hải của Sting thì Refus cười thầm.
Refus: *thờ dài* Mọi người thấy hội trưởng chúng ta thiên vị chưa. Chúng ta đi làm nhiệm vụ nguy hiểm thì cũng mặt kệ. Nhưng xem đối xử với Yukino kìa. *cười nham hiểm*
Orga: *cười* Thôi được rồi. Tha cho cậu ta đi. Ai cũng có suy nghĩ riêng mà. Chỉ là suy nghĩ của Sting hơi dễ lộ ra thôi.
Tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp cả hội. Trong trẻo và thoải mái. Đây là thứ không bao giờ có trước kia.
Sting vừa vòng ra sau hội thì thấy Yukino và Rogue đang thì thầm gì đấy có vẻ bí mất. Cậu thấy tò mò liến nấp ra sau nghe lén thử. Hơi không quan mình chính đại một chút nhưng chắc là không sao đâu nhỉ. Sợ bị phát hiện nên Sting không dám lại quá gần, cậu đứng sau bức tường đá cách hai người đó khá xa nên không nghe rõ được những gì họ nói. Chỉ loáng thoáng chữ nghe được chữ không. Chất giọng trong trẻo của Yukino lọt vào tai cậu.
Yukino: Chuyện… này… Không được để Sting biết…
Sting: O.O???!!! Cậu nghe thế thì giật mình. Vụ gì thế??? Sao cậu không được biết???
Sau đó Sting lại nghe giọng nói trầm trầm được nén nhỏ lại của Rogue.
Rogue: Uhm…… phải…...tuyệt đối….giữ….bí mật…….
“Cả Rogue cũng đống ý giấu mình sao???” - Sting nghĩ.
Nỗi tò mò ngày một lớn dần. Sting muốn bước đến gần hơn để nghe cho rõ thì *tạch*. Cậu giẫm phải cành cây khô tạo ra tiếng động nhỏ nhưng chắc chắn không thể nào vượt qua khỏi thính giác của rồng của Rogue. Công cuộc nghe lén thế là sụp đổ hoàn toàn.
“Chết rồi!!! Thế là tèo!!! TwT” - Sting nghĩ.
Không ngoài dự đoán của Sting, Rogue chặn Yukino đang nói mà không hay biết gì lại rồi liếc nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Rogue: Ai đó?
Sting biết là không thể trốn được nữa nên cậu đành đi ra đó. Cố gắng để vẻ mặt tự nhiên hết sức. Yukino có chút ngạc nhiên khi thấy cậu đi ra.
Sting: *cười cười* Tớ đây. Đang đi tìm hai cậu. Bộ có chuyện gì ghê gớm lắm à sao mà thập thò thế?
Rogue nhìn qua biểu cảm trên gương mặt Sting một chút thấy cậu ta vẫn bình thường nên đoán chắc là cậu ta vẫn chưa nghe gì nhiều.
Rogue: *khẽ toát mồ hôi* Cũng không có gì. Cậu đừng chú ý.
Sting: *cười cười* Vậy à. ^^
Rogue: …
Sting:...
Một khoảng im lặng kì lạ….
Yukino thấy không khí có vẻ không được bình thường lắm nên cất tiếng phá tan bầu không gian kì quặc này.
Yukino: À, cậu tìm bọn tớ có chuyện gì không Sting? ^^
Sting lúc này mới chợt nhớ ra ý định ban đầu của mình. Cố gắng kìm chế sự tò mò bức bối đang dâng lên trong cơ thể. Cậu đưa tờ giấy ghi chú đầy đủ thông tin về nhiệm vụ cho Yukino.
Sting: Có khách hàng yêu cầu đích thân cậu phải làm nhiệm vụ này đấy Yukino.
Yukino: *khẽ ngạc nhiên* Đích thân tớ?
Sting: Ừ.
Yukino: Nhiệm vụ khẩn cấp tìm hiểu về sự thay đổi trọng lực ở tòa nhà trong khu rừng phía Tây ư? Ý họ là cần có Libra của tớ?
Rogue nhìn sơ qua tờ yêu cầu nhiệm vụ. Anh thấy có gì đó kỳ lạ ở đây.
Rogue: Ở đây không ghi rõ tên khách hàng yêu cầu cũng không ghi tiền thưởng chúng ta sẽ nhận được sau nhiệm vụ. Làm sao cậu nhận được nhiệm vụ này vậy Sting?
Sting: Sáng hôm nay nó đã ở trong hòm thư của Sabertooth. Họ yêu cầu ngay trong hôm nay chúng ta phải đến đó. Tớ thấy họ thật sự cần chúng ta giúp đỡ. Không ghi rõ ràng chắc là có gì đó khó nói. Chúng ta mau đi nào.
Rogue: Chúng ta?
Sting: Thì còn ai vào đây nữa. Tớ, cậu và Yukino sẽ đi. Sao có thể để Yukino làm một mình được.
Rogue nghe thế thì gật đầu đồng tình. Nhưng vẫn có một nỗi bất an vô hình nào đó không rõ ràng trong anh. Một linh cảm nào đó nói cho anh biết đây là nhiệm vụ không bình thường. Một thứ gì đó đang ẩn chứa bên trong nó.
Yukino: *cười tươi* Cảm ơn hai cậu rất nhiều, Sting, Rogue! ^^
--------End chap 47--------